Trường Sinh Bất Tử

Chương 142: Đệ nhất hoàng hậu




- Thánh vương, ta, thần nguyện......! U Kinh nhíu mày mở miệng nói.
U Lam tưởng muốn thỉnh chiến.
Tại bên trong Tổ Long Mật Cảnh, cũng có thánh đình, nhưng trong thánh đình này thúc ngựa cũng không cản nổi Đại Tranh a.
Cái này mới bao lâu, U Lam đối với thực lực Đại Tranh đã sinh một cỗ sợ sệt.
Mười mấy cái Tổ Tiên, mấy trăm Cổ Tiên, nội bộ Đại Tranh còn có bao nhiêu cường giả? Cái này cũng chưa tính, còn có quái thú kia.
Trong Tổ Long Mật Cảnh, chính là thánh nhân thấy cũng phải trốn, còn có hắc bào nữ tử, phiên tay khẽ vẫy, đó là cái gì? Thiên ma?
Thiên ma? U Lam thấy một màn như vậy, mới chính thức cảm nhận được Đại Tranh kinh khủng.
Thánh đình Đại Ngàn Thế Giới đều yêu nghiệt như vậy sao?
Chung Sơn còn có bao nhiêu năng lực? U Lam không rõ ràng, U Lam chỉ thấy Chung Sơn ra tay một lần, cuối cùng diệt đi Nguyên Thủy, như vậy trong một đám người, sau cùng Nguyên Thủy hô lên một cái tên chính là Chung Sơn.
Chung Sơn?
Bất kể như thế nào, U Lam gia nhập Đại Tranh, lúc này, U Lam cảm thấy hẳn nên ra phần lực, không phải là vì ủng hộ Đại Tranh, mà là vì báo đáp một chút ân tình trước kia bị Chung Sơn cứu.
Chung Sơn nhàn nhạt nhìn một cái U Lam nói: - Tạm thời không cần, qua chút thời gian, có chuyện trọng yếu cho ngươi làm, hảo hảo dưỡng thương!
- Được! U Lam đáp.
U Lam có thể trở thành thánh nhân Tổ Long Mật Cảnh, tự nhiên không phải người ngu, Chung Sơn cứu hai người phụ tử mình, tuyệt đối không chỉ muốn thần tử đơn giản như vậy, còn về mục đích, có lẽ còn cần phải một vài ngày mới có thể biết được.
- Thánh vương, thần bị thương một ít, còn có thể tái chiến! Một bên Kim Bằng lập tức nói.
- Yên tâm đi, Thiên Chú Tử đã không lật nổi bao sóng gió! Chung Sơn đột nhiên cười nói.
- Ách? Vì cái gì? Kim Bằng không hiểu nói.
- Bởi vì hắn không dám ra toàn lực! Một bên Thân Công Báo nói.
- Ngươi là nói,...? Kim Bằng như ý thức được cái gì.
- Không sai, trước kia chiến đấu cùng Nguyên Thủy, có thể dẫn tới Thiên Chú Tử, hiện tại động tĩnh càng lớn, cường giả tứ phương chẳng phải càng nhiều, Hồng Quân bại Nguyên Thủy sau, người tìm Nguyên Thủy cũng không ít. Thân Công Báo nhỏ giọng nói.
Kim Bằng gật gật đầu không hề hỏi nhiều, ngược lại nhìn một chút đối với tứ phương.
OANH... ~~. ~~~~~~~~. ~~~~~~~~~~~!
Bạo Tạc Thú lại một lần nữa nổ tung.
Nhưng lúc này, Bạo Tạc Thú đã không đủ một phần mười trước kia. Bát Cực Thiên Vĩ nuốt thân thể của nó càng lúc càng nhiều. Tám cái đuôi Bát Cực Thiên Vĩ cũng càng ngày càng tiên diễm.
- A ô!
Bát Cực Thiên Vĩ đột nhiên biến thành cực đại.
Đến đây, chiến đấu trên bầu trời đột nhiên đình chỉ.
Đại chiến kết thúc.
Bạo Tạc Thú bị thôn, thần thú thứ tám thiên hạ, lúc này lại sửa đổi! Bát Cực Thiên Vĩ!
Chỉ đợi Bát Cực Thiên Vĩ tiêu hóa thần thông Bạo Tạc Thú, tất sẽ dẫn lên thiên địa kinh biến. Thần thú đổi chỗ.
Nơi xa, Thiên Chú Tử đại đạo phóng ra quang mang chói mắt, ầm ầm bức khai Tổ Tiên bốn phía, một mặt nộ ý nhìn hướng Chung Sơn phía dưới.
Chung Sơn ~~~~~~~~~~~~. ~. ~~~~~~~~!
Ánh mắt kia, tràn đầy một cỗ oán hận tuyệt đối, hận không thể nuốt sống Chung Sơn.
Tu vi Chung Sơn, Thiên Chú Tử rành mạch, Cổ Tiên đại viên mãn, mới Cổ Tiên?
Chính mình là thánh nhân, hắn mới Cổ Tiên, vì sao lại thành thế này?
- Đại Tranh! Thiên Chú Tử cắn chặt hàm răng nói.
Quả thật, Đại Tranh chính là lực lượng Chung Sơn, tuy nhiên Chung Sơn chỉ là Cổ Tiên, nhưng Chung Sơn dùng Đại Tranh vũ trang chính mình, dù đối mặt thánh nhân, Chung Sơn cũng không chút sợ hãi.
- Thiên Chú Tử, thần thú chi chiến, là chuyện của thần thú, ngươi không nên nhúng tay, còn về ta, ngươi không giết được ta! Chung Sơn lạnh lùng nói.
BÙM...!
Ngũ đại Tổ Tiên bay đến bên cạnh Thiên Chú Tử.
- Xung nha, Y..nha..!
Bát Cực Thiên Vĩ chiếu xuống từ trên cao. Trên đường chiếu xuống, da mặt Thiên Chú Tử hơi giật. Một đám Tổ Tiên theo bản năng nhường ra một ít.
Một cái thần thú làm sạch Bạo Tạc Thú, hiện tại còn đánh thế nào?
- Chú Thánh! Một Tổ Tiên buồn bực nói.
- Chung Sơn càng cường đại! Lại một Tổ Tiên cau mày nói.
OANH... ~~~~~~~~~~~~~. ~. ~~~~~~~!
Đột nhiên, sau lưng Chung Sơn, cự đại phù không cung điện mạo bắn ra khí tức hỗn độn.
Quần thần Đại Tranh vừa nhìn, lập tức bay trở về. Bởi vì trước kia Chung Sơn đã nói qua, nhiệm vụ kế tiếp chính là thủ hộ tòa đại điện này.
Trong đại điện xuất hiện biến hóa? Kiếm Ngạo cũng bay trở về.
Thiên Chú Tử biến sắc: - Nguyên Thủy quả nhiên tại nơi này.
Thiên Chú Tử tràn đầy hối hận, trước kia mình đã đoán được, nhưng vẫn không dám chắc, nếu vừa bắt đầu liền khẳng định, Nguyên Thủy Phiên không phải sẽ ở trong tay mình?
Chỉ cần Bạo Tạc Thú xông vào đại điện đến nơi tự bạo, quần thần Đại Tranh nhất định tử thương vô số, đến lúc đó, chính mình đi thu thập, còn không dễ như trở bàn tay?
Sắc mặt Thiên Chú Tử cực đen, cũng bởi vì quá đánh giá cao Bạo Tạc Thú, đưa đến chỉ huy không thoả đáng, hiện tại trở nên càng ngày càng phức tạp.
Hô! Nơi xa, một đạo thân ảnh phóng tới. Hô! Hô!
Chứng kiến khí tức hỗn độn bắn ra từ trong đại điện, cường giả trốn ở tứ phương cuối cùng không nhịn được, từng cái đột nhiên túa ra.
Quần thần Đại Tranh âm trầm trên mặt, mà Thiên Chú Tử đồng dạng cũng như thế, trước kia có cơ hội đoạt được Nguyên Thủy Phiên, hiện tại cư nhiên xuất hiện nhiều cường giả như vậy.
Trong nháy mắt, có mười người vây tới, từng người đều là Tổ Tiên. Hơn nữa còn có một thánh nhân Đại Ngàn Thế Giới, Mặc Tử.
Tất cả quần thần Đại Tranh đều nhíu mày. Từng cái không minh bạch nhìn Chung Sơn, không biết vừa rồi vì sao thánh vương không thu Nguyên Thủy Phiên.
- Thánh vương, lại gặp mặt!. Mặc Tử đột nhiên cười nói.
- Đúng vậy a, gần đây thế nào tới nơi nào đều có thể gặp lại ngươi! hung Sơn thản nhiên nói.
- Chứng minh ta cùng với Chung Thánh Vương có duyên a! Mặc Tử thản nhiên nói.
Tuy nhiên ngữ khí rất khách khí, nhưng Chung Sơn minh bạch, lúc này Mặc Tử sẽ không đứng tại bên chính mình, phải nói là chạy đến vì Nguyên Thủy Phiên.
- Thiên Chú Tử, nội tình Thiên gia ngươi, thật là vô cùng vô tận a! Mặc Tử nhìn Thiên Chú Tử cảm thán nói.
Thiên gia gì đó thật sự nhiều lắm. Quả nhiên cường hãn.
- Khách khí! Thiên Chú Tử không mặn không nhạt nói.
Thiên Chú Tử đối với Mặc Tử cũng không có cảm tình gì, năm đó nếu không phải Mặc Tử ngăn Di Thiên, hiện tại Chung Sơn nói không chừng sớm chết.
Ân cần thăm hỏi một chút, Mặc Tử nhìn đám Tổ Tiên.
Hiện tại Mặc Tử cũng là một thành viên trong Tổ Tiên, có thể nói nơi này toàn là Tổ Tiên, muốn cướp Nguyên Thủy Phiên cũng không phải một chuyện dễ dàng.
- Soái thánh vương, xem ra Nguyên Thủy Phiên nơi này, không biết Nguyên Thủy còn không? Mặc Tử hỏi, tuy nhiên ánh mắt Mặc Tử lại nhìn chằm chằm vào đại điện sau lưng Chung Sơn.
Không chỉ Mặc Tử, cơ hồ ánh mắt mọi người đều coi chừng cái đại điện kia.
Chung Sơn trầm sắc mặt xuống, đang muốn nói chuyện.
Bành... ~~... ~~~. ~~~.. ~.... ~!
Cửa đại điện cư nhiên mở ra.
Đại điện mở ra? Chúng nhân giật mình, tiếp theo vô cùng cẩn thận lấy ra vũ khí.
Chẳng lẽ Nguyên Thủy không chết? Nghĩ đến Nguyên Thủy cường đại, chúng nhân lập tức khẩn trương.
- Lão gia, lão gia ta phát ra! Trong đại điện đột nhiên truyền ra một cái thanh âm nữ đồng phi thường non nớt.
Nữ đồng? Cơ hồ tất cả mọi người kinh ngạc.
Một đám Tổ Tiên đối địch nuốt nuốt nước miếng, đám Chung Sơn biến thái lại tăng thêm người? Đại Tranh quần thần cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nữ đồng? Làm sao có thể? Thánh vương dùng Nguyên Thủy xuân còn có thể tạo người?
Chung Sơn cũng kinh ngạc nhìn lại.
Đại điện mở cửa ra, một người nữ đồng từ mặc trường sam vàng nhạt nhảy nhót ra.
Hình dạng nữ đồng cực kỳ tinh xảo, mặt như bạch ngọc, như tinh không, hai cái nho nhỏ lúm đồng tiền điểm xuyết tại xán lạn mặt cười trên mặt, thoạt nhìn cực kỳ dương quang. Nụ cười sáng lạn, khả khóe mắt lại treo lên hỉ ưu nước mắt. Non nớt cùng thành thục hỗn hợp, nhìn qua cực kỳ đoạt mắt người vành mắt.
Nữ đồng hình dạng chỉ có mười một mười hai tuổi bộ dáng, nhưng Chung Sơn trong dung mạo nữ đồng, ẩn thấy được bộ dạng Quỳ Nhi năm đó. Phải biết rằng, Quỳ Nhi chết đã hai ba mươi tuổi, nữ đồng mười một mười hai tuổi này thoạt nhìn thị giác chênh lệch quá xa.
Thế nào lại biến thành nhi đồng rồi?
- Ngươi, ngươi là Quỳ Nhi? Chung Sơn mang theo một tia bất khả tư nghị nói.
- Lão gia! Quỳ Nhi đột nhiên xông ra đại điện, xông vào trong lòng Chung Sơn.
- Bái kiến hoàng hậu! Thi tiên sinh phản ứng đầu tiên.
- Bái kiến hoàng hậu! Quần thần Đại Tranh lập tức cung vái.
Hoàng hậu? Từ lúc Chung Sơn vừa mới hỏi, Thi tiên sinh đã biết ý tứ Chung Sơn, tuy nhiên kinh ngạc, nhưng ngữ khí Chung Sơn rất khẳng định.
Đại Tranh đệ nhất hoàng hậu, tên Ngụy Quỳ Nhi.
Trên Phong Thần Bảng, một hàng hoàng hậu, Ngụy Quỳ Nhi xếp thứ nhất. Đại Tranh đệ nhất hoàng hậu. Không chỉ danh từ, hơn nữa địa vị tại trong lòng Chung Sơn, ai cũng không dám chậm trễ.
Quỳ Nhi lao vào trong lòng Chung Sơn, Chung Sơn cũng vừa lúc ôm chặt, Chung Sơn đã xác định, đây là Quỳ Nhi, sẽ không sai, Chung Sơn lập tức run nhè nhẹ, đầu mũi đau xót.
Một đám Tổ Tiên đối mặt nhìn nhau. Nhìn vào bộ dáng Chung Sơn, nhất thời không biết mở miệng thế nào, bởi vì tại một chốc kia, thần thức chúng nhân nhanh tham nhập trong đại điện, trong đại điện, căn bản không có bóng Nguyên Thủy Phiên, có chỉ là một tia hỗn độn chi khí chưa tiêu tán?
Chúng nhân một hồi mờ mịt, bất quá lúc này tất cả mọi người đã khẳng định, mình quá nhạy cảm, căn bản không phải Nguyên Thủy Phiên, chỉ là nguyên nhân tiểu nữ hài tu tập công pháp, bởi vì trước kia chúng nhân cũng cảm thấy, tiểu nữ hài ẩn ước tản ra một tia khí tức hỗn độn.
Bát Cực Thiên Vĩ hạ xuống.
Một đám cường giả đối mặt nhìn nhau.
Cuối cùng một người trong đó nói với Chung Sơn: - Chung Thánh Vương, quấy rầy!
Nói xong, Tổ Tiên kia quay đầu bay mất.
Tiếp theo một đám Tổ Tiên dồn dập noi theo, dù sao, không có chút lợi ích, lúc này, ai cũng không nguyện ý đối nghịch cùng Bát Cực Thiên Vĩ.
Chúng nhân dồn dập rời đi, Mặc Tử cuối cùng cũng đạp bước rời đi.
Mặc Tử đi rồi, sắc mặt Thiên Chú Tử âm trầm, nhìn vào quần thần Đại Tranh, còn có Bát Cực Thiên Vĩ.
- Đi! Thiên Chú Tử vung tay lên, mang theo một đám Tổ Tiên rời đi.
Địch nhân đều đi rồi, quần thần Đại Tranh cũng không dám vọng động, chỉ có Huyễn Cơ hâm mộ nhìn một cái đối với tiểu nha đầu trong lòng Chung Sơn.
Chung Sơn cùng Ngụy Quỳ Nhi vào trong đại điện.
Chung Sơn cứ như vậy ôm lấy, không nói gì, Quỳ Nhi cũng không nói gì.
Thiên ngôn vạn ngữ, không bằng một ôm thâm tĩnh. Hai người tâm dán vào tâm.
Một ngày qua đi, trên đường Chung Sơn ôm lấy Quỳ Nhi, đột nhiên cảm giác cánh tay có chút tăng. Giống như thể tích Quỳ Nhi biến lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.