Trường Sinh Bất Tử

Chương 139: Bách thế động thiên




Lăng Tiêu Thiên Đình, một đường đi qua khiến vô số cường giả quan tâm, một tòa triều đô khổng lồ, trôi nổi trên 9 tầng trời, trước giờ chưa bao giờ nghe thấy.
Thử hỏi thiên hạ, triều nào có thành như vậy?
Đại Tranh Hoàng triều, quá khoa trương!
Hơn nữa đất Thần Châu cũng quá lớn, mặc dù đã qua hai năm rưỡi nhưng mà tin tức cũng vẫn chưa truyền hết toàn bộ Thần Châu.
Hai năm rưỡi, cộng thêm nửa năm ở trên biển, Lăng Tiêu Thiên Đình trải qua gần ba năm, cuối cùng mới đến Thanh Châu!
Một đường đi tới, cường giả theo đuôi càng ngày càng nhiều, toàn bộ Thanh Châu cũng dần dần trở thành chốn chờ mong của thiên hạ, vô số cường giả tụ tập, mong chờ cảnh tượng Đại Tranh thịnh thế!
Thanh Châu Quảng Lăng Thành, sau khi Lăng Tiêu Thiên Đình tiến vào địa giới Thanh Châu, đột nhiên xuất hiện 108 cột sáng nối liền trời đất.
Lăng Tiêu Thiên Đình chậm rãi giảm tốc độ, chậm rãi tiến vào trong 108 cột sáng nối liền trời đất.
Giống như cảnh tượng nghịch chuyển ở Đông Hải lần trước, cuối cùng Lăng Tiêu Thiên Đình cũng ngừng lại.
- Oanh...................
Trong nháy mắt Lăng Tiêu Thiên Đình ngừng lại, đột nhiên lay động.
Bởi vì Lăng Tiêu Thiên Đình cách mặt đất quá cao, cho nên mặt đất vẫn chưa hình thành bóng râm. Người ở Thanh Châu nhìn lên, nó chỉ là một điểm nhỏ mà thôi.
Lăng Tiêu Thiên Đình vừa dừng lại. Cả đám cường giả Đại Tranh Hoàng triều nhao nhao bay lên Lăng Tiêu Thiên Đình.
Cường giả Đại Minh Giáo do Chung Thiên dẫn đầu, có khoảng 8000 người, đông nghịt phóng lên cao.
Bay một hồi lâu, 8000 người này, mới lần lượt hỗ trợ nhau, bay lên Lăng Tiêu Thiên Đình!
Lên Lăng Tiêu Thiên Đình chỉ nghỉ ngơi một lúc, lại tiếp tục bay về phía Trường Sinh Điện.
- Nhi thần bái kiến phụ hoàng!
Chung Thiên thấy Chung Sơn liền bái kiến.
Chung Sơn một thân hoàng bào, khuôn mặt hiện lên nụ cười nhạt.
- Đi thôi, tổng đàn Đại Minh Giáo được được Nê Bồ Tát định tốt phong thuỷ, kiến thiết cũng gần xong rồi.
Chung Sơn nói.
- Vâng!
Chung Sơn dẫn dắt mọi người, bay về phía một chỗ mới xây xa hoa cách đó không xa, ở trong này, non xanh nước biếc, thanh tịnh xinh đẹp vô cùng. Vô số công bộ thợ thủ công của Đại Tranh đã sớm kiến thiết xong một tòa thiền viện khổng lồ (giống như chùa tu), chỉ đợi Đại Minh Giáo vào ở mà thôi.
Chỗ trung ương, lại chiếu theo yêu cầu của Chung Thiên, để một cái thạch đàn đường kính nghìn trượng khổng lồ, không biết có gì tác dụng. Đương nhiên, Chung Sơn cũng không hỏi.
- Để người của người vào đây ở trước, ta mang ngươi đi tới chỗ kia.
Chung Sơn cười nói.
- Vâng!
Chung Thiên gật gật đầu.
Phân phó đám tăng lữ. Chung Thiên theo Chung Sơn đi tới chỗ cấm địa trong hoàng cung.
Vô số thị vệ canh giữ, bất luận kẻ nào cũng không vào được.
Một mạch đi tới khe núi, bốn phía khe núi thiết trí rất nhiều trận pháp cấm chế, hiển nhiên là bảo vệ chỗ quan trọng nhất.
Trong khe núi, đã đứng đầy một đám người thân của Chung Sơn. Ít nhất tất cả hoàng hậu đều ở đây.
Mọi người đều nhìn về một cái hang động lớn ở giữa núi.
Bên trong hang động có màu xanh biếc. loáng thoáng nhìn thấy vô số ảo ảnh tuyệt thế mỹ nữ ở bên trong bay múa, hình như trong hang động đã hình thành thế giới kia.
- Bệ hạ, Diễn sinh giới đã thành!
Nê Bồ Tát cung kính nói.
- Ồ? Phong ấn Thiên Ma Trì đã phá mở hoàn toàn?
Chung Sơn hỏi.
- Phá mở, ảo ảnh Thiên Ma Trì quá mạnh mẽ, nếu không phải Đế Huyền Sát Chí Tôn hỗ trợ, cũng không thành công như vậy, mà gần như tất cả trọng bảo Nê Bồ Tát nhất mạch ta, đều đổ vào trong Diễn sinh giới!
Nê Bồ Tát cười khổ nói.
- Trọng bảo? Sẽ có, ngày hôm nay người bỏ vào bao nhiêu, sau này sẽ có thu hoạch gấp trăm gấp ngàn lần!
Chung Sơn trịnh trọng hứa hẹn.
- Tạ ơn bệ hạ!
Nê Bồ Tát gật gật đầu nói.
- Diễn sinh giới này gọi là gì?
Chung Sơn hỏi.
- Còn chưa có tên, xin bệ hạ ban tên!
Nê Bồ Tát nói.
- Ồ!
Chung Sơn ngoài ý muốn nhìn lại Nê Bồ Tát. Nê Bồ Tát bây giờ cũng học được vuốt mông ngựa.
- Nếu có thể Luân Hồi trăm đời, vậy gọi là Bách Thế Động Thiên đi!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Vâng, vậy gọi là Bách Thế Động Thiên.
Nê Bồ Tát gật gật đầu.
- Nhi thần bái kiến chư vị mẫu hậu!
Chung Thiên đến nhìn thấy đám người Bảo Nhi, lập tức cung kính bái kiến.
Cả đám hoàng hậu gật gật đầu.
- Cái này có gì cần chú ý?
Chung Sơn hỏi.
- Lần đầu tiên là hiệu quả tốt nhất, tổng cộng có trăm đời Luân Hồi, người ma luyện tâm cảnh, ở trong trăm đời Luân Hồi, nếu tâm cảnh xuất hiện lệch lạc lớn, sẽ bị Bách Thế Động Thiên bài xích ra. Lần đầu tiên, kiên trì càng lâu, hiệu quả càng tốt! Số lần Luân Hồi càng nhiều, thu hoạch càng lớn!
Nê Bồ Tát nói.
- Có người thử qua chưa?
Chung Sơn hỏi.
- Vi thần đã ở trong Bách Thế Động Thiên này thử qua một lần, đáng tiếc, chỉ trải qua được 74 lần Luân Hồi!
Nê Bồ Tát kể lại.
74 lần Luân Hồi? Cũng chính là đã trải qua 74 lần sinh lão bệnh tử. Nhìn Nê Bồ Tát, Chung Sơn không khỏi cổ quái, khó trách vừa rồi không ngờ Nê Bồ Tát học được vuốt mông ngựa, 74 lần Luân Hồi, nhất định khiến hắn nhận ra được rất nhiều thứ.
- Phụ hoàng, đây là?
Chung Thiên ánh mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.
Luân Hồi? Trăm đời Luân Hồi? Có ý gì?
Sau khi Nê Bồ Tát giải thích cho Chung Thiên một lần, Chung Thiên ánh mắt tỏa sáng, đây chính là tăng cường tâm cảnh và trí tuệ nha, so với những Tiên Đan linh dược kia, không biết cao hơn mấy cấp bậc, phụ hoàng từng nói tư tưởng có bao nhiêu thì tu vi có thể đi được bấy xa, không phải là đạo lý này sao?
- Hôm nay dẫn ngươi tới đây chỉ là để ngươi biết nơi này, trong khoảng thời gian ngắn, ngươi không thể đi vào, chờ Đại Tranh thăng cấp thành công, tất cả đi vào quỹ đạo, tới lúc đó ngươi sẽ đi vào để phòng ngừa trong thời gian này không phát sinh rắc rối!
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Vâng!
Chung Thiên gật gật đầu, chỉ có thể áp chế khát vọng trong lòng.
- Ngươi về xử lý công việc Đại Minh Giáo trước đi, Đế triều thăng cấp rất nhanh, hơn nữa, người chọn một ít người có thể tin tưởng tuyệt đối ở bên trong Đại Minh Giáo ra, đến lúc đó tiến vào Bách Thế Động Thiên nhưng mà phải xếp hàng!
Chung Sơn cười nói.
- Vâng! Phụ hoàng!
Chung Thiên lập tức cười nói.
Phía bắc Thanh Châu, trong một cung điện ở Vĩnh Lạc Đế triều. Trong đại sảnh chủ soái.
Phạm Nhất Phẩm nhìn ngọc đài biểu hiện chiến trường bốn phía (giống như cái sa bàn biểu thị chiến trường), sắc mặt vô cùng âm trầm.
Bên cạnh có vài tên mưu sĩ đang đứng, đều là thuộc hạ của Cổ Huyền.
- Phạm tiên sinh, bây giờ nên làm sao? Quân ta liên tục chịu nhục a! Dịch Diễn này quá lợi hại! Cứ tiếp tục như vậy, quân ta sẽ nguy to!
Một gã mưu sĩ lo lắng nói.
- Hoảng cái gì, thắng thua chưa định, ngươi mà còn dao động quân tâm thì sẽ dùng quân pháp xử lý!
Phạm Nhất Phẩm trợn trừng mắt.
Tên mưu sĩ kia lập tức ngậm miệng.
- Phạm tiên sinh, không phải chúng ta dao động quân tâm, mà do quân đội Đại Tranh Hoàng triều quá xuất thần nhập hóa, không thể tưởng được mấy chục năm này, Đại Tranh Hoàng triều lại tích tụ nhiều binh như vậy, ba quân đoàn trưởng cũng quá nhạy, cùng lúc chống lại bốn đại Đế triều, không ngờ luôn chiếm ưu thế. Trong ba năm này không hề lười biếng, dường như đã chuẩn bị tất cả kế hoạch từ lâu vậy. Dịch Diễn danh sĩ thiên hạ, còn Thủy Kính, Thủy Vô Ngân cũng rất cao tay.
- Không cần lo lắng, chưa tới thời điểm cuối cùng, không ai biết được thắng thua.
Phạm Nhất Phẩm kiên định nói.
- Phạm tiên sinh, ngươi có biện pháp nào không? Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình thế bất lợi của chúng ta sẽ càng ngày càng rõ. Lăng Tiêu Thiên Đình của Đại Tranh Hoàng triều vừa xuất hiện, lập tức tăng cường vô số sĩ khí quân đội Đại Tranh, mà sĩ khí quân ta lại hạ xuống.
- Lăng Tiêu Thiên Đình?
Phạm Nhất Phẩm ở trong đại điện nhíu mày.
Phạm Nhất Phẩm chậm rãi bước qua bước lại suy nghĩ, cả đám mưu sĩ cũng không dám quấy rầy.
Bỗng nhiên, Phạm Nhất Phẩm ngẩng đầu, ánh mắt hiện lên vẻ âm độc.
Nhanh chóng đi đến ngọc đài, nhìn kỹ lại địa hình.
- Lập tức thông báo cho ba Đại Đô Đốc của Đế triều khác, bảo bọn họ lập tức tới đây, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Phạm Nhất Phẩm lập tức quay sang một người nói.
- Chuyện quan trọng? Phạm tiên sinh, lúc này mỗi một triều đô đều đánh tới sứt đầu mẻ trán, bọn họ sẽ đến sao?
Một tên mưu sĩ lo lắng nói.
- Nói với bọn họ, nếu muốn huỷ diệt Đại Tranh Hoàng triều thì nhất định phải lại đây!
Phạm Nhất Phẩm vô cùng kiên định nói.
- Huỷ diệt? Phạm tiên sinh, ngươi nghĩ ra biện pháp?
Tên mưu sĩ kia kinh ngạc nói.
- Nhanh đi!
Phạm Nhất Phẩm quát lạnh một tiếng.
- Vâng!
Người kia cưỡi ngựa phóng ra ngoài, bố trí cường giả đi tới 3 đại Đế triều.
Lăng Tiêu Thiên Đình đến Thanh Châu, Chung Sơn bắt đầu xử lý quân vụ quan trọng, lúc này có muốn lười biếng cũng không được, lúc quan trọng nhất, thành thì nên nghiệp lớn Đế triều, bại thì biến thành tro bụi.
Thường thường triều chiến so với hai võ giả tuyệt thế chiến đấu còn kinh tâm động phách hơn nhiều.
Vô số cường giả bị Lăng Tiêu Thiên Đình đưa tới, giờ phút này, ánh mắt chuyển từ Lăng Tiêu Thiên Đình tới chiến trường Đại Tranh, sau khi nhìn thấy tình hình chiến trường, mọi người đều ngây người.
Đại Tranh này vẫn là Hoàng triều sao? Ở nơi khác, phải vài Hoàng triều hợp lại với nhau, mới dám đối địch với một Đế triều, Đại Tranh này lại ngược lại, một cái Hoàng triều nho nhỏ chống lại bốn đại Đế triều? Ngươi cho rằng ngươi là Thiên triều sao?
Nhưng mà quỷ dị ở chỗ, Hoàng triều chống lại Đế triều, nhưng mà Hoàng triều vẫn chiếm ưu thế.
Đây, đây là Đại Tranh quá mạnh mẽ, hay là bốn Đế triều khác quá yếu?
Thư phòng Chung Sơn! Chung Sơn nhìn một ít tấu chương.
Dịch Diễn đứng ở trước bàn viết.
- Bệ hạ, những chiến báo này, người cảm thấy sao?
Dịch Diễn hỏi.
- Rất bình thường, giống như trước đây!
Chung Sơn mặt nhăn mày nhíu nói.
- Đúng là rất bình thường, đây là lý do thần từ tiền tuyến hỏa tốc chạy về, bởi vì rất bình thường, cho nên không thể xem thường, tên Phạm Nhất Phẩm này chiến đấu với ta ba năm, là một kình địch. Ở trên chiến trường quyết đấu quá nhiều lần, nếu không phải thần đã sớm có mưu đồ, bây giờ bại có khi đã là thần. Ba năm, ta cũng nhìn thấu hắn, Phạm Nhất Phẩm tuyệt đối không phải là kẻ an phận, sau chiến trường bình tĩnh, khẳng định có một âm mưu kinh thiên, thần nhất thời nhìn không thấu, sợ tình huống có biến, mời bệ hạ cùng tham mưu.
Dịch Diễn lắc đầu lo lắng nói.
Nhìn những tình báo này, Chung Sơn nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu. Hiển nhiên, đối với chuyện Dịch Diễn lo lắng, Chung Sơn cũng vô cùng coi trọng.
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.