Trường Sinh Bất Tử

Chương 137: Tây độc hoàng




Thủy Vô Ngân đang luyện binh và giải trừ quân bị.
Chung Sơn thì không ngừng nghiên cứu địa thế của bốn phía.
Chiến tranh? Không thể vội vàng. Đao không sắc không chặt được củi, binh không luyện không thể chiến đấu!
Vô Song Thành đã phát triển đâu vào đấy, đại quân của Chung Sơn cũng càng ngày càng lớn mạnh.
Trong hai ngày này, không biết Niệm Du Du đã chạy tới đâu. A Đại và Chích Hỏa cũng không có việc gì liên quan tới Chung Sơn nên Chung Sơn cũng có được khoảng thời gian yên tĩnh hiếm có.
Mấy ngày nay ở phía nam Vô Song Thành xuất hiện một lão già hết sức yêu dị.
Lão già này mặc y bào đủ mọi màu sắc, mái tóc trắng, khuôn mặt trơn tuột, hai mắt sâu hút nhìn cực quỷ dị.
Lão giả tươi cười, lẩm bẩm:
- Lão tử muốn tìm người kế nghiệp, muốn thu một đồ đệ thế nhưng quá khó khăn. Đợi hơn mười năm rồi, còn phải tìm đồ vật giúp nàng nữa, thế nhưng rốt cuộc cũng đồng ý rồi!
Lão già tâm tình rất tốt, nghênh ngang đi về phía của Vô Song Thành.
Thị vệ cửa thành đã sớm phát hiện ta lão già quái dị này rồi, lập tức hai người thị vệ tiến lên nói:
- Người tới là người phương nào!
- Tiểu oa nhi cũng dám cản đường lão tử sao? Hôm nay tâm trạng lão tử tốt nên không tín toán với các ngươi, ta tới đây để tìm thành chủ của các ngươi, các ngươi gọi thành chủ tới gặp ta.
Lão già rất thẳn thắn nói.
- To gan.
Một thị vệ cửa thành cả giận nói.
Một tiếng quát khiến lão già nhướng mày, quay sang trừng mắt nhìn gã thị vệ.
Lão già vừa trừng mắt lên thì mặt gã thủ vệ đột nhiên biến thành màu đen rồi chết ngất đi.
Quả quỷ dị, quá tà môn, gã thị vệ còn lại tập tức hét lớn:
- Người đâu!
Sau khi hét lớn một tiếng, gã thị vệ này ôm lấy gã vừa bị ngất đi thế nhưng vừa ôm vào người thì sắc mặt cũng tối sầm lại rồi ngất đi.
Lão già trên mặt lộ ra vẻ coi thường.
Vừa nghe tiếng hét lớn, rất nhiều thị vệ trong thành đã đuổi hết người dân gần cửa thành đi rồi tiến đến quay quanh lão già.
Trong phủ thành chủ, Chung Sơn đang xem bản đồ.
- Đại soái, đại soái, có chuyện không hay rồi.
Một tướng lĩnh chạy vào đại điện nói.
Chung Sơn nhướng mày lên nhìn về phía gã tướng lĩnh vừa chạy và nói:
- Có chuyện gì vậy! Cứ từ từ mà nói!
- Đại soái, cửa nam, cửa nam xuất hiện một tuyệt thế cường giả. Hiện tại, hiện tại gần một nghìn người của chúng ta đã bị hắn, bị hắn….
- Bị hắn làm sao?
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Bị hắn vừa nhìn toàn bộ đã trúng độc ngất đi!
Gã tướng lĩnh nói.
- Sao? Chỉ nhìn thôi à?
Chung Sơn sửng sốt nói.
- Vâng.
Một gã tướng lĩnh lập tức nói.
- Vì sao hắn lại hạ độc thành vệ?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Hắn muốn gặp đại soái.
Gã tướng lĩnh nói.
- Có người chết không?
Chung Sơn lại hỏi.
- Không biết, gần một nghìn người ngất đi, không ai dám tới kiểm tra bởi vì tới kiểm tra cũng sẽ bị lây rồi lập tức ngất đi!
Gã tướng lĩnh nói.
- Được rồi, thông báo cho Chích Hỏa và A Đại. Để ta đi xem.
Chung Sơn suy nghĩ một chút rồi nói.
- Vâng!
Gã tướng lĩnh lập tức đáp.
Bên ngoài cửa nàm Vô Song Thành.
Trung tâm chỗ trống chính là lão già quỷ dị kia, bốn phía xung quanh có gần hai nghìn người ngất đi, thậm chí đã có hai cường giả Nguyên Anh kỳ ngã xuống.
Bên ngoài có rất nhiều quân lính vây quanh, phá cương tiễn đã được lắp vào cung hướng về phía lão già, chỉ cần tướng quân ra lệnh là vô số phá cương tiễn sẽ bắn về phía lão già.
Thế nhưng có thể làm được tướng quân không chỉ cần có thực lực mà còn phải có sự bình tĩnh.
Nếu như bắn phá cương tiễn thì hai nghìn huynh đệ nằm trên mặt đất kia sẽ chết thật sự, hơn nữa lão già lai lịch bất phàm, những phá cương tiễn này có thể đối phó được với hắn sao? Hắn không hạ thủ ngay từ đầu chính là chờ đại soái đến quyết định!
- Thời gian của lão tử có hạn, bảo thành chủ của các ngươi mau chóng tới gặp ta!
Lão già có phần không kiên nhẫn nói.
- Tiền bối, tại hạ đã phái người đi thông báo, sẽ có tin tức ngay thôi.
Gã tướng lĩnh trấn an nói.
- Ừ.
Lão già gật đầu.
Đúng lúc này thì Chung Sơn dẫn theo A Đại và Chích Hỏa bay đến cửa thành. Còn Niệm Du Du thì vẫn chưa trở về, không biết đang làm cái gì.
- Đại soái!
Chúng binh sĩ cung kính nói.
- Lúc này, Thủy Vô Ngân, Liễu Vô Song, Triệu Truyền nhận được tin tức cũng bay tới.
- Đại soái!
Cả ba người cung kính cúi đầu nói.
- Ừ.
Chung Sơn gật đầu đi về phía trước.
Chích Hỏa và A Đại một tả một hữu bảo vệ phía sau, nhưng người khác cũng đi theo sau ra phía cửa thành.
Đi tới cửa thành, chúng binh sĩ đều đứng tránh ra để Chung Sơnthấy được lão già quỷ dị ở giữa.
- Tiên sinh, đó là Tây Độc Hoàng, cường giả Hoàng Cực cảnh đỉnh. Chì vì báo thù mà hắn đã từng hạ độc chết hết người dân trong một thành trì.
A Đại vội vàng nói cho Chung Sơn biết lai lịch người này.
Tây Độc Hoàng? Hạ độc chết toàn bộ người trong thành? Quá độc ác, nhưng độc cũng rất mạnh, quả nhiên không hổ là Tây Độc Hoàng.
Bất quá đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là trước đây Chung Sơn đã từng gặp qua Tây Độc Hoàng.
Lúc trước được Tử Huân từ Khai Dương Tông tới Vô Song Thành, trên đường đi qua Đông Hải đã nhìn thấy một tiểu cô nương cưỡi rồng, phía sau còn có rất nhiều giao long hộ tống. Tây Độc Hoàng này thì theo sát phía sau khẩn cẩu tiểu cô nương làm đệ tử của hắn, kết quả tiểu cô nương bỏ chạy nên Tây Độc Hoàng cứ bám theo sát không tha.
Là hắn sao?
Chung Sơn xuất hiện, chúng quân lính đều cung kính tranh ra nhường đường cho nhóm thủ lĩnh Vô Song Thành.
Tây Độc Hoàng cách đó không xa lúc này cũng quái dị nhìn về phía đám người vừa đi tới.
Tây Độc Hoàng liếc mắt đã nhận ra thực lực của Chung Sơn, Kim Đan kỳ tầng thứ nhất. Nhưng tại sao một Kim Đan kỳ tầng thứ nhất lại được một tám tuyệt thế cường giả bảo vệ, hơn nữa trông bộ dạng có vẻ như là thuộc hạ của hắn.
- Tây Độc Hoàng tiền bối, lại gặp nhau rồi!
Chung Sơn cười nói.
Nghe Chung Sơn nói câu này, Tây Độc Hoàng cũng cảm thấy bất ngờ. Ta với ngươi gặp nhau rồi sao? Có quan hệ gì?
- Ngươi là ai?
Tây Độc Hoàng nhíu mày hỏi.
- Bảy năm trước ở Đông Hải, tại hạ theo Tử Huân trưởng lão của Thất Tinh đường trên đường đi qua Đông Hải lúc đó đàn long đang chạy, Tây Độc Hoàng vì cứu ái đồ nên không tiếc thân mà truy đuổi theo đàn long đó. Chẳng hay ái đồ hiện tại vẫn khỏe chứ?
Chung Sơn vừa nói vừa cười.
Tuy rằng Chung Sơn nói không đúng như sự thật thế nhưng nghe vẫn tương đối dễ chịu, ít nhất thì Tây Độc Hoàng cũng cảm thấy rất dễ chịu.
Vừa nói đến đây, Tây Độc Hoàng quả nhiên đã nghĩ ra. Tuy răng không nhớ rõ Chung Sơn thế nhưng vẫn còn nhớ Tử Huân. Những người có thực lực càng mạnh thì người khác càng nhớ đến mình lâu.
Thế nhưng Tây Độc Hoàng cũng không hứng thú làm quen với Chung Sơn, vả lại cũng không cần làm quen.
- Thành chủ các ngươi đâu?
Tây Độc Hoàng hỏi thẳng.
- Kẻ hèn Chung Sơn này tạm thời tiếp quản Vô Song Thành, bất cứ chuyện gì ta cũng có thể quyết định. Tiền bối có chuyện gì có thể nói với ta.
Chung Sơn rất tự tin nói.
- Ngươi?
Tây Độc Hoàng trừng mắt lên tỏ vẻ không tin.
Tuy rằng những người này rất cung kính đối với Chung Sơn thế nhưng Đại La thiên triều cũng đâu có ngu giao một thành trì hiểm yếu vào trong tay một người Kim Đan kỳ được chứ.
Nhưng thấy bộ dạng của các tướng lĩnh và quan viên khác, Tây Độc Hoàng cũng chỉ có thể nhăn mặt mà tiếp nhận sự thật này.
- Ta tìm ngươi để lấy một vật!
Tây Độc Hoàng thẳng thắn nói. Chung Sơn mỉm cười nhìn Tây Độc Hoàng. Độc, cao thủ dụng độc, hiện tại Chung Sơn đang thu thập những thứ quý giá trong thiên hạ, không phải là linh thach, không phải là địa bảo mà là người tài bởi vì Chung Sơn đã biết được cái gì là quý giá nhất.
Thứ mà dùng tiền cũng không mua được chính là thứ quý giá nhất. Binh có thể dùng tiền chiêu mộ, linh thạch hay pháp bảo đều có thể dùng tiền mua được, thiên tài địa bảo cũng có thể mua được, chỉ có nhân tài mới vô giá.
- Kẻ hèn này đã kính trọng tiền bối đã lâu, tiền bối có việc tìm ta tự nhiên ta sẽ tận lực cống hiện sức lực. Chi bằng chúng ta tới phủ của ta nói chuyện, có chuyện gì ta có thể giúp ngươi.
Chung Sơn vừa cười vừa nói.
- Sao?
Tây Độc Hoàng hơi sửng sốt.
Bởi vì Tây Độc Hoàng thực sự không ngờ Chung Sơn lại trả lời như vậy, lúc trước hắn đã chuẩn bị đe dọa nhưng Chung Sơn lại đối xử như vậy, một cảm giác cổ quái tràn ngập toàn thân Tây Độc Hoàng.
Tới phủ của hắn? Nhìn qua những người này Tây Độc Hoàng cũng có chút khiếp đảm.
- Cũng được!
Tây Độc Hoàng gật đầu.
Lúc này Chung Sơn phất tay lên bảo binh lính thu hồi toàn bộ cung tiễn. Bởi vì Chung Sơn nói thử mấy câu trước đã biết Tây Độc Hoàng cũng là người biết phân rõ phải trái.
Tây Độc Hoàng thấy Chung Sơn làm vậy cũng biết những lời của Chung Sơn không phải là hư ngôn nên gật đầu đi về phía Chung Sơn.
Chúng tướng có chút lo lắng thế nhưng Chung Sơn quay lại khoát tay mọi người ý bảo không cần lo lắng.
Đời Tây Độc Hoàng đến gấn, Chung Sơn mới nói:
- Tiền bối, đây là thuộc hạ của ta, ngươi xem!
Chung Sơn chỉ vào hai nghìn người ngất trên mặt đất.
Tây Độc Hoàng căn bản không quay người lại, chỉ phất tay áo một cái, một cơn gió nhẹ từ tay áo thổi vào đám người.
- Dám nói năng lỗ mãng với ta, nếu như với tính cách của lão tử trước đây thì các ngươi đã trở thành một đống xương không rồi!
Tây Độc Hoàng bỏ lại một câu.
- Tiền bối, mời!
Chung Sơn trực tiếp quên lời nói tự cao kia của Tây Độc Hoàng nói.
- Ừ.
Tây Độc Hoàng gật đầu, theo Chung Sơn đi vào trong Vô Song Thành.
Sau khi mọi người đi vào Vô Song Thành thì hai nghìn người kia đã được giải độc, chậm rãi ngồi dậy, mồ hôi lạnh túa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.