Trường Sinh Bất Tử

Chương 133: Tiên Tiên trưởng thành




Một chút cảm tưởng còn chưa kịp lộ ra đã bị trực tiếp nuốt chửng.
Trong Nê Hoàn cung, Bát Cực Thiên Vĩ cực kỳ thỏa mãn, dùng hai đuôi trong tám cái đuôi sờ sờ bụng dưới, bộ dáng mãn ý vô cùng.
Tiếp theo là nhanh tiêu hóa Nguyên Thần của cường giả Hoàng Cực cảnh này.
Bát Cực Thiên Vĩ này quá mạnh.
Nó nghịch thiên ở chỗ, trong chốc lát sau khi nuốt cường giả hoàng cực cảnh vào, cũng tức là khẽ run lên thì trên cơ bản đã luyện hóa xong rồi. Đấy là con Bát Cực Thiên Vĩ lúc yếu ớt nhất.
Chỉ thấy tám cái đuôi Bát Cực Thiên Vĩ nhè nhẹ lay động, thần thức Chung Sơn tựa như phóng thích mà ra.
“Ông”.
Trực tiếp thấu qua hộ tráo của A Đại, vươn dài đi ra.
Hơn nữa thần thức khẽ lan ra, linh khí thiên đại liền điên cuồng tụ tập về hướng Chung Sơn, lượng lớn linh khí đổ về, xông thăng vào nội thể Chung Sơn.
Vô số linh khí cuồn cuộn tuôn vào nội thể hóa thành chân nguyên, tái hóa thành thuần dương chi khí. A Đại nhanh chóng rút vòng hộ tráo đi, cảnh giác nhìn Niệm Du Du.
Niệm Du Du cũng biết A Đại đang cảnh giác với mình liền lui ra sau, A Đại cũng lui đi.
Chỉ lưu lại Chung Sơn đang điên cuồng hấp thu linh khí ngồi đó.
Linh khí quá khủng bố nhanh chóng tôi luyện thân thể Chung Sơn.
Mà thuần dương chi khí hóa thành sau khi tiến vào nội thể cũng phóng thích mà ra.
Lôi điện, xung quanh thân thể Chung Sơn là lôi điện.
Càng lúc càng nhiều lôi điện tụ tập quanh người Chung Sơn, tôi luyện thân thể của hắn, tôi luyện đại đao của hắn. Trong chớp mắt, Chung Sơn bị bao bọc tỏng một lôi cầu cực lớn, lôi bạo tứ phía, bốn phía là vô số tia sét từ trên trời đánh xuống.
Lôi ngục thuần dương công!
Trong chu vi năm trượng đều bị lôi điện điên cuồng đánh xuống, những nham tương đông kết thành băn kia, lúc này cũng bị lôi bạo đánh nát vụm.
- Kim đan tầng thứ bảy?
Niệm Du Du trừng mắt nói.
Thế này, quả thật bất khả tư nghị. Kim Đan kỳ tầng thứ bảy? Tên Kim Đan kỳ tầng thứ bảy này vừa rồi mới bị đoạt xá, chuyển mắt đã luyện hóa xong?
Đây còn là con người sao? Đó chính là cường giả Hoàng Cực cảnh, là Tuệ Quang La Hán a, nháy mắt liền luyện hóa cho bản thân.
Niệm Du Du kinh ngạc, A Đại cũng kinh ngạc không kém. Hoặc giả nói, A Đại càng hiểu rõ tốc độ tu hành của Chung Sơn, căn cốt của Chung Sơn thật tê không nỡ nhìn, nhưng tốc độ tu hành của hắn phải khiến người khác suýt xoa.
Tiên sinh thật là kỳ nhân thiên hạ a!
Tròng mắt Niệm Du Du đảo ngược đảo xuôi, khóe miệng lại nở nụ cười.
A Đại vẫn cẩn thận bảo vệ Chung Sơn.
Hai canh giờ sau, thân thể Chung Sơn đột nhiên chấn nhẹ.
“Bành”.
Vô tận lôi điện như biển gầm, lấy Chung Sơn làm trung tâm, điên cuống xung kích ra bốn phương tám hướng mà đi
Vô số băng nham bị tạc vụn, thậm chí oanh kích đến tận một tòa núi cao khác. Bốn phương tám hướng ầm bạo vỡ, hết thảy đều bị phá hủy, một cỗ khí lưu như biển trào sóng dữ dội xông ra xung quanh.
Thành công!
Chung Sơn hít sâu một hơi, nhẹ đứng lên, nở nụ cười.
Kim Đan kỳ tầng thứ bảy.
Lại đột phá, hiện tại phạm vi che phủ của thần tức không ngờ đã đạt đến đường kính năm trăm thước. Thật đúng là một lần đột phá lớn, nếu có thêm mấy tên như Tuệ Quang La Hán thì thật tốt biết bao!
Nhưng Chung Sơn cũng biết, người như thế đã ít lại càng ít. Hoàng Cực cảnh, nào có nhiều Hoàng Cực cảnh như vậy? Lại còn là Hoàng Cực cảnh nhục thân bị hủy hết!
- Chúc mừng tiên sinh!
A Đại lập tức bay tới chúc mừng.
- Ha ha!
Chung Sơn vui vẻ gật đầu.
- Chung Sơn, ngươi đem tên Tuệ Quang kia luyện hóa?
Niệm Du Du cũng bay tới truy hỏi.
- Vận khí tốt mà thôi.
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Ta quyết định rồi, những ngày tiếp theo ta luôn theo ngươi.
Đột nhiên Niệm Du Du nói.
- Ách? Niệm Du Du cô nương, vì sao?
Chung Sơn nhíu mày hoi.
- Gọi ta là Du Du!
Niệm Du Du nói.
- Được rồi, Du Du, chuyện tiên linh khí nơi này đã xong, sao ngươi còn theo ta?
Chung Sơn nhíu mày hỏi lại.
Niệm Du Du hư tình giả ý với Chung Sơn, mà Chung Sơn cũng sẽ không thực sự động lòng. Lúc này ngươi hẳn nên làm gì thì làm đi.
- Ngươi còn mặt mũi để nói sao. Vừa rồi đóa mân côi kia đáng lê nên cho ta!
Niệm Du Du không chút nhân nhượng nói.
- Lời ta đã nói nhất định sẽ làm. Ngươi yên tâm đi, sau này ta sẽ tìm ba ngàn đóa mân côi khác nhau cho ngươi.
Chung Sơn nói.
- Không được, không được, vạn nhất ngươi quên thì sao? Đi theo bên cạnh ngươi có thể nhắc nhở bất cứ lúc nào. Hơn nữa ta còn phát hiện, chỗ nào ngươi tới đều xảy ra đại sự, hệt như ôn thần vậy.
Niệm Du Du cười hì hì nói.
Ôn thần? Chung Sơn lạnh cả sống lưng.
- Được hay không?
Đột nhiên Niệm Du Du bắt lấy tay áo Chung Sơn, bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Lông măng Chung Sơn dựng đứng cả lên, lập tức kéo tay áo về nói:
- Được rồi, có điều không được ảnh hưởng đến việc của ta.
- Yên tâm, yên tâm.
Niệm Du Du lập tức cười hì hì nói.
Tuy Niệm Du Du hư tình giả ý với mình không biết có mục đích gì. Nhưng Chung Sơn biết bên người co thêm một cường giả Hoàng Cực cảnh, nếu xử lý thỏa đáng liền nhiêu thêm một phần an toàn. Tuy hơi bất tiện nhưng lợi nhiều hơn hại, Chung Sơn vẫn kiên định đồng ý.
- Đúng rồi, lúc trước chúng ta tới thấy đến rất nhiều người mà?
Chung Sơn hỏi.
Trước lúc tiến xuống núi lửa, đại quân Cự Lộc Vương, còn có người các đại tông môn tới đây không ít a nhưng vừa rồi lúc đi lên lại phát hiện không còn ai, một người cũng không có.
- Chết rồi! Chết hết rồi!
A Đại nói.
- Chết rồi?
Chung Sơn cả kinh.
- Đúng vậy, bên kia còn một số thi thể, tiên sinh có muốn nhìn không?
A Đại hỏi.
- Đi!
Chung Sơn gật gật đầu.
Tiếp đó một hàng ba người bay nhanh tới một sơn cốc nơi xa.
Trong sơn cốc có mười cổ thi thể, nhưng những thi thể này lại khô quắt một cách quái dị.
Thây khô! Mười bộ thây khô!
- Đây là thuộc hạ của Cự Lộc Vương.
Chung Sơn nhíu mày nói.
- Chết rồi, huyết dịch bốc hơi. Không chỉ mười bộ này, tất cả thi thể bốn phía đều như vậy, máu bị bốc hơi hết, thành thây khô thế này.
A Đại nói.
- Đây là chuyện gì?
Chung Sơn nhíu mày hỏi.
- Là nghiệt ma. Nghiệt ma do Đại Uy Thiên Long Bồ Tát tạo!
Niệm Du Du nói.
- Nghiệt ma? Chính là thứ màu ám hồng kia? Đó là cái gì?
Chung Sơn lại hỏi.
- Là oán nghiệt chi khí. Sau khi tụ tập qua vô số năm tháng hình thành nên một tia linh trí. Tiếp đó trở thành nghiệt ma, một đời nghiệt ma chính là tạo nghiêt. Loại nghiệp ma này hút máu người, nó phải hấp thụ máu cả ngàn, cả vạn người, để bản thân trở nên cường đại, cường đại đến mức kháng được thiên uy. Đại Uy Thiên Long Bồ Tát thả nó ra, phần nhân quả này đổ lên đầu hắn, nghiệt ma tạo nghiệt ma bao nhiêu thì một phần mười trong số đó tính lên đầu Đại Uy Thiên Long Bồ Tát. Đến lúc đó, vô số nghiệp lực quấn thân, có thể kéo hắn từ Bồ Tát quả bị xuống……
Niệm Du Du hạnh tại nhạc họa (vui trên nỗi khổ của người khác) nói.
- Nói như vậy bốn phương thiên hạ sẽ đại loạn?
Chung Sơn nói.
- Chắc vậy!
Niệm Du Du nói.
- Ừ.
Chung Sơn nở nụ cười quỷ dị.
- Đi thôi, về Ngọc Hành Tông.
Chung Sơn nói.
- Ừ.
A Đại lập tức khu vân chở Chung Sơn.
- Chung Sơn, vừa rồi ngươi còn chưa nói với ta, lúc nãy ở dưới đó tiên nhân đã nói cho ngươi cái gì? Nàng là ai? Sao các ngươi lại quen biết? Vì sao lại tìm ngươi?
Niệm Du Du tuôn một tràng câu hỏi.
- Có lẽ thấy ta khá đẹp trai!
Tâm ình Chung Sơn rất tốt, bông đùa nói.
Nghe được lời Chung Sơn, cả A Đại và Niệm Du Du đều không biết nói gì!
……………………………………
“Ngao ô”
Một thời gian sau, đại bộ lan bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, con nào cũng vô cùng hưng phấn ngẩng đầu lên trời rống.
Bốn phương tám hướng Thiên Lang đảo, bất luận là lang đang nhàn tản hay là lang kỵ binh, toàn bộ đều hưng phấn rống dài.
Trên Thần Châu đại địa, ở vô số nơi cũng có vô cùng vô tận lang ngửa đầu lên trời mà rống, cực kỳ hưng phấn.
Bởi vì tất cả lang trong thiên hạ, trong giờ khắc này đột nhiên cảm thụ được một loại cảm giác thư sướng.
Rất nhiều lang đều biết, đó là bởi thiếu chủ của bọn họ đã thành niên. Một khắc vừa rồi đã đạt tới thực lực kim đan kỳ.
Thiếu chủ, thiếu chủ Tiên Tiên!
Trong Đại Tình vương triều, Chung Sơn đứng trên một gác cao, nhìn vô số yêu lang ngửa đầu lên trời mà rống, hưng phấn vô cùng.
Chung Sơn bay nhanh tới chỗ Thanh Vân lang tướng.
Lúc này Thanh Vân lang tướng cũng hưng phấn đứng ngoài điện, nhìn phương đông nơi xa xôi.
- Thanh Vân, có phải Tiên Tiên đã đạt tới Kim Đan kỳ hay không?
Chung Sơn hỏi thẳng.
- Ừ.
Thanh Vân lang tướng gật đầu.
Ngọc Hành TÔng, ngày thứ ba sau khi Chung Sơn trở về.
Ngồi trong một gian thiên điện, trong tay bắt một ngọc giản nhỏ, đây là do Tử Huân lưu lại cho mình. Đương thời Tử Huân cường hành dung hợp đóa mân côi kia, phải nhanh chóng bay về Ngọc Hành Tông, ném lại một chiếc ngọc giản, rồi lập tức rời đi, bóng dáng mờ ảo.
Chung Sơn đọc, nội dung bên trong chỉ có năm chữ.
Cẩn thận Niệm Du Du.
Cẩn thận Niệm Du Du, đây là nhắc nhở của Tử Huân dành cho Chung Sơn. Nhìn ngọc giả nhỏ xinh này. Chung Sơn khẽ cười. Nàng đang quan tâm mình?
Lúc ngoài điện cũng có người đi đến. Lật tay thu ngọc giản lại, Chung Sơn nhìn về phía người đến.
Là Liễu Vô Song!
- Vô Song gặp qua tiên sinh!
Liễu Vô Song cung kính xá một xá với Chung Sơn.
- Thế nào, nghĩ xong rồi?
Chung Sơn cười hỏi.
- Vâng, Vô Song quyết định, sau này sẽ theo gót tiên sinh, sáng tạo một phen công danh sự nghiệp, hi vọng tiên sinh thành toàn.
Liễu Vô Song quỳ xuống nói.
Khi mới quỳ được một nửa, Chung Sơn đã đỡ lấy nói:
- Tốt, mấy ngày nay ta ở đây là để đợi câu nói này của ngươi.
- Đa tạ tiên sinh.
Liễu Vô Song vô cùng cảm động nói.
-Đại khí vãn thành (thành người muộn), thường thường thành tựu sau sẽ càng cao, từ hôm nay ngươi gọi ta là đại soái! Đến lúc đó do ngươi thống lĩnh lang kỵ binh Chích Hỏa sơn mạch, theo ta chinh chiến thiên hạ.
Chung Sơn hưng phấn nói.
- Yên tâm, hiện tại đã khác trước kia, ta chắc sẽ mang đi toàn bộ yêu lang Chích Hỏa sơn mạch.
Chung Sơn vô cùng khẳng định nói.
- Ách? Vâng!
Liễu Vô Song tuân mệnh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.