Trường Sinh Bất Tử

Chương 129: Đoái đỉnh thân




Ads Một chưởng giản dị của Nô Thanh Huệ, không ngờ đánh Chung Sơn bay tung?
Tuy rằng Chung Sơn chỉ là tu vi Hoàng Cực Cảnh tầng thứ mười, nhưng, biểu hiện ra ngoài thực lực của hắn, lại thực sự đạt tới trình độ Đế Cực Cảnh, nhưng dù phát huy ra thực lực Đế Cực Cảnh, ở trước mặt Nô Thanh Huệ cũng không chịu được một kích như thế.
Một chưởng? Vẻn vẹn chỉ một chưởng? Thiên Cực Cảnh chênh lệch với Đế Cực Cảnh thật sự quá lớn!
Tuy nói bị đánh bay đi, nhưng Chung Sơn cũng không có bị thương tổn gì nhiều, Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp tăng lên gấp bội đối với thực lực chỉ là phụ thêm hiệu quả mà thôi, chính yếu là rèn luyện thân thể.
Chung Sơn đánh ra xa một chưởng, Chung Sơn đột nhiên dừng lại ở không trung xa xa.
Nhưng ngay lúc hắn dừng lại, một khí tức cường thế bức thẳng tới, thân hình Chung Sơn lại lần nữa lui ra phía sau, từ trong khí tức này, Chung Sơn cảm nhận được một lực uy hiếp cường đại.
Đến bên cạnh Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận, nơi đó, đại trận hiệu quả yếu bớt rất nhiều, khí tức bức bách Chung Sơn cũng đẩy ra hết thảy bạo tuyết.
Thân hình Chung Sơn lại lần nữa dừng lại ổn định, mà lúc này, Nô Thanh Huệ lại đột ngột xuất hiện ở trước mặt Chung Sơn.
Trong mắt Chung Sơn lóe lên vẻ kinh ngạc, thực lực của Đế Cực Cảnh ở trước mặt Thiên Cực Cảnh, không ngờ không hề có sức phản kháng, quả thực chính là để mặc cho người ta chà đạp?
- Ta nói rồi, chỉ bằng vào ngươi ư?
Nô Thanh Huệ nói, lộ ra nét cười lạnh.
Chung Sơn không mảy may khẩn trương, dù sao, bây giờ còn xa không phải thực lực cuối cùng của mình, Chung Sơn còn có Bát Cực Thiên Vĩ vô địch cường thế. Từ sau khi Bát Cực Thiên Vĩ cắn nuốt Thực Não Thú, thực lực của nó điên cuồng tăng vọt. Chung Sơn tin tưởng, chỉ cần xuất ra Bát Cực Thiên Vĩ, chắc chắn ở vào thế bất bại! Không nói vô địch, ít nhất có thể đánh bại Nô Thanh Huệ!
- Chỉ bằng vào ta! Ngươi không gây thương tổn cho ta được!
Chung Sơn nhìn chằm chằm vào Nô Thanh Huệ nói.
Đích xác, vừa rồi một chưởng cường đại của Nô Thanh Huệ như vậy, vẻn vẹn chỉ đánh Chung Sơn bay tung đi mà thôi, vẫn chưa chạm tới thân thể Chung Sơn. Thân thể của Chung Sơn hiện tại là Thiên Ma Thối Thể Đại Pháp tầng thứ sáu, dù là thân thể Long tộc cũng không nhất định sánh bằng được.
Nô Thanh Huệ lộ ra một nụ cười lạnh, đối với lời nói của Chung Sơn cũng không phản bác, bởi vì Nô Thanh Huệ vừa rồi phát hiện phòng ngự thân thể của Chung Sơn, cũng rất kinh hãi. Có lẽ, phòng ngự này sắp vượt qua cả Cổ Thần Thông rồi!
Nghĩ đến Cổ Thần Thông, trong mắt Nô Thanh Huệ phát lạnh.
- Ồ?
Chung Sơn khẽ ồ một tiếng.
Ở dưới chân Chung Sơn, mảng đất đá ban đầu đột nhiên mềm nhũn, Chung Sơn cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện mặt đất phía dưới biến thành màu tối đen, giống như bùn nhão, vô cùng quỷ dị.
Trong bùn nhão màu đen bỗng nhiên sinh ra một lực kéo cực lớn, không ngừng kéo Chung Sơn, như muốn nhấn chìm Chung Sơn vào bên trong bùn nhão.
Đầm lầy? Vẻn vẹn chỉ trong chốc lát, trên mặt đất bốn phương tám hướng Chung Sơn, toàn bộ biến thành đầm lầy.
Ở xa xa, vô số người vây xem đều mở to hai mắt nhìn kinh ngạc: Đầm lầy? Ở đâu ra đầm lầy? Đây là trận pháp gì?
Trận pháp? Không phải trận pháp, là Nô Thanh Huệ làm ra.
Đầm lầy này vô cùng quỷ dị, bùn đen không ngừng quấn lấy Chung Sơn, giống như lực hút không phải lực hút, Chung Sơn muốn bay lên, nhưng bùn đen này dường như có lực kéo vô cùng tận, lôi kéo không cho Chung Sơn bay lên. Chung Sơn dùng cương khí định chấn vỡ bùn đen, thì dường như bùn đen lại vô cùng thưa thớt, lực đánh ra giống như đánh vào không khí, chỉ có ít bộ phận tác dụng trên bùn đen, mà bùn đen lại nổi lên từng gợn sóng, làm cho lực lượng đánh ra kia bị san bằng tan ra.
Tại sao có thể như vậy? Chung Sơn có cảm giác, Nô Thanh Huệ trước mắt đã hòa hợp thành một thể với đầm lầy chợt hiện ra này.
Chung Sơn vung đại đao chém xuống một đao. Một đao khủng bố, mang theo đao cương khổng lồ.
“Phù...”
Đao cương còn chưa có chém xuống đầm lầy, vô số bùn đen xông lên tận trời, điên cuồng bao phủ bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt, phạm vi đường kính trăm dặm quanh Chung Sơn, toàn bộ biến thành đầm lầy, đầy trời đều là bùn lầy, bao bọc cả Nô Thanh Huệ và Chung Sơn ở trong đó.
Bên ngoài vô số người chỉ thấy từ mặt đất nhô thẳng lên tận trời cao, một núi bùn đất cực lớn chiếm đường kính trăm dặm, tiếp theo bên đó bao phủ cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ còn lại có một núi bùn khổng lồ.
Trên núi bùn vô số bùn đen chảy xuống cuồn cuộn, trong nháy mắt, ngọn núi bùn kia lại chảy thành đất bằng phẳng, nhưng hai người trên mặt đất vừa rồi lại biến mất không thấy bóng dáng.
Không có?
- Ở phía dưới đầm lầy!
Không biết ai bỗng nhiên kêu lên.
Mọi người nhìn lại, quả nhiên, ở trung tâm khu vực đầm lầy giống như có tâm địa chấn, từng đợt từng đợt sóng chấn động, hiển nhiên ở phía dưới, có hai cường giả đang giao chiến.
Chung Sơn và Nô Thanh Huệ đúng là chìm xuống dưới đáy đầm lầy, bùn đen này dường như có một lực lượng thần bí, không ngờ dần dần thẩm thấu qua cương khí hộ thân, quấn quanh bên ngoài thân Chung Sơn, giống như lớp bao bánh chưng, bao bọc Chung Sơn ở bên trong.
Ở một bên khác, Nô Thanh Huệ nhìn về phía Chung Sơn mang theo vẻ tươi cười vừa lòng.
Vô số bùn lầy, ở thời điểm đến bên cạnh Nô Thanh Huệ đột nhiên tản ra bốn phía, dường như Nô Thanh Huệ chính là người chủ vùng đầm lầy này.
- Như thế nào? Ta còn không làm gì được ngươi hả? Đây là bùn đen ta đặc chế, qua mỗi một hô hấp, lực quấn của bùn đen sẽ lớn thêm gấp đôi. Cho dù lực lượng của ngươi cường đại, thân thể của ngươi mạnh mấy đi nữa, cũng bị đè ép thành thịt vụn, thậm chí hồn phách của ngươi nó cũng không buông tha!
Nô Thanh Huệ lạnh lùng nói.
Chung Sơn điên cuồng vặn vẹo thân mình, tạo ra từng gợn sóng khắp đầm lầy.
- Hóa ra, ngươi là Đoái đỉnh thân? Khó trách ngươi biết Đoái Triền Kinh này!
Chung Sơn bất ngờ nói ra.
Chung Sơn nói xong, Nô Thanh Huệ co rụt đồng tử lại.
- Ngươi sao có thể biết được?
Trong mắt Nô Thanh Huệ hiện ra vô cùng kinh ngạc. Dường như đây là bí mật lớn nhất của mình!
- Ta vì sao không thể biết?
Chung Sơn cười nói.
- Chết đến nơi, ngươi còn cười được? Đây vốn là công pháp của đại thế giới truyền vào âm phủ từ ngàn năm trước, sao ngươi có thể biết, ngươi cũng là đến từ âm phủ ư?
Nô Thanh Huệ ngưng mắt nhìn về phía Chung Sơn.
- Ngươi nói thử xem?
Chung Sơn tươi cười, dường như muốn kéo dài thời gian.
Công pháp này đúng là Chung Sơn có biết, bởi vì ảnh thân tu luyện công pháp “ân huệ tỏa khắp chúng sinh” tương tự loại này, cho nên từng hỏi qua Thi tiên sinh. Thi tiên sinh đã nói qua một lần về những lời đồn đãi, trong đó bao gồm Đoái Triền Kinh. Bộ công pháp này phi thường cường đại, chỉ là yêu cầu rất hà khắc, phải là người có Đoái đỉnh thân của cửu đỉnh mới có thể luyện tập.
Trong mắt Nô Thanh Huệ biến đổi không ngừng, tiếp đó hai mắt lạnh lùng nói:
- Ta không quản ngươi ở đâu ra, ngươi đã biết công pháp này, vậy ngươi càng đáng chết!
Theo Nô Thanh Huệ dứt lời, toàn bộ đầm lầy đều khuấy động lên. Lực quấn quanh thân Chung Sơn càng lúc càng lớn.
- Mau nhìn, đầm lầy kia dậy sóng kìa!
Một gã dân chúng vây xem cả kinh kêu lên.
- Lực lượng thật cuồng bạo!
... Thời điểm mọi người vô cùng kinh hãi, ở bên trong Chung Sơn phải chịu đựng một lần lại một lần bùn đen xói mòn, lực xói mòn cường đại, không ngừng tấn công cực hạn của Chung Sơn. Tuy rằng thân thể Chung Sơn không tổn hao gì, nhưng đau đớn từng đợt bị xói mòn kia lại thực sự chân thực.
Chung Sơn khẽ cắn môi, cổ họng không có phát ra tiếng, nhưng hai mắt dần dần lạnh như băng, như muốn dùng hai mắt đánh bại Nô Thanh Huệ.
Nhìn thấy Chung Sơn đau khổ giãy giụa, Nô Thanh Huệ nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười: “Chung Sơn chết đi, sẽ không có người nào biết bí mật của mình!”
Chung Sơn thực sự ngồi yên chờ chết? Đương nhiên không có! Từ lúc bị Nô Thanh Huệ kéo vào chỗ sâu trong đầm lầy, từ trong cơ thể hắn điên cuồng phun ra Hồng Loan mê vụ khắp bốn phương tám hướng.
Theo bùn đen không ngừng khuấy động, càng ngày càng nhiều Hồng Loan mê vụ bị quấy đến bên cạnh thân mình Nô Thanh Huệ, thậm chí Hồng Loan mê vụ vô sắc vô vị này, đã vây quanh Nô Thanh Huệ, từng chút từng chút thẩm thấu vào Nô Thanh Huệ.
Nô Thanh Huệ điều khiển bùn đen một lần lại một lần xói mòn Chung Sơn, đồng thời lực lượng quấn quanh Chung Sơn càng lúc càng lớn; còn Chung Sơn cũng lặng yên không một tiếng động không ngừng rót Hồng Loan mê vụ vào thân thể Nô Thanh Huệ.
Chuyện này cũng không phải lập tức có thể thấy hiệu quả. Trong thời gian chờ đợi, hai người tranh phong với nhau!
Ba chiến trường, chỉ có Vương Khô và Quy Thọ là bình tĩnh nhất, hai người chỉ giằng co lẫn nhau, dùng khí cơ cố định đối phương mà thôi.
Tê Linh Tháp quyết đấu với Tuyết Thần Diệt Thế Đại Trận là cuồng bạo nhất, tuyết lở xông lên tận trời, ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, quyết đấu cường thế vô địch, vô cùng rực rỡ.
Còn quyết đấu giữa Chung Sơn và Nô Thanh Huệ thuộc về hai người, không có rực rỡ, cũng không bình tĩnh, chỉ nhìn thấy một cái đầm lầy không ngừng cuồn cuộn lên xuống mà thôi, có thể thấy rõ chiến trường này là trọng tâm chú ý nhất của mọi người.
Trên Triều Thiên Điện ánh mắt mọi người đều nhìn về hướng này.
Bi Thanh Ti, Băng Hiên, một trưởng lão Trường Sinh Giới khác, đều không nháy mắt nhìn chằm chằm lại đây. Bởi vì một trận chiến này mới quyết định hết thảy.
“Thử... Thử...”
Trước Triều Thiên Điện, bỗng nhiên truyền ra hai tiếng động không thích hợp lắm.
Mọi người theo tiếng động nhìn lại, gần như mọi người đều mở to hai mắt nhìn, một trưởng lão Trường Sinh Giới, trên ngực xuyên qua một thanh kiếm mỏng màu tím.
Trưởng lão đó chính là Đế Cực Cảnh, hắn bị người đánh trộm? Một kiếm đâm xuyên qua ngực!
Không! Trên đầu hắn cũng có một khe hở hẹp, đang không ngừng tuôn trào máu tươi.
Chết? Trưởng lão kia trợn trừng mắt nhìn, như thế nào cũng không tin đây là sự thực, mình bị đánh lén? Đầu một kiếm, ngực một kiếm. Nguyên thần đều bị chặt đứt. Như thế nào có thể? Như thế nào có thể? Có người đánh lén, sao ta không có phát hiện?
- Ngươi dám...
Bên trong Triều Thiên Điện có tiếng gầm lên giận dữ, một ngọn lửa cường đại thẳng hướng chỗ trưởng lão kia. Một bóng đen nhoáng lên một cái bay lên trời cao ngoài nghìn trượng. Vừa rồi người gầm lên giận dữ là Ô Hoàn, Chí Tôn Ô Nha, một Thiên Cực Cảnh cuối cùng ở trong Triều Thiên Điện!
Ô Hoàn vừa rồi luôn luôn chú ý tới chiến trường ba bên, cho nên không có lưu ý, nhưng dù không có lưu ý cũng không đến mức bị người tiềm tàng tới gần được, không ngờ trước mắt mình lại ám sát một trưởng lão của Trường Sinh Giới.
Quá khủng bố! Người này ẩn núp quá cao siêu, không ngờ giấu được Thiên Cực Cảnh?
Rốt cuộc là ai? Ai khủng bố như vậy?
Mọi người nhìn lại, một người áo bào đen đứng trên không trung. Người áo bào đen đó phi thường oai hùng, tay cầm một thanh tử kiếm, hiển nhiên bị Ô Hoàn phát hiện còn muốn trốn là không có khả năng.
Ô Hoàn chớp mắt xuất hiện ở ngoài đại điện, mặt đầy phẫn nộ nhìn chằm chằm vào tử kiếm của nam nhân áo bào đen.
- Ngươi là ai?
Ô Hoàn lạnh giọng hỏi, trong mắt hiện lên tia phẫn nộ.
- Ám Hoàng! Ra mắt Chí Tôn Ô Hoàn!
Ám Hoàng trầm giọng nói.
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.