Tử Tiêu Giáo chủ trong lòng
khẩn trương, rất muốn nói mình chỉ tới xem mà thôi, nhưng giờ khắc này
phảng phất như ông trời cũng không cho hắn nói chuyện vậy, Chiêu Yêu
Phiên đảo mắt đã sắp rơi tới tay Tử Tiêu Giáo chủ rồi.
Dường như Tử Tiêu Giáo chủ dùng bí pháp, dùng tay hút Chiêu Yêu Phiên lại.
Tử Tiêu Giáo chủ trong lòng rất hận, Chiêu Yêu Phiên, đây là bùa đòi mạng à!
Trốn?
Tử Tiêu Giáo chủ lập tức nổi lên ý niệm này, chỉ cần chạy trốn, người khác sẽ không cho rằng mình đoạt Chiêu Yêu Phiên.
Cả người đột nhiên nhảy lên!
Tử Tiêu Giáo chủ nếu như đứng ở đó thì không có gì, dù sao người đỏ mắt
tuy nhiều, nhưng phần lớn đều kiêng kị lẫn nhau, nhưng Tử Tiêu Giáo chủ
vừa bay ra, lại giống như thọc vào tổ ong vò vẽ vậy, mọi người cũng trở
nên khẩn trương lên.
- Hắn muốn cướp Chiêu Yêu Phiên!
- Muốn chết!
- Giết chết hắn!
..........
Bốn phương tám hướng truyền đến thanh âm điên cuồng, vô cùng kích động.
Trong nháy mắt, trên trăm Pháp bảo cường đại đánh tới, Đại Tiên, Cổ Tiên nhao nhao ra tay, thậm chí, một tên hoàng bào Tổ Tiên cũng không kìm
được chém ra một đạo thiên đạo.
Tử Tiêu Giáo chủ vừa mới bay lên liền biết mình phạm vào chuyện tối kỵ
rồi, việc xui xẻo này ngay cả cơ hội biện bạch cũng không có.
- Mạng ta xong rồi.................!
Tử Tiêu Giáo chủ bi thương than một tiếng, bị bao phủ trong vô tận tiếng gầm rũ.
Xa xa, Chung Sơn trên trán cũng đổ mồ hôi lạnh. Tử Tiêu Giáo chủ này cũng quá xui xẻo đi!
Đường đường là Tử Tiêu Giáo chủ, cứ như vậy mà chết không minh bạch.
Rút giây động rừng, cường giả bốn phương tám hướng, nhao nhao quét tới, Chiêu Yêu Phiên lại được tự do.
Bầu trời phía xa xa lập tức bị vô số bóng người, vô số Pháp bảo, còn có
vô số pháp thuật hoa mỹ bao phủ. Trong lúc nhất thời, tiếng tranh đoạt
không ngừng vang vọng bên tai.
Chiêu Yêu Phiên! Căn bản là một tai họa!
Hồi tưởng lại từng chuyện, Chung Sơn nghĩ đến vô số thi thể trên đường,
trong lòng không khỏi cảm thán, không biết bao nhiêu người phải chết vì
Chiêu Yêu Phiên rồi, cũng chỉ có gặp phải Doanh. Doanh lực áp quần hùng, cho nên mới được yên bình một lát.
Nhưng Doanh đã chiếm được Chiêu Yêu Phiên, vì sao còn muốn vứt bỏ?
Xa xa, một ít thế lực vẫn chưa hành động, mỗi một người cầm đầu thế lực
không khỏi nhíu mày, lại nhìn Chung Sơn một chút, tiếp đó dường như phân phó chuyện gì vậy.
Một tên cầm đầu một thế lực phóng thẳng tới trung tâm.
Ma Cô đạp một con rắn xanh lớn bay đi, Tuyết Mai lão tổ cũng đạp bước tiến lên.
Tổ Tiên, Tổ Tiên đều tham dự vào.
Lập tức, phía đó hiện lên vô số ánh sáng hoa mỹ, không nhìn rõ bên trong tranh đấu ra sao.
- Thánh Vương, chúng ta làm sao bây giờ?
Lạc Tinh Trần cau mày nói.
Tình hình này quá kinh khủng, phải làm sao đây?
- Đi!
Chung Sơn nói.
Mang theo Lạc Tinh Trần, Chung Sơn xoay người lui khỏi nơi này, đoạt Chiêu Yêu Phiên, đó chỉ là muốn chết.
Nhưng Chung Sơn vừa mới bay không xa, một đám người áo bào trắng liền đuổi tới, ngăn cản Chung Sơn tại một đỉnh núi.
- Đệ tử Tuyết Mai lão tổ? Các ngươi muốn làm gì? Không thua không chịu nổi?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Một người trong đó người bỗng nhiên nói:
- Lão tổ nói, Chiêu Yêu Phiên rất có thể còn qua tay ngươi, cho nên chúng ta nhất định phải trông coi ngươi.
Một nam nhân trong đó đầy sát khí nói.
Đúng vậy, một hai người không đối phó được Chung Sơn, nhưng nơi này gần trăm người, còn phải sợ Chung Sơn sao?
Chung Sơn ngưng thần nhìn nam nhân sát khí đối diện.
Nam nhân đầy sát khí kia không chtus sợ hãi nhìn Chung Sơn, dường như muốn dùng khí thế áp đảo Chung Sơn vậy.
Hít một hơi thật sâu, Chung Sơn lắc lắc đầu nói:
- Tuyết Mai lão tổ quả nhiên giỏi tính toán!
Mọi người thấy Chung Sơn khen Tuyết Mai lão tổ, từng người lộ ra nụ cười thỏa mãn.
- Không sai!
Chung Sơn bỗng nhiên nói.
Không sai? Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ cổ quái nhìn về phía Chung Sơn, cái gì không sai?
- Chiêu Yêu Phiên đúng là ở chỗ ta!
Chung Sơn lại lần nữa nói.
“...”
Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ không khỏi trở nên hỗn loạn?
- Muốn giở trò gì? Sư đệ, ngươi vừa nghe được gì?
- Hắn nói Chiêu Yêu Phiên ở trong tay hắn!
- Chung Sơn hắn điên rồi sao?
- Đúng vậy, hắn điên rồi, nếu ở trong tay Chung Sơn, vậy sư tôn và một đám Tổ Tiên kia tranh nhau cái gì?
......
Một đám người khinh bỉ quở trách Chung Sơn.
Mà trong lúc mọi người ở đây quở trách Chung Sơn, trong bàn tay phải
Chung Sơn bỗng nhiên xuất hiện một tấm phiên lớn, tấm phiên lớn có 13
màu, đây, đây chẳng phải là Chiêu Yêu Phiên sao?
Một đám đệ tử Tuyết Mai lão tổ bối rối!
Đây là tình huống gì? Mọi người đều thấy rõ, nó cùng với Chiêu Yêu Phiên vừa rồi Doanh ném ra giống nhau như đúc, nhưng, nó không phải là bị các Tổ Tiên và đám Cổ Tiên tranh đoạt sao?
Làm sao bỗng nhiên lại lọt vào tay Chung Sơn rồi?
Mí mắt các đệ tử Tuyết Mai lão tổ không ngừng nhảy lên. Quá tà môn!
Tại sao lại có loại chuyện này?
Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ nhìn chằm chằm Chung Sơn, nhìn nửa ngày không biết nói cái gì.
Vẫn là nam nhân sát khí kia lên tiếng trước:
- Không có khả năng, Chiêu Yêu Phiên đang bị các Tổ Tiên tranh đoạt, làm sao có thể ở trong tay ngươi? Chẳng lẽ ánh mắt các Tổ Tiên đều bị mù
sao?
- Ôi, đây là sự khác biệt giữa ngươi và Tuyết Mai lão tổ!
Chung Sơn lắc đầu tiếc hận nói.
Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ không biết nói gì cho phải.
- Tuyết Mai lão tổ có thể tính đến, mà các ngươi hiển nhiên còn không
biết coi bói, đây là số trời, số trời cho phép, cho dù Thánh nhân cũng
không thể ngỗ nghịch, ngươi nói các Tổ Tiên có thể hơn số trời sao? Số
trời muốn cho Chiêu Yêu Phiên lọt vào tay ta, ta có thể làm gì?
Chung Sơn rất đương nhiên nói.
Mọi người:......
Trời cũng quá thiên vị đi, nếu không phải số trời thì làm sao tới tay Chung Sơn? Chung Sơn lần đầu tiên nhìn thấy a?
- Là thật là giả, ta nhìn là biết, giao Chiêu Yêu Phiên cho ta!
Nam nhân sát khí kia nói.
- Ta nếu không đưa thì sao?
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Tuyết Mai Kiếm trận!
Nam nhân sát khí kia hét lớn một tiếng.
- Thình thịch.................!
Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ ầm ầm bày ra một cái trận pháp cường đại. Từng người ngưng mắt chờ đợi, đại chiến hết sức căng thẳng!
- Được rồi, ta đưa!
Chung Sơn bỗng nhiên nói.
Một đám đệ tử Tuyết Mai lão tổ buồn bực muốn ói máu, vừa mới bày ra
chiến ý dào dạt, đảo mắt đã bị một câu của Chung Sơn làm cho biến mất
không còn chút gì.
Nam nhân sát khí buồn bực vươn tay ra, Chung Sơn vung tay ném ra!
- Thật sự giao cho chúng ta?
Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ đều khó tin.
Mọi người hai mặt nhìn nhau! Không khỏi cảm thấy cổ quái, nhưng vẫn cùng nhau nhìn về phía nam nhân sát khí kia.
- Tứ sư huynh, này là thật sao?
Một người hỏi.
Nam nhân sát khí kia dùng thần thức dò xét, nhưng cũng không dò ra cái
gì, mày nhăn lại, cũng biết Pháp bảo của Thánh nhân không có khả năng bị mình hiểu thấu đáo.
- Hình như là thật!
Nam nhân sát khí kia đến bây giờ còn cảm giác như nằm mơ vậy.
- Thật sự?
Mọi người không khỏi hưng phấn.
Mà lúc này Chung Sơn bỗng nhiên ném cho Lạc Tinh Trần một ánh mắt.
Lạc Tinh Trần bỗng nhiên rống lớn lên:
- Giao Chiêu Yêu Phiên cho ta............!
Lạc Tinh Trần rống to một tiếng, khiến cho các đệ tử Tuyết Mai lão tổ nhảy dựng lên, Hô hoán cái gì!
Mà khi mọi người phục hồi tinh thần lại, từng người đều biết đại sự
không ổn, bốn phương tám hướng có vô số ánh mắt cường giả nhìn về.
- Chiêu Yêu Phiên?
- Chiêu Yêu Phiên sao lại ở đó?
- Thật sự là Chiêu Yêu Phiên sao?
- Thà rằng tin là có!
......
Vô số cường giả vây quanh.
- Tứ sư huynh, đi mau, mau.................!
Một người trong đó cả kinh kêu lên.
Nam nhân sát khí cũng bị tiếng rống này làm cho khẩn trương, trốn? Không trốn mau, Tổ Tiên đã tới rồi!
Quay đầu, mang theo ba tên sư đệ, cầm Chiêu Yêu Phiên chạy trốn đi.
Hắn không trốn, người khác còn không tin tưởng, hắn vừa trốn, sự tình liền cho là đúng rồi.
- Đúng thật là Chiêu Yêu Phiên?
- Đuổi!
- Sư tôn, Chiêu Yêu Phiên ở trong này!
- Đuổi!
......
Vô số cường giả đuổi theo Tứ sư huynh!
Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ đều lo lắng, đồng thời hiện lên vẻ hưng phấn.
- Tốt lắm, hiện tại không nên cản đường ta, Chiêu Yêu Phiên đều đã cho các ngươi!
Chung Sơn thản nhiên nói.
- Không được, sư tôn có lệnh, nhất định phải đi theo ngươi.
- Nhưng Chiêu Yêu Phiên đều đã cho các ngươi, các ngươi còn muốn cái gì?
- Có lẽ, có lẽ số trời cho phép, Chiêu Yêu Phiên sẽ còn xuất hiện ở trong tay ngươi thì sao?
Một người trong đó rất không nói lý nói.
Nhìn chằm chằm người nọ, Chung Sơn ngưng trọng nhìn hắn, người nọ giống
như Tứ sư huynh lúc trước, không ai nhường ai nhìn về phía Chung Sơn.
- Được rồi!
Chung Sơn bỗng nhiên lại nhụt chí nói.
Được rồi? Cái gì được rồi?
- Chiêu Yêu Phiên đúng là ở chỗ ta!
Chung Sơn lại lần nữa nói.
“...”
Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ không biết nói gì cho phải. Chung Sơn hắn điên rồi sao?
Mà lúc này Chung Sơn cũng vươn tay ra, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một cái cùng cái Chiêu Yêu Phiên vừa rồi giống nhau như đúc!
“........”
Các đệ tử Tuyết Mai lão tổ hoàn toàn điên rồi, tại sao lại có một cái nữa?
- Chiêu Yêu Phiên không phải đưa cho Tứ sư huynh sao? Làm sao có thể còn ở chỗ ngươi?
Một người không rõ kêu lên.
- Đây là số trời à, vừa rồi Tứ sư huynh ngươi chạy, quên mang đi!
“...!”
- Là thật là giả, để ta nhìn là biết, giao Chiêu Yêu Phiên cho ta!
Người nọ kêu lên.
- Ta nếu không đưa thì sao?
- Tuyết Mai Kiếm trận!
- Thình thịch.................!
- Được rồi, ta đưa!
Chung Sơn đưa Chiêu Yêu Phiên ra!
- Hình như là thật!
Người kia nói.
- Giao Chiêu Yêu Phiên cho ta!
Lạc Tinh Trần lại rống to một tiếng!
Tên cầm Chiêu Yêu Phiên kia cả người cứng đờ, khó tin nhìn về phía Chung Sơn.
Mà lúc này, lại một đám cường giả nữa vây lại.