Trường Sinh Bất Tử

Chương 119: Người này bất bại, thiên lý bất dung




Vũ An kinh nghi, đầu óc cấp tốc xoay chuyển rồi cười nói:
- Haha, không biết Đại La thiên triều cấp cho ngươi bao nhiêu binh? Một tên hộ vệ của tiểu công chúa à, không phải quá nhiều rồi sao?
Vũ An nhìn Chung Sơn cười nói, đồng thời thần thức cũng quét ra bốn phía.
Nhưng Chung Sơn đã cách đại quân khá xa, Vũ An cách càng thêm xa, thần thức vươn ra chỉ đủ đến chỗ Chung Sơn đã đứng mà thôi. Vươn ra them chỉ ẩn ẩn cảm thấy có một số người, nhưng tịnh không chắc chắn.
- Nhiều hay không ngươi cứ thủ là biết. Để xem khí phách Vũ An tướng quân lớn bao nhiêu, có thể nộp cho ta bao nhiêu binh.
Chung Sơn cười nói.
Vũ An hận nhất là kẻ gặp biến không kinh, như thế khiến tâm lý hắn không dám nắm chắc. Nhưng Vũ An nghĩ lại, bản thân có năm mươi vạn đại quân, bên cạnh hắn lại chỉ là tên hộ vệ của tiểu công chúa, thời gian hắn xuất hiện chỉ mấy năm, Đại La thiên triều không thể cho hắn lãnh binh quá nhiều.
Nghĩ đến đây Vũ An liền vung tay lên, mang theo đại quân chậm rãi tiến về hướng Chung Sơn.
Tùy theo đại quân tiến lên, thần thức của Vũ An cũng vươn xa hơn.
Một vạn? Mới một vạn?
Không thể nào, nơi đó chỉ có một vạn?
Vũ An kinh nghi bất định nhìn bốn phía, sợ rằng binh lực của Chung Sơn đã phân tán đi.
Dự cảm chẳng lành tong long Vũ An càng lúc càng thịnh. Nhìn Chung Sơn vẫn nở nụ cười như cũ, mặt tỏ vẻ vô tội, Vũ An thật muốn tát cho hắn một cái chết ngắc, bởi vì áp lực đến từ nụ cười kia đối với hắn là quá lớn.
Cuối cùng, khi thần thức Vũ An tra tìm được hai mươi vạn đại quân, lại không thấy mai phục nào nữa cả, trong long Vũ An mới yên tâm, vui mừng nói:
- Hư trương thanh thế!
- Lên!
Vũ An nói.
Đại quân dưới chân Vũ An ào ạt xông lên, hướng về nơi xa mà đi, một số có thể ngừ kiếm phi hành cũng tiến về nơi xa.
Trên đỉnh núi, Chung Sơn vung tay lên:
- Bắn!
Vô số phá cương tiễn như lưu tinh (sao chổi) từ nơi xa phóng tới, bắn thẳng về phía tu giả đang phi hành trên trời.
“Bành, bành, bành.”
Tên rơi xuống như mưa nhưng cũng bạo lộ vị trí quân Chung Sơn phục dưới núi, thủ hạ Vũ An liền nhanh chóng lấy phá cương tiễn ra.
“Hống…”
Một lúc lâu, quân binh Chung Sơn gào lên, không chỉ binh lính phục dưới núi, vô số sơn cốc nơi xa sau người hắn cũng vang lên tiếng cuồng hô. Đồng thời từ vô số núi hai bên sườn nhô lên cờ hiều Chung Sơn.
Một là đại kỳ ngược gió lên.
Chung!
Chung!
Cờ hiệu khắp núi đều là chữ Chung.
- Bất hảo, trăm vạn đại quân, chúng ta trúng kế.
Đột nhiên Vũ An kinh ngạc nói.
- Lui.
Vũ An hô lớn.
Một tiếng cuồng hô, quan đội Vũ An lập tức quay đầu triệt thoái. Trúng mai phục,một trăm vạn quân mai phục, còn đánh cái rắm, chạy mau!
Mà hai mươi vạn quân thủ hạ của Chung Sơn kia liền lộ ra mười vạn, phá cương tiễn trong tay bắn ào ào về phía đại quân Vũ An đang chạy trốn.
- Được, được, được, ngươi chờ đấy!
Vũ An bỏ lại một câu rồi quay đầu bay đi.
Chung Sơn vung tay lên, mười vạn đại quân đuổi giết cùng hô lên.
“Sát sát”
Chiến báo thắng trận. Đại quân hưng phấn vô cùng.
Lúc này Triệu Truyền cũng từ nơi xa bay đến.
- Tướng quân thì ra cờ hiều được dùng như vậy. Trận này ít nhất chúng ta bắn chết hai vạn quân địch. Vì sao tướng quân chỉ để một nửa tướng sĩ bắn tên?
Triệu Truyền hưng phấn hỏi.
- Đi ra hết? Vạn nhất Vũ An nhìn ra thì làm thế nào? Hư tắc thực chi ( nửa hư nửa thực), giết hai vạn là đủ rồi, một khi để bọn họ nhìn ra, quay đầu trở lại thì chúng ta có thể tổn thất mười vạn.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Vâng!
Triệu Truyền lập tức nói.
- Ừ, để mọi người rung cờ hò hét lại, lập tức chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Chung Sơn nói.
- Vì sao? Địa thế nơi này rất tốt mà. Lại nói Vũ An cũng không dám tới nữa a.
Triệu Truyền hỏi.
- Nếu hắn hồi thần lại liền lại tới? Đến lúc đó mệt mỏi ứng phó không bằng tẩu vi thượng sách! Nhanh!
Chung Sơn ra lệnh.
- Vâng.
Triệu Truyền lập tức đi ban bài.
Chung Sơn mang theo hai mươi van đại quân và hai mươi vạn tàn quân rời khỏi sơn cốc, tuy một trận chưa đánh đến kết thúc nhưng diệt địch 2 vạn, mà quân mình chỉ có mấy chục người bị thương mà thôi.
Không chết một ai, diệt địch hai vạn. Tất cả tướng sĩ đều hưng phấn vô cùng.
…………………………………………� � �…
Vũ An tướng quân mang theo đại quân hoảng hốt chạy trốn, rất nhanhh đã về đến Vô Song thành.
Trong phủ thành chủ Vô Song thành, Vũ An không ngừng đi đi lại lại, cau mày suy tư.
Trăm vạn đại quân…vì cứu viện Vô Song thành không ngờ Đại La thiên triều phái tới cả trăm vạn đại quân.
Đại La thiên triều muốn liều ư?
Không thể nào a? Chung Sơn, tên Chung Sơn kia tuy rất có năng lực, nhưng không có tư cách thống lính trăm vạn đại quân.
A.
Trăm vạn đại quân không thể giao cho một tên không gốc rễ, mà Chung Sơn mới xuất đạo bao lâu? Muốn thống lĩnh trăm vạn đại quân ít nhất phải có phong công vĩ tích mới được.
Nhưng tên Chung Sơn này rất cổ quái, không thể không suy xét.
Tuy hoài nghi nhưng Vũ An cũng không hối hận vì quyết định triệt thoái. Hăn suy nghĩ một chút rồi nói với bộ hạ.
- Đi, phái thám báo đi điều tra, rồi nhanh trở về bẩm báo cho ta.
- Vâng.
Một tên thuộc hạ đứng hầu gần đó ứng thanh, nhanh bước chân đi ra ngoài.
Lại đợi them hai ngày, thám báo đã trở về.
- Như thế nào?
Vũ An nôn nóng hỏi.
- Không còn một ai, chỉ có thi thể quân ta, tên còn cắm trên đó.
Tên thám báo trả lời.
- Thu dọn thi thể.
Vũ An nói.
- Vâng.
Tên thám báo tuân mệnh rời đi.
Trong đại điện Vũ An đi đi lai lại, nghĩ một lát đột nhiên hắn vỗ đùi hét to:
- Bất hảo, chúng ta mắc lừa rồi.
Một tên thuộc hạ lên tiếng hỏi.
- Bọn họ đi gấp quá, ngay cả tên bắn ra cũng không thu lại, khẳng định là gấp gáp mà chạy, chỉ có hai mươi vạn, bọn họ chỉ có hai mươi vạn. Sao ta lại không nghĩ tới?
Vũ An vô cùng hối hận than thở.
- Đại nhân anh minh, chỉ dựa vào tên bắn liền có thể đoán ra nhân số đối phương.
Một tên thủ hạ liền thức thời vỗ mông ngựa nói.
Nhìn tên thuộc hạ kia, tâm tình Vũ An cũng tốt lên nói:
- Đúng a, chỉ có hai mươi vạn, lần trước không tiêu diệt, vậy lần sau tiêu diệt là được rồi.
…………………………………………� � �
Trong thâm sơn đặt một đại doanh.
Trong đại trướng trung quân, Chung Sơn ngồi trên soái án, hai bên là các tướng quân, một tên thám báo chính đang quỳ bẩm báo.
- Khải bẩm tướng quân, người Đại Vũ đế triều đã bắt đầu thu dọn thi thể.
Tên thám báo cung kính nói.
Nhìn nhìn thám báo, Chung Sơn gật gật đầu, lại phất tay để hắn lui xuống.
Hít sâu một hơi,, Chung Sơn cảm thán nói:
- Xem ra, trước kia ta đã đánh giá tên Vũ An này quá cao. Không ngờ lại chậm chạp như vậy, mãi đến giờ mới thu dọn thi thể, người này không bại, thiên lý không dung a!
Người này không bại, thiên lý không dung?
Triệu Truyền cổ quái nhìn Chung Sơn, những tướng lĩnh khác cũng vô cùng nghi hoặc.
- Tướng quân!
Thủy Vô Ngân nhìn Chung Sơn, giống như đang có nghi vấn nào đó.
Mà hiện tại tâm tình Chung Sơn rất tốt, liền nói:
- Sau này gọi ta là đại soái!
- Vâng, đại soái!
Chúng tướng lập tức kêu lên.
Đại soái? Chẳng lẽ tướng quân đã nắm chắc tất thắng.
- Đại soái, vừa rồi sao ngài nói người này không bại, thiên lý không dung, chẳng lẽ đại soái đã có sẵn biện pháp rồi..
Thủy Vô Ngân hơi kích động nói.
- Biện pháp vốn đã nghĩ đến, chỉ là không ngờ được chủ soái đối phương lại tệ hại như vậy. Thế này càng dễ đối phó. Đúng rồi, chuyện để ngươi làm đến đâu rồi?
Chung Sơn hỏi.
- Hai lộ tàn quân, hẳn không bao lâu nữa liền có thể tới nơi, tuy hơi rắc rối nhưng chỉ cần có thời gian, đan dược đầy đủ thì trên cơ bản có thể khôi phục, them được ban mươi lăm vạn quân.
Thủy Vô Ngân nói.
- Được, Vo Ngân, ba mươi lăm vạn quân này do ngươi làm thống lính. Thêm lộ trước nữa thì ngươi chính là thong lĩnh của bốn mươi lăm vạn đại quân a.
Chung Sơn cười nói.
- Đa tạ đại soái.
Thủy Vô Ngân hít sâu một hơi, vô cùng cảm động nói. Trong mắt Triệu Truyền và những người khác lại đầy hâm mộ. Có thể không hâm mộ được sao? Thống lĩnh bốn mươi lăm vạn đại quân? Tuy hiện tại chỉ là nhận mệnh lâm thời nhưng chỉ cần sau này lập được công, triều đình liền sẽ thừa nhận sự tồn tại cảu ngươi, lúc đó lệnh được bổ nhiệm chỉ là chuyện ngày một ngày hai..
Chung Sơn trọng dụng Thủy Vô Ngân là bởi vì qua đoạn thời gian này đã nhìn thấu con người y, cảm thấy hắn có thể trở thành trợ lực cho bản thân, mà hiện tại cũng là lúc bồi dưỡng thế lực cho mình.
Bốn mươi lăm vạn đại quân, hiện tại nhìn không ra gì, nhưng tương lai tất đại dùng.
- Đại soái, tiếp theo chúng ta làm thế nào?
Triệu Truyền lập tức hỏi.
- Đợi!
Chung Sơn nói.
- Đợi cái gì?
Triệu Truyền nghi hoặc hỏi.
- Dưỡng bệnh, nuôi quân, ta muốn biến bốn mươi lăm vạn tàn quân kia thành tinh binh, ta đang đợi kết quả đây.
Chung Sơn nói.
Sauk hi bốn mươi lặm vạn tàn quân chỉnh biên, lại them hai mươi vạn quân doanh thứ nhất Đại Huyền quân, hiện giờ trong tay Chung Sơn đã có sáu mươi lăm vạn đại quân.
Trong long Triệu Truyền đầy sự cảm thán, vương gia để mình quan sát năng lực người này, nếu không có năng lực, tìm thời cơ đem hắn bãi miễn, bãi miễn? Hiện tại còn bãi miễn cái rắm, mới được chẳng bao lâu là thế lực hắn đã có thể thoát khỏi doanh thứ nhất Đại Huyền quân, thậm chí với tướng sĩ doanh thứ nhất Đại Huyền quân, ở trước mặt mình và Chung Sơn càng nghe lời Chung Sơn hơn.
- Chờ kết quả gì?
Triệu Truyền hỏi.
- Ha ha, đây cũng là chuyện mà ta lập tức muốn ngươi đi làm.
Chung Sơn nói.
Sauk hi nói xong, Chung Sơn vung tay lên, trên mặt bàn bỗng xuất hiện bốn trăm phong giấy mời.
- Đây là cái gì?
Triệu Truyện nghi hoặc hỏi.
- Bốn trăm phong giấy mời này lập tức phái người đưa ra ngoài, tất cả những tông môn xung quanh, người lãnh đạo các quần thể bách tính, gia chủ các gia tộc, mỗi người một phong. Căn cứ theo tư liệu trước kia ta đã chuẩn bị bốn trămm phong.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
- Đây là?
Triệu Truyền nghi hoặc hỏi.
- Đây là đại quân là của chúng ta, là quân công thành, người phải đem giao tận tay những phong thư này, giữa đường không được chuyển giao.
- Vâng!
Triệu Truyền lập tức ứng thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.