Trường Sinh Bất Tử

Chương 114: Hung đồng hung uy




Mắt phải vừa mở ra, một cỗ chấn nhiếp kinh khủng bắn ra khắp nơi.
Trời đất chợt tĩnh lặng, mây vang đột nhiên ngừng trệ, thậm chí dòng khí mà ba đại cường giả sinh ra cũng cứng đờ.
Nguy hiểm trào ra từ sâu trong lòng mọi người, đây là cảm giác thiên uy, bao la, hùng mạnh, nhìn xuống sinh linh!
Trong đó Tử Tiêu Giáo chủ chợt cảm thấy khó thở, run sợ từ sâu trong linh hồn!
Tử Tiêu Giáo chủ nhìn con mắt lam của Chung Sơn, bỗng nhiên trong lòng sinh ra cảm thụ hoang đường, mình sắp gặp xui xẻo rồi.
Đúng là cảm giác gặp xúi quẩy!
Hắn chỉ là một Thiên Tiên! Trong lòng Tử Tiêu Giáo chủ không ngừng gào thét, muốn đuổi cảm giác hồn phách kinh hoảng ra ngoài, quá hoang đường, một con mắt xanh mà thôi.
Đồng thuật, mình không phải là chưa gặp qua đồng thuật! Tại sao lại có loại cảm giác này?
Đồng thuật, Nhiên Đăng cùng Hoàng Long khổng lồ cũng nhận ra đó là đồng thuật, nhưng chưa từng cảm thụ qua loại đồng thuật này, chỉ chớp một mắt? Đây là đồng thuật gì?
Đồng thuật một mắt, hơn nữa loại đồng thuật này cực kỳ khủng bố, nhìn con mắt màu lam của Chung Sơn, làm cho Nhiên Đăng không khỏi nghĩ tới ánh mắt của Thánh nhân.
Con mắt lam của Chung Sơn, chính là ánh mắt của Thánh nhân, hơn nữa còn là ánh mắt Thánh nhân vào lúc tức giận.
Nhìn ánh mắt này, trong lòng Nhiên Đăng cùng Hoàng Long đều phát lạnh, nhưng ra tay tấn công Chung Sơn càng mạnh, nhanh hơn! Đồng thời cẩn thận đề phòng hết sức!
Hung Đồng tuyệt thế, mở!
Chung Sơn tràn đầy giận dữ, trong mắt phải bắn ra ánh sáng lam kinh khủng, ánh sáng lam ngập trời bao phủ ba đại cường giả đối diện.
Vù...
Ánh sáng lam bắn ra, bầu trời phía bắc chuyển sang màu lam.
Hiệu quả đồng thuật đã tới!
Trong lòng ba đại cường giả căng thẳng, vừa muốn né tránh, nhưng ánh sáng lam quá nhanh, không kịp trốn, hơn nữa mỗi người đều còn đang công kích!
Chuyện quan trọng nhất là phòng ngự, phòng ngừa ánh sáng lam xâm nhập.
Bởi vì ba đại cường giả đều nhìn thấu đồng thuật của Chung Sơn khủng bố, bởi vậy đề phòng tối đa.
Trước mặt Nhiên Đăng chợt hiện ra một ngọn đèn xanh, Hoàng Long rít gào, Tử Tiêu Giáo chủ cũng lấy ra một Pháp bảo như tấm khiên! Tất cả đều che chắn mình.
Nhưng ánh sáng lam này cực kỳ quỷ dị, dường như không có gì cản được nó, trực tiếp xuyên thấu qua, bắn vào người ba đại cường giả.
Ầm.....
Tiếng nổ ầm ầm, làm ba đại cường giả cả kinh, uy lực của đồng thuật đã tới.
Tiếng vang cực kỳ quỷ dị, đến từ trước mặt Chung Sơn.
Nhiên Đăng đẩy ra dòng sáng đỏ, Hoàng Long phun ra long tức, không biết sao bỗng nhiên đụng mạnh vào nhau, có thể là vì vừa rồi hai đại cường giả quá vội vàng, hoặc là nguyên nhân khác. Dù sao hai cỗ năng lượng khủng bố này đụng nhau ở trước người Chung Sơn.
Va chạm mạnh mẽ đã truyền về một ít cắn trả.
Thân hình hai đại cường giả lung lay, nhưng đều nhìn nhau cổ quái.
Hoàng Long cùng Nhiên Đăng không để ý cắn trả vừa rồi, mà cổ quái ánh sáng lam vừa nãy. Ánh sáng lam đó là gì? Vì sao không có một chút phản ứng nào?
Ở gần đó, Chung Sơn mở ra Hung Đồng, trong nháy mắt tinh thần uể oải, tròng mắt lam cũng khôi phục bình thường, mở ra mắt trái.
Giống như vừa rồi chưa từng có gì xảy ra.
Không xảy ra gì cả? Nhiên Đăng, Hoàng Long, Tử Tiêu Giáo chủ đều tràn đầy cổ quái nhìn Chung Sơn.
Sấm to mưa nhỏ, nhưng vừa rồi tiếng sấm quá lớn, mưa nhỏ quá đi chứ?
Vậy là xong rồi? Ba người cổ quái nhìn nhau.
Cũng đúng, một Thiên Tiên mà thôi, có đồng thuật uy hiếp lớn như vậy đã là giỏi lắm rồi.
Đang lúc trong lòng các cường giả đang thả lỏng, bỗng nhiên Tử Tiêu Giáo chủ biến sắc.
"Tới rồi!" Chung Sơn nhìn Tử Tiêu Giáo chủ, trong lòng thầm nghĩ.
Còn Nhiên Đăng cùng Hoàng Long cũng nhìn chằm chằm Tử Tiêu Giáo chủ, đến rồi? Hiệu quả của ánh sáng lam kia đã tới?
Lúc này sắc mặt Tử Tiêu Giáo chủ bất chợt đại biến, sau đó toát đầy mồ hôi lạnh, mắt trừng to không thể tin nổi.
- Sao lại thế? Tại sao lại thế này? Tử Tiêu Giáo chủ không thể tưởng tượng hét to lên.
Cảnh hoảng sợ này rơi vào mắt Nhiên Đăng cùng Hoàng Long, làm hai đại cường giả cũng bối rối, rốt cuộc Tử Tiêu Giáo chủ bị chuyện gì.
Ầm....
Tiếng nổ vang thật lớn, xung quanh người Tử Tiêu Giáo chủ sáng lóa tia sét, trong tiếng nổ to, Tử Tiêu Giáo chủ nổ tung.
Nhiên Đăng cùng Hoàng Long đều há to miệng.
Không phải Tử Tiêu Giáo chủ nổ tung, mà là xung quanh hắn bỗng nổ tung.
Tiếng nổ khủng bố, tấm khiên trong tay Tử Tiêu Giáo chủ nổ văng lên trời, cả người nằm ở trung tâm vụ nổ, lôi điện vô tận điên cuồng tràn ra. Lôi điện mạnh mẽ bùng nổ, lập tức nổ Tử Tiêu Giáo chủ thê thảm té khỏi không trung.
Trong không khí tràn ngập lôi điện vô tận, khắp phương trời toàn lá sấm sét, khắp nơi là lôi điện, nháy mắt mặt đất cũng bị sét cháy khét.
Ở trung tâm một cái hố to nhiều lôi điện nhất, Tử Tiêu Giáo chủ đầy vẻ thảm hại bò lên, sắc mặt kinh hãi.
- Thế giới của ta... tại sao thế giới của ta tự nổ? Không đúng, lúc trước Chung Sơn chỉ là phá hủy một chút thế giới của ta, nhưng còn trong phạm vi khống chế mà, vì sao đột nhiên chuyển biến xấu, thậm chí nổ tung? Chung Sơn, vì sao? Tử Tiêu Giáo chủ quát lớn.
Thế giới của mình nổ tung?
[CHARGE=3]
Nhiên Đăng cùng Hoàng Long đều ngạc nhiên.
Ngay lúc này, trên bầu trời chợt hiện ra một cái bóng đen.
Ầm!
Một tấm khiên lớn từ trên trời rơi xuống, rớt ầm lên đầu Tử Tiêu Giáo chủ đã bị sấm sét nổ trụi nửa tóc, đập cho Tử Tiêu Giáo chủ lăn ra đất.
Đó là tấm khiên của Tử Tiêu Giáo chủ vừa rồi bị nổ bay. Tấm khiên của mình?
Quá đúng lúc đi chứ? Nổ văng lên trên? Lại rớt xuống ngay chỗ mình.
Tử Tiêu Giáo chủ quá xui xẻo đi chứ?
Dưới tấm khiên, Tử Tiêu Giáo chủ buồn bực bò trở ra.
Ầm!
Trường thương cũng nện ầm xuống, nện ngay chóc lên đầu Tử Tiêu Giáo chủ.
Tử Tiêu Giáo chủ như bị đập phát mộng, đầu bị đập một hồi mới phản ứng lại được.
Quá trùng hợp, quá tà môn! Nổ tung này trùng hợp như thế? Vừa vặn rơi xuống ngay đầu Tử Tiêu Giáo chủ?
Cầm lại hai bảo vật, Tử Tiêu Giáo chủ nhanh chóng rời khỏi cái hố lớn kia.
Lúc này, bộ dáng của Tử Tiêu Giáo chủ đã quá nổi bật, tóc bị nổ mất một nửa, cả người cháy đen, quần áo cũng cháy gần hết, toàn thân như cục than đen, một tay cầm thương, một tay cầm khiên.
Buồn bực nhất là Tử Tiêu Giáo chủ bỗng phát hiện, thần thức của hắn trên hai Pháp bảo này cũng hoàn toàn hủy diệt trong lần bùng nổ này. Nói cách khác, không trải qua luyện hóa, căn bản không thu vào người được.
Điều này còn không phải buồn bực nhất, phiền muộn nhất là hai khí linh Cổ Tiên khí cũng bị nổ mất, nhất định phải mất thời gian dài mới thai nghén thành, bằng không chỉ là hai món tài liệu tốt mà thôi.
Không thu được vào người, còn có thể bỏ được vào vòng tay trữ vật chứ? Nhưng lúc này trên vòng tay trữ vật luyện chế tỉ mỉ lại quỷ dị xuất hiện ba vết rạn lớn, cũng biểu hiện vòng tay trữ vật cũng hỏng rồi.
Tử Tiêu Giáo chủ chỉ có thể một tay cầm một Pháp bảo, mờ mịt nhìn Chung Sơn.
Tất cả giống như Tử Tiêu Giáo chủ tự xui xẻo tạo thành, nhưng sao vận xui này như có liên quan tới Chung Sơn?
Tử Tiêu Giáo chủ suy yếu, sợ hãi nhìn Chung Sơn.
Nhiên Đăng cùng Hoàng Long cũng cùng nhìn về phía Chung Sơn.
Đồng thời, hai người cũng cảm thấy trên người mình sinh ra một chút không ổn.
Tư Mã Nguyên trong Hoàng Long bỗng nhiên phát hiện vừa rồi điều khiển Hoàng Long lại không được lưu loát, dường như Hoàng Long khổng lồ này sắp tan vỡ.
Không thể nào? Trong lòng Tư Mã Nguyên kinh hoàng! Nếu Hoàng Long hỏng mất, vậy mình còn không thảm rồi? Càn Khôn Đỉnh còn chưa lấy được mà!
Lúc này Nhiên Đăng cũng toát ra kinh hãi.
Nhiên Đăng bỗng nhiên phát hiện cảnh giới của mình giống như có chút không ổn định, vừa đạt tới Tổ Tiên, lẽ ra phải làm cũng cố cảnh giới này mới đúng. Nhưng trong thời gian này Nhiên Đăng không có thời gian để củng cố, bình thường thì chỉ cần gia cố, một khi trở thành Tổ Tiên sẽ không xuất hiện tình huống gì.
Nhưng loại cảm giác cảnh giới không ổn định bỗng nhiên bao trùm nội tâm Nhiên Đăng.
Cảnh giới không ổn? Chẳng lẽ còn rơi về cảnh giới Cổ Tiên?
Nghĩ tới khả năng này, trong lòng Nhiên Đăng bỗng kinh hã, mình còn chưa ngồi vững trên cảnh giới Tổ Tiên, thiên đạo mình vừa mới có thể điều động một chút thiên đạo, sẽ không lập tức hủy bỏ quyền lợi của ta đó chứ?
Cảnh giới không ổn? Rớt khỏi cảnh giới Tổ Tiên? Đừng mà, không được!
Trong lòng Nhiên Đăng rống lên, đồng thời là sợ hãi vô cùng.
Là cảnh giới của mình không ổn? Không đúng, là Chung Sơn?
Thoáng cái, ánh mắt Nhiên Đăng bỗng nhiên nhìn về phía Chung Sơn. Đồng thời Tư Mã Nguyên cũng nghĩ tới Chung Sơn, là ánh sáng lam mà Chung Sơn vừa phát ra?
Hung Đồng tuyệt thế, ánh sáng lam bao phủ, vận rủi tới người. Xứng đáng cho ba đại cường giả xúi quẩy, đều có chỗ hở vừa đúng là thời cơ tốt cho vận rủi bùng phát.
Nhiên Đăng ngày càng cảm thấy không ổn, Tư Mã Nguyên cũng thế. Còn Tử Tiêu Giáo chủ toàn thân cháy đen lúc này cũng cảm thấy vận rủi còn chưa xong, toàn thân lại như có bệnh kín bùng phát.
Ba người cùng nhìn về phía Chung Sơn, trong ánh mắt có kinh hãi, có hung ác.
Con mẹ nó đây còn là Thiên Tiên hay sao? Hắn là yêu nghiệt hả?
Còn có thể để lại Chung Sơn hay sao? Nháy mắt, ba đại cường giả như cùng đạt được thống nhất, nhất định phải tiêu diệt Chung Sơn, ngay bây giờ, liều mạng thương thế của mình nặng thêm, cảnh giới càng không ổn, cũng phải tiêu diệt hoàn toàn Chung Sơn. Ngay bây giờ, bằng không khó mà tưởng tượng được hậu quả.
Rống!
Gào!
Đi!
Ba đại cường giả cùng lúc ra tay.
Hoàng Long vung móng vuốt, Nhiên Đăng quét ra luồng sáng đỏ, Tử Tiêu Giáo chủ ném ra trường thương!
Nhưng Hoàng Long vung móng vuốt đánh ra, cảm giác móng vuốt to lớn giật lại, không khống chế như bị rút gân, lệch sang một bên.
Ầm....
Công kích của ba đại cường giả lại một lần nữa xui xẻo đánh vào nhau, nhầm nhọt hết biết. Trong tiếng nổ lớn, công kích của mỗi người lại bị triệt tiêu, đồng thời có chút cắn trả.
Trường thương của Tử Tiêu Giáo chủ một gãy làm hai, thân hình Nhiên Đăng cùng Hoàng Long cũng lảo đảo.
Nhiên Đăng buồn bực phát hiện, cảnh giới của mình càng thêm không ổn, còn Tư Mã Nguyên cũng phát hiện Hoàng Long thật sự sắp tới bờ tan vỡ, về phần bản thân càng không dám lộn xộn, chỉ có thể nhanh chóng hấp thu sương vàng xa xa tăng cường khống chế bản thân. Nhưng vừa rồi Tử Tiêu Giáo chủ bùng nổ lớn, đẩy sương vàng ra xa, làm Tư Mã Nguyên hấp thu rất khó khăn, càng thêm buồn bực.
Buồn bực nhất chính là Nhiên Đăng, bản thân nhìn sắp tiêu diệt Chung Sơn, bị Hoàng Long quấy rối, lực lượng cắn trả lại làm cảnh giới của mình càng thêm lung lay.
- Các ngươi dừng tay, một mình ta diệt Chung Sơn! Nhiên Đăng muốn khóc không xong hét lên, không thể kéo dài thêm nữa, còn dây dưa tiếp thì mình sẽ thật sự rơi trở về cảnh giới Cổ Tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.