Trường Sinh Bất Tử

Chương 111: Sắc không xui xẻo không ngừng!




Nhìn Sắc Không thích thú, Chung Sơn cười nhạt một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một cổ lạnh lùng!
Bát Cực Thiên Vĩ không cách nào công phá bức tường thiên địa, không ngừng vỗ vào phía trên Xuân Thu Sách, bốn chuôi hung kiếm Tru Lục Hãm Tuyệt, mặc dù mạnh hơn rất nhiều so với ngày xưa, nhưng cuối cùng vẫn còn kém một chút.
Nếu là lúc trước Sắc Không thúc dục Xuân Thu Sách, có lẽ bởi vì lực lượng chống đỡ hết nổi mà bị phá vỡ, nhưng bây giờ không tồn tại cái vấn đề này, lực lượng của Sắc Không thật giống như vô cùng vô tận.
Trên có kiếm khí Hỗn Độn, dưới có Hạo Nhiên Chính Khí kiếm, trong lúc nhất thời Sắc Không biến thành cực kỳ liều lĩnh.
- Tới a, Chung Sơn, ngươi sẽ không phải luôn luôn làm Ô Quy rụt đầu chứ, đi ra ngoài a!
Sắc Không hưng phấn kêu.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn khuôn mặt tiểu nhân đắc chí này. Hít một hơi thật sâu, Chung Sơn không muốn kéo dài quá lâu, bởi vì trong trận to lớn cuối cùng cũng không phải là nơi để chiến đấu lâu dài.
Tay phải đặt ở sau lưng, ở giữa ngón trỏ và ngón giữa bỗng nhiên xuất hiện một lốc xoáy màu đen nhỏ.
- Chung Sơn, ngươi đi ra ngoài a, núp ở trong mai rùa làm con rùa sao?
Sắc Không vẫn kêu như cũ.
Chân đạp ra một bước.
- Hô!
Chung Sơn vọt tới Xuân Thu Sách, đồng thời, một cái đuôi của Bát Cực Thiên Vĩ đi theo Chung Sơn, ngăn trở kiếm khí Hỗn Độn ở bầu trời cho Chung Sơn. Chung Sơn vừa động, trong mắt Sắc Không sáng ngời, Chung Sơn hắn không nén được tức giận?
- Tốt!
Sắc Không hưng phấn nói.
Sắc Không cho rằng, chỉ cần Chung Sơn thoát khỏi Bát Cực Thiên Vĩ, nhất định lập tức bỏ mình.
Oanh!
Chung Sơn ầm ầm vọt tới Xuân Thu Sách.
- Ha ha!
Sắc Không lộ ra vẻ trào phúng, Bát Cực Thiên Vĩ của ngươi cũng không tấn công được Xuân Thu Sách, ngươi cũng dám. Pháp quyết trong tay đánh ra, Xuân Thu Sách nhất thời muốn phóng sức mạnh ra.
Nhưng đúng lúc này, Chung Sơn xuất thủ.
Tay phải nhấc lên, một nước xoáy như hắc động cỡ nhỏ vọt tới Xuân Thu Sách, nhất thời, nước xoáy thế như chẻ tre, Hạo Nhiên Chính Khí kiếm vừa tiếp xúc đã bị diệt, thật giống như trên đời đã không có đồ vật có thể ngăn trở lốc xoáy nhỏ này.
- Sao lại vậy?
Sắc Không nheo mắt.
Nơi xa, Di Thiên Thánh nhân xem cuộc chiến hai mắt cũng là nhíu lại.
- Lại là nó?
Lần trước, ở Lăng Tiêu Thiên Đình, Chung Sơn chính là dùng pháp thuật này, nhất cử đẩy lui Thiên Khổng của Huỳnh Hoặc. Lúc ấy Di Thiên mặc dù chú ý tới, nhưng Chung Sơn chỉ có xuất thủ một lần, kinh động thoáng nhìn, căn bản nhìn không ra.
Đây là thủ đoạn gì của Chung Sơn?
Bành!
Lốc xoáy nhỏ ở đầu ngón tay Chung Sơn bỗng nhiên khắc ở Xuân Thu Sách, không có bao nhiêu trùng kích vật lý, thậm chí Sắc Không cũng không cảm nhận được một tia phản chấn nào. Nhưng trong sát na Di Thiên Thánh nhân thấy được, hai ngón tay Chung Sơn đụng phải Xuân Thu Sách một thoáng, lấy hai ngón tay làm trung tâm, một vòng ánh sáng màu vàng trùng kích ra.
Vòng sáng màu vàng?
- Khí số?
Di Thiên Thánh nhân kinh hãi nói.
Giờ khắc này, Di Thiên Thánh nhân rốt cuộc minh bạch đây là pháp thuật gì, căn bản cũng không phải là pháp thuật, mà là một loại thần thông cực kỳ bá đạo, một loại thần thông chưa từng xuất hiện qua.
Công kích đối phương là khí số?
Khí số là gốc rể của người, là gốc rể của vạn vật, một khi khí số không có, sẽ hoàn toàn xong hết mọi chuyện, nhưng không ngờ Chung Sơn nắm giữ thần thông quỷ dị như vậy. Này, điều này sao có thể?
Cảm giác nguy cơ trong lòng Di Thiên càng lúc càng lớn. Hắn còn có thể lưu Chung Sơn sao?
Cảm giác nguy cơ của Di Thiên trở nên to lớn, mà da đầu Sắc Không cũng là đột nhiên tê rần. Bởi vì trong chốc lát, Xuân Thu Sách bỗng nhiên mất đi khống chế.
Chuyện gì xảy ra? Tại sao có thể như vậy?
Trong lòng Sắc Không bỗng nhiên sinh ra một loại sợ hãi, cảm giác không tốt lúc trước tái hiện. Đè nén sợ hãi, Sắc Không mau chóng liên lạc với Xuân Thu Sách. Giờ khắc này, Xuân Thu Sách mất đi sự khống chế của Sắc Không, nhất thời thu nhỏ lại.
Rốt cục, Sắc Không có liên lạc với Xuân Thu Sách lần nữa, nhưng thời khắc này, Xuân Thu Sách đã mất đi ưu thế của nó, bởi vì, miệng của Bát Cực Thiên Vĩ đã nhằm vào Xuân Thu Sách. Bát Cực Thiên Vĩ ác cắn một cái.
Ầm!
Một ngụm nuốt Xuân Thu Sách vào, đột nhiên chặc đứt liên lạc tới Sắc Không lần nữa, tâm thần Sắc Không chấn động mạnh.
- Không!
Sắc Không sợ hãi rống lên.
Bởi vì qua tài liệu Sắc Không thu thập, chỉ cần thứ đã vào trong miệng Bát Cực Thiên Vĩ, cũng đừng nghĩ lấy ra.
Đây chính là Xuân Thu Sách a!
Xuân Thu Sách mãnh liệt lay động ở trong miệng Bát Cực Thiên Vĩ, nhưng một màn này, trước kia cũng không phải là không có, lay động có hữu dụng không?
- A!
Lục Tiên Kiếm hung hăng phất về phía Sắc Không. Một tiếng vang thật lớn, cả người Sắc Không mãnh liệt run rẩy. Lực lượng Hồng Quân cường đại đụng vỡ uy lực của Lục Tiên Kiếm. Nhưng giờ phút này, sắc mặt của Sắc Không lại biến thành khó coi, thậm chí, kinh hãi. Không phải bởi vì Xuân Thu Sách bị nuốt, bởi vì Sắc Không phát hiện một chuyện càng thêm kinh khủng.
Lực lượng của Hồng Quân là duy nhất?
- Không!
Sắc Không sợ hãi rống lên.
Kiếm khí Hỗn Độn quét qua Chung Sơn, hư không bể tan tành, Sắc Không thật giống như không dám ứng chiến, trong lúc nhất thời liên tiếp bại lui.
Nơi xa, Di Thiên lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, chuyện gì xảy ra? Sắc Không làm sao không chiến đấu?
Sắc Không không chiến đấu là không dám chiến đấu, đến một khắc này, Sắc Không mới phát hiện, lực lượng mới vừa rồi hấp thu vào trong cơ thể, cũng chỉ là lực lượng của Hồng Quân mà thôi, dùng một chút sẽ ít một chút. Cũng không phải là lấy không hết, dùng không cạn. Hơn nữa, tu vi của chính mình vẫn là cảnh giới Cổ Tiên như cũ, cũng không có được cổ lực lượng này đẩy lên Tổ Tiên.
Điều khiển pháp bảo của Thánh nhân, tiêu hao càng thêm nhanh chóng.
Sắc Không hoảng sợ, mới vừa rồi hết sức áp chế Chung Sơn, hiện tại trái ngược.
Chuyện gì xảy ra? Loại lực lượng này thế nào lại là duy nhất? Tại sao phải như vậy?
Bỗng nhiên, Sắc Không nghĩ tới thần thông của mình e ngại thần thông của Chung Sơn. Thần thông của mình không có kém, kém chính là nhận thức của mình.
Hấp thu lực lượng Hồng Quân hẳn là nên trùng kích tu vi của chính mình đến cảnh giới Tổ Tiên mới đúng, nhưng là không có, cổ lực lượng này vô cùng tà môn, nó chỉ có một lần?
Duy nhất? Lực lượng đặc thù?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Sắc Không bỗng nhiên sinh ra một cổ ý niệm đáng sợ trong đầu. Chính là Hồng Quân cố ý, hắn phong ấn phong ấn loại lực lượng đặc thù này, năm đó hắn cố ý làm như vậy, chẳng lẽ...
Chẳng lẽ vài chục vạn năm trước Hồng Quân đã tính kế ta? Những điều này là do Hồng Quân an bài?
Giật mình một cái! Trong mắt Sắc Không đều là sợ hãi.
Đối diện, Chung Sơn đứng trên Bát Cực Thiên Vĩ vẫn nhìn vẻ mặt của Sắc Không, từ trên nét mặt của Sắc Không, Chung Sơn thấy được sự ngoài ý muốn. Mà Sắc Không bỗng nhiên trở nên yếu, để cho Chung Sơn càng thêm nổi lên suy đoán hoài nghi của chính mình.
Số lượng kiếm khí Hỗn Độn dần dần biến ít, Sắc Không cảm giác được lực lượng của mình nhanh chóng trôi đi. Nhìn Chung Sơn trước mắt, trên mặt Sắc Không nhất thời xuất hiện vô tận khổ sở, tiếp theo ánh mắt đỏ lên.
- Bạo!
Sắc Không rống to một tiếng, đẩy hết lực lượng vào Nguyên Thủy Phiên. Lực lượng của Nguyên Thủy Phiên ầm ầm tăng vọt, xuất ra hàng tỉ kiếm khí Hỗn Độn hung hăng trùng kích về phía Chung Sơn.
Oanh!
Hư không chập chờn, một hắc động khổng lồ trăm vạn dặm chợt xung kích ra.
Không gian chậm rãi bổ sung, cho đến một nén nhang sau, hắc động mới chậm rãi yên ổn.
Giữa không trung, Bát Cực Thiên Vĩ biến mất. Chung Sơn khoanh chân ngồi trong hư không. Nhắm mắt, thật giống như đang tu luyện. Ở trước mặt Chung Sơn, là bộ phận từ phần eo trở xuống của Sắc Không. Ở một khắc cuối cùng, Sắc Không bị Tuyệt Tiên Kiếm chém thành hai nửa.
Huyễn Cơ thoáng một cái đã đến phụ cận.
- Chung Sơn, Sắc Không đã chết?
- Không có, ta thả hắn đi!
Chung Sơn không có mở mắt, thản nhiên nói.
- A? Thả hắn đi? Không phải là muốn giết hắn đấy sao? Còn có hoàng hậu, đệ nhất hoàng hậu Đại Tranh chính là Nguyên Thủy Phiên...
Huyễn Cơ cực độ không hiểu.
- Ta biết, trong lòng ta nắm chắc. Không nên quấy rầy ta, chung quanh có địch nhân, cẩn thận!
Chung Sơn nói một câu cuối cùng, quanh thân đã toát ra một cái kén quang to lớn.
Có địch nhân? Mặt Huyễn Cơ liền biến sắc, dò xét chung quanh.
Cách đó không xa, Di Thiên Thánh nhân thấy Sắc Không rời đi, nhìn chằm chằm Chung Sơn, trong mắt nhất thời khó có thể quyết định. Lực lượng của Tử Tiêu Cung, lại là lực lượng duy nhất hư ảo này? Tính toán của Hồng Quân? Hắn rốt cuộc tính toán cái gì? Chính mình có nên đi theo hay không? Hay là lưu lại diệt Chung Sơn?
Nhìn chằm chằm Chung Sơn, Di Thiên nhìn trận chiến, cho đến khi Sắc Không hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Di Thiên, Di Thiên mới đưa mắt nhìn sang Chung Sơn.
Thấy kén quang chung quanh Chung Sơn, hai mắt Di Thiên nhíu lại, chính là..., này, cái này không thể nào!
Di Thiên thiếu chút nữa kêu lên!
Cổ Tiên bát trọng thiên!
Cổ Tiên cửu trọng thiên!
Chung Sơn đột phá? Không ngờ Chung Sơn đột phá? Tại sao có thể như vậy?
Một cổ kinh hãi hiện lên trong lòng Di Thiên, Chung Sơn thật là đáng sợ, thật là đáng sợ, không thể tiếp tục như vậy nữa. Một cổ sát ý cường đại tóe từ trong mắt Di Thiên.
...
- Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Sắc Không chỉ còn lại có nửa người trên nắm Nguyên Thủy Phiên, vừa trốn chạy vừa không tin kêu lên, giả dối? Lại là giả dối? Lực lượng Hồng Quân lại là giả dối?
Sắc Không gãy nửa người dưới mất đi, trên mặt đều là vẻ sợ hãi, nếu không phải cuối cùng rót hết toàn bộ lực lượng vào Nguyên Thủy Phiên, được ăn cả ngã về không, hôm nay nhất định phải chết nhất định phải chết
Xuân Thu Sách cũng bị Chung Sơn cướp lấy, lực lượng là giả dối, chính mình lại trở nên như vậy.
- Ta làm sao xui xẻo như vậy a?
Sắc Không khổ sở kêu.
Gãy chân, Sắc Không không sợ, bản thể Sắc Không là khúc tần (con dế), gãy chân có thể lớn lên.
Cũng là một chút thời gian này, nửa người dưới của Sắc Không dài ra thân thể con dế thật dài, nhưng nửa người dưới sống lại không cách nào biến hình.
- Tại sao có thể như vậy? Ta làm sao xui xẻo như vậy?
Sắc Không khổ sở nói lần nữa.
Không có biện pháp, chỉ có thể tu dưỡng, chỉ có tu dưỡng một thời gian thật dài mới có thể khôi phục.
Từ từ bay vào một cái sơn cốc phía dưới, mang theo một lòng sụp đổ, Sắc Không chuẩn bị trốn vào mặt đất.
Nhưng chuyện tình chán ngán còn không có kết thúc, Nguyên Thủy Phiên trong tay Sắc Không đột nhiên lay động, thật giống như sau khi một cổ lực lượng mới vừa rồi tiến vào, Nguyên Thủy Phiên phản kháng Sắc Không.
Hắc khí vô cùng vô tận toát ra từ trong Nguyên Thủy Phiên, mặc cho Sắc Không khống chế như thế nào, Nguyên Thủy Phiên chính là không để ý tới Sắc Không, thật giống như nhanh chóng hút đi nguyên khí thiên địa ở bốn phía.
Một cổ khí tức áp bách to lớn toát ra từ trong Nguyên Thủy Phiên, thật giống như bên trong bỗng nhiên xuất hiện một tuyệt thế hung ma.
Thần thức Sắc Không căn bản không cách nào thăm dò vào, chỉ có thể trừng tròng mắt, không thể tin nhìn Nguyên Thủy Phiên, trong lòng thầm hô hôm nay cực độ xui xẻo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.