Trường Sinh Bất Tử

Chương 109: Niết Phàm Trần mạnh mẽ cướp đoạt




Ads - Sau khi người chết, trong vòng bảy ngày, chỉ cần phục dụng Hoàn Hồn Đan, quỷ hồn tiến vào âm phủ sẽ bị cuốn trở lại thi thể, hồn phách tán trong thiên địa cũng tụ lại thi thể, người có thể sống lại.
Bảo Nhi tự tin nói.
Ngươi có thể sống lại? Người có thể sống lại?
Nghe đợc Bảo Nhi nói vậy, tất cả Đan sư đều lộ ra vẻ kinh hãi, chuyện này quá khoa trương đi? Đó chính là nói, người chết cũng có thể cứu sống?
Tinh Thần Đan của Từ Phúc là một quả Khí Đan, Khí Đan, đám Đan sư còn chưa gặp qua, tự nhiên không rõ ràng lắm hiệu quả của nó, tuy nhiên Hoàn Hồn Đan này vừa nghe đã hiểu được diệu dụng của nó.
Hoàn hồn a, hoàn dương a! Đây cũng không phải là dùng hai từ biến thái để hình dung, mà là nghịch thiên. Hồn phách tán trong thiên địa cũng có thể sống lại? Quỷ hồn tiến vào âm phủ cũng có thể sống lại?
Mọi người đều ngừng thở ngắm nhìn quả đan trong tay Bảo Nhi, từng người kích động tới nỗi thậm chí còn nghe được tiếng tim mình đập.
Ly Vẫn Đan, đệ nhất thiên hạ Thần Đan chỉ có thể cứu sống người, trị liệu thương thế người sống, nhưng mà Hoàn Hồn Đan này, người chết cũng chiêu hồn ngươi quay lại.
Mọi người kinh hãi muốn chết, sau đó ý nghĩ đầu tiên là liệu đây có phải là sự thật? Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm quả Hoàn Hồn Đan trong tay Bảo Nhi.
Tiên Đan, chưa có ai thấy qua, Hoàn Hồn Đan, càng không ai biết, Bảo Nhi nói là thật sao? Hay là lừa mọi người? Dù sao hiệu quả của nó quá khoa trương!
Người có thể sống lại!
Từ Phúc nhìn chằm chằm Bảo Nhi, nơi này cũng chỉ có hắn còn có tư cách khiêu chiến với Bảo Nhi, tranh đoạt quyền sở hữu Vạn Cổ Thánh Thai.
Những người khác khẳng định bị loại ra ngoài, mặc dù Đan Thánh luyện chế ra Thần Đan đệ nhất thiên hạ, giờ phút này cũng không có tư cách, Thần Đan đệ nhất thiên hạ dù có mạnh mấy đi nữa, cũng chỉ là một quả phàm đan, mà hai người luyện chế lại là Tiên Đan!
Ai mạnh hơn?
Linh Nhi ôm Chu Tước đang hấp hối, lập tức nhảy xuống Vạn Cổ Thánh Thai, chạy tới bên cạnh Chung Sơn.
Trong nháy mắt xuống thai, Chu Tước bỗng nhiên hóa thành 1 đạo sáng đỏ, nhoáng lên một cái liền nhảy vào thân thể Linh Nhi. Linh Nhi không khỏi kinh ngạc.
- Chuyện gì vậy?
Chung Sơn hỏi.
- Tiểu Hồng đã ăn hết thức ăn rồi, ta chuẩn bị tới tìm ngươi, nhưng mà nó quá hư nhược rồi, lại chui vào trong cơ thể ta.
Linh Nhi buồn bực nói.
- Vậy quên đi, lần này vất vả cho nó, lần sau cho nó ăn nhiều một chút.
Chung Sơn cười nói.
- Ừ!
Trên Vạn Cổ Thánh Thai, Từ Phúc cau mày nhìn chằm chằm quả Hoàn Hồn Đan của Bảo Nhi, bỗng nhiên, Từ Phúc đồng tử co rụt lại, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Biểu tình đột ngột của Từ Phúc, lập tức khiến mọi người kinh ngạc, cùng nhau ngẩng đầu nhìn trời.
Trong trời cao, giờ phút này hai thân ảnh đang lăng không mà đứng.
Một thân long bào - Đại Ly Thánh thượng, còn một người là một gã hoạn quan ăn mặc giống vậy.
- Bái kiến Thánh thượng, Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Đám người Đại Ly Thiên đồng thời lên tiếng cung bái.
Thánh thượng? Chúng Đan sư hơi hơi kinh ngạc, Đại Ly Thánh thượng, Niết Phàm Trần?
- Ra mắt Đại Ly Thánh thượng!
Gần như mọi người đều lên tiếng chào.
Đại Ly Thánh thượng sao lại đến đây? Hắn tới làm gì? Niết Phàm Trần mặc dù ở xa quan sát, nhưng mà khi tới chỉ biết luyện ra Tiên Đan, cũng không nghe được Tiên Đan như thế nào.
Mà khi, Niết Phàm Trần nhìn thấy Tinh Thần Đan bên cạnh Từ Phúc với Hoàn Hồn Đan trong tay Bảo Nhi, mắt hơi híp lại.
- Đúng là Tiên Đan, xem ra truyền thuyết đúng là thật.
Niết Phàm Trần hơi hơi cảm thán nói.
Từ bề ngoài hai viên Tiên Đan, là có thể nhìn ra chỗ khác nhau với phàm đan. Tiên Đan, quả nhiên là Tiên Đan.
- Không biết Đại Ly Thánh thượng giá lâm Vạn Đan Đại Hội, không biết đã gây nên chuyện gì?
Long Hổ Đan Thánh bỗng nhiên tiến lên hỏi.
- Lam Long Hổ? Tôn xưng Đan Thánh lần này chắc không phải ngươi chứ?
Niết Phàm Trần thản nhiên nói.
- Tự nhiên không phải, là một trong hai người Từ đạo hữu và Cam đạo hữu, hai người đều luyện ra Tiên Đan, không biết dưới tình huống sàn sàn như nhau, việc kế tiếp tự nhiên là các Đan sư bình luận ưu khuyết, tìm ra Đan Thánh mới lần này!
Lam Long Hổ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Niết Phàm Trần gật gật đầu, nhìn về phía Bảo Nhi và Từ Phúc Vạn trên Cổ Thánh Thai, đương nhiên, còn có Chích Hỏa và Bạch Nghiệp bên cạnh bọn họ.
- Vạn Cổ Thánh Thai này, ta muốn!
Niết Phàm Trần bỗng nhiên lên tiếng nói.
- Ồ...................
Trong quảng trường Vạn Đan Đại Hội, vô số Đan sư lập tức ồ lên, Vạn Cổ Thánh Thai? Đây là thứ mà chỉ có Đan Thánh mới có quyền bảo quản, từ xưa đến nay, không có người nào, thế lực nào dám mạnh mẽ chiếm lấy, đây là nhận thức chung của thiên hạ, chúng Thiên triều, Thánh địa cùng nhau giám sát. Niết Phàm Trần mạnh mẽ đoạt lấy? Còn tự mình đến? Tự mình tới đây.
- Dựa vào cái gì!
Thiên Linh Nhi bỗng nhiên kêu lên.
Thiên Linh Nhi làm sao không giận, Bảo Nhi tỷ tỷ luyện ra hai viên Tiên Đan, khẳng định Bảo Nhi tỷ tỷ thắng, Vạn Cổ Thánh Thai này chính là của chúng ta, lập tức được mang về Thiên Lang Đảo, dựa vào cái gì mà hắn đòi cướp? Còn có, Chu Tước của mình đã mệt mỏi muốn chết, chính mình đều có chút không đành lòng, đến cuối cùng lại bị hắn cướp đoạt.
- Linh Nhi!
Niết Phàm Trần chau mày.
- Đây là do ta và Bảo Nhi tỷ tỷ cùng nhau bận rộn mới thắng được, là thứ mà do chúng ta tân tân khổ khổ mới thắng được, ngươi dựa vào cái gì mà cho là của ngươi!
Linh Nhi quyệt miệng không để ý tới nói.
Mọi người nghe Linh Nhi nói vậy không khỏi ngạc nhiên, hình như Vạn Cổ Thánh Thai này đã là của bọn họ vậy, nhưng mà bây giờ Niết Phàm Trần lại bá đạo muốn đoạt lấy, lại càng làm cho người ta khó chịu.
Bảo Nhi đạp bước đi xuống dưới, mang theo Chích Hỏa cùng nhau trở lại bên cạnh Chung Sơn.
Từ Phúc nhìn lại Niết Phàm Trần, khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị, cũng không có chút buồn bực.
Niết Phàm Trần nhìn thoáng qua Từ Phúc, bỗng nhiên, Niết Phàm Trần mày nhướng lên nói:
- Ngươi là ai?
- Đại Tần Đan sư, Từ Phúc!
Từ Phúc trầm giọng nói.
- Từ Phúc? Đại Tần? Ngươi muốn dùng nó ngăn cản ta?
Niết Phàm Trần nói.
Giọng điệu Niết Phàm Trần vô cùng cổ quái, nhưng mà khẩu khí hình như đem địa vị Từ Phúc ngang với mình vậy.
Mọi người nghĩ đến Từ Phúc chính là đại biểu của Đại Tần Thiên triều, cho nên Niết Phàm Trần mới ăn nói khách sáo, nhưng mà Chung Sơn lại biết, Thiên triều Thánh thượng làm sao lại vì cái ngoại hiệu sứ thần thiên triều mà cúi người? Sẽ không, huống chi đây còn là bình thủy tương phùng!
Vậy chỉ có thể nói, bản thân Từ Phúc có tư cách khiến cho Niết Phàm Trần đối đãi trịnh trọng với hắn.
- Ha ha, Đại Ly Thánh thượng, ngươi chẳng lẽ muốn vi phạm ước định giữa Thiên triều và Thánh địa?
Từ Phúc lạnh nhạt nói.
- Ước định thiên hạ, ta tự nhiên nhớ rõ, lời ta nói, tự nhiên cũng sẽ không vi phạm, ngươi cũng biết đây là vật gì?
Niết Phàm Trần kiên nhẫn nói.
Tiếp theo, ở trước mặt Niết Phàm Trần, bỗng nhiên hiện ra 3 vật phẩm.
Một hồ lô màu tím vàng, một cái bình hoa nhỏ như được gọt giũa từ bạch ngọc, một cái quạt lá cọ.
- Tử Kim Hồ Lô? Dương Chi Ngọc Tịnh Bình? Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến?
Từ Phúc kinh ngạc nói.
Niết Phàm Trần cũng không sợ Từ Phúc chiếm làm của mình, phất tay ném ra, ba cái bảo vật liền rơi xuống trước mặt Từ Phúc. Cách đó không xa, Bảo Nhi sắc mặt đại biến.
Từ Phúc lập tức kiểm tra.
- Đúng là Tử Kim Hồ Lô, Dương Chi Ngọc Tịnh Bình cũng đúng, Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến cũng không sai!
Từ Phúc hít sâu một hơi cổ quái nói.
- Không tồi, ước định thiên hạ, chúng Thánh địa, Thiên triều không được mạnh mẽ thu Vạn Cổ Thánh Thai, Vạn Cổ Thánh Thai là vật thuộc về Vạn Cổ Đan Tông, phàm người đạt được chí bảo của Vạn Cổ Đan Tông, có thể tự chiếm Vạn Cổ Thánh Thai ngàn năm, chờ ngàn năm sau tiếp tục đem trọng bảo lưu cho Đan Thánh bảo quản, hiện tại ba cái trọng bảo này, đều là chí bảo của Vạn Cổ Đan Tông, ngươi nói Vạn Cổ Thánh Thai này ta có nên mang đi hay không?
Niết Phàm Trần mang theo một tia kiêu ngạo hỏi.
Sắc mặt Từ Phúc lúc này vô cùng cổ quái, nhìn Niết Phàm Trần, hình như giống như bị nghẹn lời không nói được.
Vạn Cổ Thánh Thai thuộc về Vạn Cổ Đan Tông vật?
Từ Phúc quay đầu nhìn về phía Bảo Nhi, vậy tổng chủ Vạn Cổ Đan Tông này có tính không?
Từ Phúc nhìn về phía Bảo Nhi, Bảo Nhi cũng mặt nhăn mày nhíu. Muốn tự nhận thân phận tông chủ Vạn Cổ Đan Tông nhưng mà lại có chút cố kỵ.
Chung Sơn bóp bóp tay Bảo Nhi nói:
- Vạn Cổ Thánh Thai, ta muốn!
Ta muốn? Chung Sơn nói xong một câu, do dự ban đầu của Bảo Nhi lập tức không còn, lão gia muốn, lão gia muốn, vậy nhất định phải tranh thủ, cho dù là bại lộ thân phận Vạn Cổ Đan Tông.
Chung Sơn vì sao phải muốn, bởi vì Chung Sơn thấy được công đức và số mệnh dung hợp trên Vạn Cổ Thánh Thai, chuyện dung hợp khó tin như vậy làm sao Chung Sơn lại không muốn.
Bảo Nhi tiến lên trước một bước, vừa muốn nói gì nhưng...
- Sao, Từ Phúc ngươi còn có ý kiến?
Niết Phàm Trần thản nhiên nói.
Từ Phúc cũng vừa muốn lên tiếng. Mà ngay lúc Bảo Nhi và Từ Phúc đều muốn lên tiếng, ở trong trời cao, chỗ Niết Phàm Trần và lão thái giám lúc trước đột nhiên hiện ra hai thân ảnh.
- Oanh...................
- Oanh...................
Hai tiếng nổ siêu mạnh, chỗ ở Niết Phàm Trần ầm ầm nổ tung, không gian bốn phía đột nhiên mạnh mẽ chấn động. Cỗ chấn động kia mạnh mẽ như sóng thần, lập tức chấn cho người tu vi thấp phía dưới nội tạng bị thương.
- Phốc..........
Vô số người bị cỗ chấn động này, chấn cho miệng phun máu tươi.
Cường đại chấn động ép xuống phía dưới, tất cả kiến trúc phía dưới lập tức bị phá hủy sạch sẽ. Mặt đất lại chấn động, lượng lớn đá vụn bắn lên. Mà ngay cả Vạn Cổ Thánh Thai, giờ phút này cũng bay lên khỏi mặt đất.
- Vô liêm sỉ!...................
Trung tâm chấn động cường đại, mơ hồ truyền đến tiếng rống giận của Niết Phàm Trần.
Có người phục kích Niết Phàm Trần?
Trong nháy mắt chấn động vang lên, Chung Sơn liền thấy không ổn, rất nhanh nắm Bảo Nhi và Linh Nhi lui về phía xa, những người khác tự nhiên theo sát phía sau, bảo vệ bên cạnh Chung Sơn.
Phục kích? Phục kích Niết Phàm Trần? Niết Phàm Trần cũng không chỉ là một Thiên Cực Cảnh a, lão thái giám bên cạnh cũng là cường giả Thiên Cực Cảnh a, hai người? Ai? Người nào, thế lực nào, không ngờ dám phục kích Niết Phàm Trần?
Trong gian bên trên trở nên vặn vẹo, khiến cho thị giác mất đi hiệu quả.
- Oa...................
- Oa...................
............................................
Phía tây Lam Diễm Thành, đột nhiên truyền tới một tiếng quạ đen kêu, từng đạo hào quang chói mắt từ thành tây đột nhiên xuất hiện. Hình như mười vầng thái dương không lồ dựng thẳng trên không trung.
Mười đại Kim Ô đồng loạt xuất thế? Mười đại Kim Ô? Thái Tuế Thiên triều?
Chung Sơn đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, không gian vặn vẹo trở lại bình thường, cũng lộ ra tình cảnh trên trời cao.
Không phải hai thân ảnh, là một đám người bỗng nhiên xuất hiện. Đem Niết Phàm Trần bao ây ở giữa, mà lão thái giám bên cạnh Niết Phàm Trần đã không còn bóng dáng.
- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.