Chủ soái hai phương đều nổi trống trận trợ uy, tiên phong hai bên toàn bộ chỉnh quân tiến lên.
Quân hai bên đối đầu, mỗi bên bày sẵn trận thế! Vong Trần trầm tĩnh ứng phó, cũng không có xem thường Triệu Sở Hướng.
Tuy rằng chưa thấy qua người này, nhưng Vong Trần biết rõ năng lực của Chung Sơn, nếu Chung Sơn dám phái ra chiến với hắn, đương nhiên người này phải có năng lực.
Về phần Triệu Sở Hướng thì càng thêm ngưng trọng. Trước mắt là nghĩa tử của Chung Sơn, tuy rằng phản bội Chung Sơn, nhưng Chung Sơn đã đánh giá hắn rất cao. “Rất giống ta” chỉ ba chữ đã nói ra hết thảy.
Triệu Sở Hướng ở Lam Diễm Đế triều, bởi vì cường thế của Thiết Thương Doanh này, mà rơi vào tình cảnh thủ trưởng quân đoàn trưởng thứ ba ganh tị chèn ép, không cho hiển danh. Nhưng thực lực của Thiết Thương Doanh không thể nghi ngờ, tuyệt đối đều là quân sĩ cường đại với một chống trăm.
- Thiết Thương Đại Trận!
Triệu Sở Hướng cao giọng ra lệnh.
“Rống...”
Lập tức, với Triệu Sở Hướng làm trung tâm, 5000 tướng sĩ phía sau hình thành một trận thế hình vòng cung, 5000 cây trường thương chỉa ra phía trước, lập tức 5000 quân này bỗng nhiên biến thành một con quái vật lớn giống như một con nhím khổng lồ.
Một khí tức ác liệt trong nháy mắt tràn ngập sa trường, một chiến trận cường đại đột nhiên hiện ra.
Trong nháy mắt, liền không nhìn thấy bóng người, chỉ có thể nhìn thấy mũi trường thương sáng loáng tỏa ánh sáng trắng.
Chiến trận?
Xa xa trên thành lâu, trong mắt Chung Sơn sáng ngời.
Đây là đại trận cùng loại với Bát Môn Kim Tỏa trận?
Khí tức cường thế bức ra khắp bốn phương tám hướng, lập tức đâm vào mắt các quan viên trên thành lâu phía sau sinh đau.
Cách đó không xa, Vong Trần nhìn đại trận bỗng nhiên hình thành như con nhím này, trong mắt cũng không có khiếp sợ. Hắn duỗi ra ngón tay, đầu ngón tay bỗng nhiên bức ra một giọt máu tươi.
Máu tươi vẫy lên không trung, đột nhiên, đầy trời đầy đất liền giống như sau cơn mưa tầm tả... không... phải nói là mưa máu! Mưa máu vô cùng vô tận như thác nước từ trên trời trút xuống, lập tức bao phủ khắp bốn phía Vong Trần.
Giống như nước lũ từ trên trời trút xuống, ngay khoảnh khắc đó chiến trường liền biến thành một mảnh đỏ tươi, như một biển máu, vô cùng mênh mông.
Phía sau Vong Trần, 5000 binh sĩ áo đỏ, lập tức phóng ra từng luồng sáng đỏ tươi, nhoáng lên một cái chìm vào trong biển máu.
Biển máu rộng lớn, lập tức nổi lên sóng gió cuồn cuộn động trời, một đợt tiếp theo một đợt sóng máu xông lên tận trời, mà ở trong biển máu khổng lồ đó có thể nhìn thấy một thân ảnh tiếp một thân ảnh màu máu, hòa tan trong biển máu, xuất quỷ nhập thần, vô cùng quỷ dị!
Biển máu giàn giụa lan tràn ra, giống như cảnh biển máu của Địa Ngục, cuốn thẳng tới phía trước.
Trên thành lâu, quan viên Yên Hồng Hoàng triều lại tiếp một trận sợ hãi, trong lòng nao núng: Đây... đây là trận pháp gì? Đây là công pháp gì? Đây là pháp thuật gì?
Biển máu? Như thế nào bỗng nhiên có nhiều biển máu rộng lớn như vậy?
Biển máu, Chung Sơn cũng không lấy làm lạ, Bát Môn Kim Tỏa trận có thể chế tạo ra một mảng biển cát khôn cùng, hiện tại xuất hiện một chiến trận với hình thức là biển máu, cũng không kỳ quái.
Chung Sơn chú ý nhiều hơn chính là người chủ trì biển máu này! Là Vong Trần, là Chung Thập Cửu!
Chung Sơn nhíu mày ngưng trọng nhìn về phía biển máu, hít vào một hơi thật sâu, lẳng lặng quan sát.
Xa xa, trên soái đài chỗ Trùng Thiên Thái tử.
Trùng Thiên Thái tử thấy trước mắt bỗng nhiên nhiều ra một vùng biển máu rộng lớn, không khỏi hít một hơi lạnh, trong mắt lộ ý ganh tị.
- Huyết Thần Kinh? Không ngờ tam ca lấy Huyết Thần Kinh truyền cho tên Vong Trần kia? Huyết Hải Thần Đạo? 5000 Ngụy Huyết Thần Tử! Hừ!
Trùng Thiên Thái tử phẫn hận nhỏ giọng nói.
Mặc kệ phản ứng của người ngoài trận thế nào, trong chiến trường, Thiết Thương Đại Trận to lớn của Triệu Sở Hướng đã ập tới, bắt đầu va chạm với biển máu.
Vừa chạm nhau, song phương lập tức bộc phát ra chiến ý vô cùng tận, Thiết Thương Đại Trận hình thành thiết thương dạng cầu đâm ra, lập tức phát ra từng đợt từng đợt thương khí cường đại chưa từng có từ trước đến nay, bắn thẳng vào trong biển máu.
Trong biển máu sóng máu vô cùng vô tận, bị thương khí va chạm lập tức vỡ nát vô số, nhưng, sau khi vỡ nát lại từng đợt sóng khác ập tới bổ sung. Vô số máu loãng không ngừng bao bọc cầu thiết thương muốn chậm rãi thẩm thấu cắn nuốt nó.
Từng cái thân ảnh màu máu không ngừng xuất hiện, không ngừng công kích cầu thiết thương, chiến cùng các thiết thương.
Sóng to gió lớn, máu bắn tung tóe đầy trời. Trong chiến trường lập tức giống như nửa cái bình thủy điên cuồng lay động, khí tức cuồng bạo trực tiếp nổ nát vô số đá vụn bắn ra bốn phía.
Thỉnh thoảng có thương khí bùng phát, thương khí vừa ra đánh trên núi sông ở chung quanh, lập tức sụp đổ vô số núi nhỏ; va chạm trên tường thành, nổ vang tiếng động “đông, đông, đông”, trong nháy mắt che lấp cả tiếng trống thúc trận của hai bên.
Thiết Thương Đại Trận cường thế, có thể thấy được rõ ràng, đây là bộ máy chiến đấu chuyên thiết kế trên chiến trường rộng lớn, tuyệt đối là bộ máy chiến trường có lực phá hoại mạnh nhất. Nơi Thiết Thương Đại Trận đi qua, lệ khí tung hoành, không còn một gốc cây ngọn cỏ.
Về phần biển máu, lại có thêm năng lực cắn nuốt ô nhiễm vô cùng cường đại, thảm thực vật ở bốn phía chỉ cần bị dính vào chút máu của biển máu, lập tức toát ra làn khói trắng, ngay khoảnh khắc thảm thực vật kia liền héo rũ hầu như không còn.
Trên mặt đất bị biển máu ô nhiễm cắn nuốt lõm sâu xuống rất nhiều, biển máu cũng càng ngày càng đậm, hình như thật sự biến thành biển máu của Địa Ngục.
Chiến trường hai phương trong chiến đấu đều không ai nhường ai, cường thế tấn công thần kinh mọi người.
Nhìn hai phương cường thế va chạm này, tướng sĩ Yên Hồng Thành và tướng sĩ Thái Tuế Thiên triều, đều trái tim lạnh giá.
Đây chỉ là trận chiến đấu giữa một vạn người sao? Dù là trăm vạn người lọt vào đó, cũng hoàn toàn không toàn vẹn đi ra, quá khủng bố! Chiến tranh như vậy như thế nào gọi là mới bắt đầu? Chiến trường khủng bố, quân đội khủng bố!
Nếu không phải hai bên đội ngũ đều có loại cường thế này, những tướng sĩ bình thường của hai phương có lẽ sớm đã có ý lui binh. Quá mạnh mẽ, quá bá đạo!
Trận chiến giữa một vạn người này, lập tức dẫn tới chú ý của hầu hết mọi người, gần như tâm thần mọi người đều bị dẫn dắt vào đó.
Chiến đấu dường như lực lượng ngang nhau, ai cũng không nhường ai.
Chung Sơn chỉ nhìn xem một hồi, liền quay đầu nhìn về phía Trùng Thiên Thái tử ở xa xa. Giờ phút này, Trùng Thiên Thái tử vẫn trầm tĩnh nhìn vào chiến trường, hình như đang đợi hai phương phân ra thắng bại cụ thể.
- Ngụy Công?
Chung Sơn nhỏ giọng kêu.
- Ách, ách, ách... Chung Hoàng đế, có gì phân phó?
Ngụy Công cũng tâm thần bị chiến trường hấp dẫn, bỗng nhiên bị Chung Sơn gọi, giật mình lấy lại tinh thần dường như có phần chưa thích ứng.
- Dựa theo ta nói kế hoạch thứ ba, hiện tại lệnh cho quân binh mai phục của chúng ta, bắt đầu xóa bỏ các cánh quân đội của Thái Tuế Thiên triều đi! Đồng thời bằng tốc độ nhanh nhất, từ hậu phương đánh bọc lên. Lần này chúng ta phải “tận diệt” quân đội của Thái Tuế Thiên triều!
Chung Sơn trầm giọng nói.
- Dạ... Dạ... Dạ!
Lão nhân hưng phấn đến trên mặt đều đỏ rực, đáp lời.
Lão nhân lập tức lui xuống thành lâu, dựa theo phân phó của Chung Sơn đi làm.
Mà Trùng Thiên Thái tử ở xa xa tuy rằng cũng chú ý theo dõi chiến trường, nhưng thỉnh thoảng nhìn xem động tĩnh của Chung Sơn, thấy Chung Sơn chưa nhích động, hắn cũng ở yên tại chỗ quan sát, chỉ đợi Vong Trần chiến thắng, quân tâm quân địch tan rã, lúc đó sẽ dễ dàng đánh hạ Yên Hồng Thành, dễ dàng nắm giữ Yên Hồng Hoàng triều.
Hắn đâu biết rằng, giờ này Chung Sơn đang ám độ trần thương, đại quân đã cùng một lúc hành động.
Vong Trần Huyết Hải Đại Trận đích xác phi thường lợi hại, chiến đấu bốn ngày bốn đêm, không ngờ không thấy mỏi mệt, mà Thiết Thương Đại Trận của Triệu Sở Hướng thì dường như chậm lại một ít, nhưng hai bên vẫn như trước giằng co chưa ngã ngũ.
Thấy bốn ngày bốn đêm rồi cũng chưa diệt được Thiết Thương Đại Trận, Trùng Thiên Thái tử nhíu mày, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đang lúc Trùng Thiên Thái tử khó chịu.
- Báo cáo!
Bỗng nhiên một tên trinh sát vọt tới bẩm báo. Trùng Thiên Thái tử tỏ vẻ kinh ngạc. Báo cáo cái gì? Lúc này có cái gì mà báo?
- Khởi bẩm phó soái! Kiếm Hồng Thành đã thất thủ!
Tên trinh sát lo lắng nói.
- Cái gì?
Trùng Thiên Thái tử hoàn toàn cả kinh, Kiếm Hồng Thành bị thất thủ? Đó chính là Kiếm Hồng Thành vừa mới đánh hạ mà, thất thủ là sao?
- Báo cáo!
Lại một trinh sát khác bay vọt tới.
- Khởi bẩm phó soái! Trường Vận Thành bị mất rồi!
- Báo cáo! Khởi bẩm phó soái, Tam Sang Thành bị mất!
... Trong lúc nhất thời, rất nhiều trinh sát chạy tới nhao nhao báo cáo, một tin so với một tin càng đáng sợ! Những thành trì vừa mới bị đánh chiếm kia, như thế nào có thể chỉ trong bốn ngày bốn đêm ngắn ngủi đồng thời bị thất thủ? Tại sao có thể như vậy?
Chung Sơn?
Trùng Thiên Thái tử bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Chung Sơn.
- Báo cáo! Khởi bẩm phó soái, phương nam bỗng nhiên xuất hiện 80 vạn quân Yên Hồng Hoàng triều!
- Báo cáo! Khởi bẩm phó soái, phương tây chợt hiện ra 50 vạn quân Yên Hồng Hoàng triều!
- Báo cáo! Khởi bẩm phó soái, phương bắc bất chợt xuất hiện 70 vạn quân Yên Hồng Hoàng triều!
Từng tin tức xấu theo nhau mà đến! Giờ khắc này, Trùng Thiên Thái tử như chợt tỉnh ra, lập tức hiểu được: Trước kế hoạch lớn của mình, Chung Sơn vốn không có tụ tập tướng sĩ ở Yên Hồng Thành nhiều lắm, mà đã rải toàn bộ ra ngoài, sau đó quấn lấy đại quân của mình, bọn họ lại thừa cơ hội này thu lại những thành trì bị mình cướp lấy. Đại quân mình kéo tới nơi này, các thành trì kia liền trống không, cộng thêm những thành trì vốn không có hoàn toàn chiếm giữ.
Bị nội ứng ngoại hợp, trong nháy mắt, thành trì liền bị đại quân đối phương đoạt lại, tiếp theo lại ngựa không dừng vó quay đầu thương, trực tiếp hướng về phía mình bao vây tại đây.
- Chung Sơn, ngươi muốn chết!
Trùng Thiên Thái tử phẫn nộ cao giọng quát, tiếng quát lớn xuyên qua toàn bộ chiến trường, bức thẳng tới thành lâu.
Trên thành lâu, chúng thần Yên Hồng Hoàng triều cũng đã nhận được tin tức, trên mặt từng người đỏ bừng đầy hưng phấn! Lúc ban đầu chúng thần còn có chút không tin kế sách của Chung Sơn, dù sao điều đó quá nguy hiểm, có một chỗ phối hợp không tốt nhất định sẽ sắp thành lại bại, chết không có chỗ chôn thây, nhưng cuối cùng Chung Sơn thật sự làm được.
Thời điểm này, dù nói kế hoạch đó nguy hiểm đều là gió thoảng mây bay, bởi vì hết thảy đã thành công!
- Chung Hoàng đế thần cơ diệu toán, liệu địch như thần, tại hạ vô cùng bội phục!
Ngụy Công mừng rỡ nói.
Những người khác cũng nhao nhao phụ họa theo.
- Kế hoạch lần này hơi có nguy hiểm, cũng là vận may của chúng ta: Bởi vì chủ soái lâm thời đổi thành Lục Trùng Thiên!
Chung Sơn lắc đầu nói.
Đồng thời, trên chiến trường, bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm của Trùng Thiên Thái tử.
Chung Sơn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Trùng Thiên: “Muốn chết? Ngươi còn định buông tha ta hay sao?”
Liệt Thiên Thái tử không tới còn chưa tính, Tam Túc Kim Ô như hình với bóng với Lục Trùng Thiên không ngờ cũng không ở bên cạnh hắn... trong lòng Chung Sơn mang theo vài phần nghi hoặc.
Cười lạnh nhìn lướt qua Trùng Thiên Thái tử, Chung Sơn thản nhiên nói:
- Trùng Thiên Thái tử ở Vạn Đan Đại Hội nhận tặng vật của Chung Sơn ta, phải lặng lẽ quay trở về, không biết Trùng Thiên Thái tử có cảm giác như thế nào?
Cảm giác như thế nào? Lập tức, trong óc Trùng Thiên Thái tử chợt lóe lên một đạo linh quang. Lập tức nghe hiểu ý của Chung Sơn. Nổ tung lò, Đan sư của Thái Tuế Thiên triều bị nổ tung lò, căn bản không phải Long Hổ Đan Thánh gây nên, mà là hắn, Chung Sơn! Là Chung Sơn làm nổ!
- - - - - oOo- - - - -