Trường Ninh Đế Quân

Chương 4: Đại đương gia




Thẩm Lãnh nghĩ mình nên cứu Mạnh Trường An nhưng lại không khỏi nghĩ đến Mạnh Trường An học võ ở thư viện trong thành Trường An, chắc hẳn là rất lợi hại mới đúng, sao lại bị bắt được chứ?
"Tiểu tử thối!" Một tên thủy phỉ cốc vào đầu Mạnh Trường An một cái: "Tí tuổi đầu đã giết người ác như vậy, mấy huynh đệ đều bị ngươi xử sạch rồi, mặc dù bớt đi mấy người, lúc chia tiền cũng có thể được chia nhiều thêm một chút, nhưng con mẹ nó ngươi như vậy cũng khiến người ta hận, nếu không phải ngươi…"
"Câm miệng!" Một người khác trừng mắt lườm y một cái: "Nhốt nó ở đây trước đã, lát nữa hãy nói."
Mấy người kia xô đẩy Mạnh Trường An vào, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Mạnh Trường An ngã nhào xuống đất, bởi vì bị trói chặt quá mà muốn dậy cũng không dậy được. Thẩm Lãnh từ sau đống hàng nhảy ra, dùng con dao săn nhỏ cùn của mình cố sức cắt dây thừng trên người Mạnh Trường An: "Suỵt."
Mạnh Trường An nhìn thấy hắn thì ngây ra một chút: "Sao lại là ngươi."
Thẩm Lãnh nhếch môi cười cười, hàm răng trắng nõn đó cười lên đặc biệt hiền lành, còn có một chút ngốc nghếch.
"Đừng cười!" Mạnh Trường An trừng mắt liếc hắn một cái: "Có biết là nguy hiểm lắm không? Còn vô tư mà cười nữa."
"Ồ." Thẩm Lãnh không cười nữa, nâng Mạnh Trường An dậy: "Sao ngươi lại bị bắt được, thuyền bị thủy phỉ tấn công là thuyền của Thẩm tiên sinh."
"Ngươi nói cho ta biết sao ngươi lại ở đây trước đã."
"Ta tới cứu Thẩm tiên sinh." Thẩm Lãnh thành thật trả lời: "Thẩm tiên sinh đối đãi với ta rất tốt, còn tặng lễ vật cho ra, con dao săn nhỏ này chính là ông ấy tặng."
Mạnh Trường An lập tức giành lấy con dao săn nhỏ nhìn nhìn: "Dao cùn, cắt dưa hấu cũng không tiện, nhưng mà lúc này dụng tạm vậy."
Gã bỏ dao săn nhỏ vào ngực mình, Thẩm Lãnh nhìn mà sửng sốt: "Của… của ta…"
"Ta dùng trước đã, ở trong tay ngươi thì có tác dụng cái rắm gì."
Mạnh Trường An rón rén đi đến chỗ cửa sổ liếc nhìn ra ngoài, sau đó quay lại ngồi xuống thở dốc: "Đám khốn khiếp này, hoành hành ở quê nhà ta, sớm muộn gì ta cũng chém tận giết tuyệt bọn chúng! Đúng rồi, Lãnh Tử ngốc, ngươi biết đây là đâu không? Ta nhìn thấy hơi quen mắt…"
Thẩm Lãnh đứng lên chạy đến cửa sổ liếc nhìn, lại nhanh chóng chạy về: "Ta biết, đây là một căn nhà bỏ hoang ở phía sau nhà kho của nhà chúng ta, ta từng tè ở trước cửa nhà này. Nghe nói hộ nhân gia này đã chọc phải thứ không sạch sẽ, trong nhà có quỷ phá nên đã dọn đi, sau này có người lớn gan từng đi vào, sáng sớm ngày hôm sau được người ta phát hiện đã chết bên ngoài căn nhà, sau đó không còn ai dám vào trong nữa."
"Con mẹ nó bọn thủy phỉ này cũng thật là gan to bằng trời, thế mà lại đặt nhà kho ở ngay đằng sau nhà kho của nhà ta. Quỷ phá cái con khỉ ấy, còn không phải cố ý bày ra mánh lới vì sợ bị phát hiện sao. Nếu chỗ này đã cách nhà ta rất gần, lát nữa ngươi theo ta ra ngoài, ra ngoài sân thì chẳng thẳng về nhà."
"Ta không về, ta phải cứu Thẩm tiên sinh."
"Ngươi bị bệnh hả."
Mạnh Trường An trừng mắt. Mặc dù gã và Thẩm Lãnh bằng tuổi nhưng lại thành thục hơn Thẩm Lãnh nhiều, cũng cao hơn Thẩm Lãnh một chút, cường tráng hơn một chút, dáng vẻ cũng tuấn mỹ hơn một chút.
Gã xuất thân cũng tốt, gia tài vạn quan, lại đọc sách học võ trong thư viện ở thành Trường An, cho nên chính điều này đã tạo thành khoảng cách cực lớn giữa hai người… khí chất tự tin.
Mạnh Trường An nhìn có vẻ quyết đoán, cứng rắn, mà Thẩm Lãnh nhìn có vẻ rất… bình thường.
Mạnh Trường An nói: "Có phải ngươi nghĩ mình làm như vậy giống một anh hùng hay không."
Thẩm Lãnh: "Ta không phải anh hùng, ta là A Lãnh."
"Ngu ngốc!" Mạnh Trường An hừ một tiếng, chợt nhớ đến cái gì đó: "Còn nữa, con mẹ nó ngươi nhớ cho ta, sau này lúc nói chuyện với ta thì đừng có nhà chúng ta, nhà chúng ta nữa, ngươi không phải người nhà của ta, cha ta nhận nuôi ngươi, chỉ là nhận nuôi ngươi."
"Ờ." Thẩm Lãnh lại "ờ" một tiếng.
Mạnh Trường An nhìn hắn là tức, hung hăng nói: "Ngoan ngoãn ngồi yên ở đây cho ta… Lát nữa ta nghĩ cách dụ người đi, ngươi lập tức lao ra ngoài chạy về nhà chúng ta, gặp được cha ta thì bảo ông ấy lập tức đến nha môn phủ chức tạo báo quan, đừng đến nha môn trấn, mấy tên bổ khoái công phu mèo cào ở trong nha môn trấn căn bản không phải là đối thủ. Huống hồ, thủy phỉ dám đặt một nhà kho trong trấn Ngư Lân, nói không chừng là cá mè một lứa với mấy tên khốn khiếp trong nha môn trấn."
"Ý gì?"
"Ý gì là gì?"
"Ngươi nói cái gì mà cá mè gì đó là có ý gì?"
"Ngươi câm miệng!" Mạnh Trường An trợn trừng mắt: "Đã nhớ lời ta nói chưa, nếu ngươi mà làm lỡ việc, ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi nhà."
Thẩm Lãnh: "Ngươi vừa mới nói nhà chúng ta."
Mạnh Trường An: "Ngươi bị bệnh hả, ta có thể nói còn ngươi không thể nói!"
"Ờ."
Mạnh Trường An đứng thẳng dậy, giãn gân cốt tứ chi: "Nhớ đó, ta ra ngoài dụ người đi, ngươi lập tức chạy về nhà tìm cha ta, bảo ông ấy đến nha môn phủ chức tạo báo quan, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi!"
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, chỉ chỉ vào con dao săn nhỏ trong ngực Mạnh Trường An: "Của… của ta."
Mạnh Trường An giơ tay lên cốc một cái lên đầu Thẩm Lãnh, cũng rất đau.
"Ta thèm thứ đồ nát này của ngươi à? Dùng xong thì sẽ trả cho ngươi, không… ta không trả nữa."
Thẩm Lãnh: "Ồ… vậy lúc dùng ngươi cẩn thận một chút, đừng làm hỏng đó."
"Ngươi!" Mạnh Trường An giơ tay lên muốn đánh: "Ngươi có thể mạnh mẽ một chút không? Có thể đừng cái gì cũng được không, đồ của ngươi, ngươi cướp về có được không?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi dùng trước đi, dù sao cũng là của ta."
Mạnh Trường An: "Ngươi muốn làm ta tức chết, sau đó kế thừa gia sản của cha ta phải không."
Thẩm Lãnh: "Ta đã tìm cho mình một họ rồi, Thẩm… Thẩm Lãnh, Thẩm của Thẩm tiên sinh, ngươi họ Mạnh, gia sản đó là của ngươi."
"Ngươi thả rắm hả! Con mẹ nó ngươi là người của Mạnh gia ta, sao có thể họ Lãnh?!"
Thẩm Lãnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Thẩm… không phải lãnh."
Mạnh Trường An tức giận quay mòng mòng: "Ta cho ngươi biết, ngươi sống là người của Mạnh gia ta, chết là ma của Mạnh gia ta, đừng có nói với ta cái gì mà lãnh của Thẩm tiên sinh nữa, phì, ta đệch ông nội ngươi chứ, đừng có nói với ta cái gì mà Thẩm của Thẩm tiên sinh nữa, trở về ta sẽ tìm cha ta, bảo ông ấy đặt cho ngươi một cái tên chính thức. Người của Mạnh gia ta mà ngó ngàng chỗ khác, đánh đòn!"
Thẩm Lãnh: "Đánh rồi, hôm kia."
Mạnh Trường An biến sắc: "Lại đánh ngươi nữa? Dựa vào cái gì mà lại đánh ngươi!"
Gã bước nhanh qua nắm vai Thẩm Lãnh quay một vòng: "Đánh ở đâu? Ta xem nào."
Thẩm Lãnh: "Đánh… mông."
Mạnh Trường An đưa tay ra vạch mông của Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh vội vàng né ra: "Ngươi làm gì…"
Mạnh Trường An kịp phản ứng lại, hừ một tiếng: "Ta chỉ là muốn nhìn xem cha ta đánh có đủ mạnh không, đánh không mạnh thì ta đánh thêm một trận nữa."
Thẩm Lãnh tránh về phía sau: "Nặng, rất nặng, đã đánh gãy hai cây gậy."
Mạnh Trường An hơi nghiêng đầu, không để Thẩm Lãnh thấy sắc mặt của mình: "Ngươi ngồi ở đây đi, cha ta đánh ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi, con người ngươi không đánh không được, đánh là… đánh là thương. Đúng, đánh ngươi đau là thương ngươi. Khụ khụ… ta… trước đây có phải ta cũng từng bắt nạt ngươi nhiều không? Đó cũng là thương ngươi… Lần này trước khi về, tiên sinh nói con người sinh ra bình đẳng, ta bất chợt hiểu ra ta không cao quý hơn ngươi bao nhiêu, à không, ta vẫn cao quý hơn ngươi một chút, cùng lắm thì, cùng lắm thì sau này ta bớt bắt nạt ngươi là được rồi. Ta vẫn phải nghe lời của tiên sinh…"
"Lời của cha ngươi mà ngươi còn không nghe, tại sao ngươi lại nghe lời tiên sinh dạy học của ngươi như vậy?"
"Vô nghĩa, cha ngươi nỡ đánh ngươi thật sao?"
"Nỡ chứ."
"Ngươi có thể nói chuyện nghiêm túc không… Phải, cha nỡ đánh ngươi, nhưng mà cha không nỡ đánh ta, nhưng tiên sinh thì đánh người… Đệch, ta cho ngươi biết, trận đòn mà ngươi chịu thật sự là quá nhẹ, nếu có một ngày nào đó ngươi có thể đến Trường An, nhất định cho ngươi biết tiên sinh đánh người ra sao."
Mạnh Trường An lòng còn sợ hãi, quên lúc nãy vành mình hơi đỏ.
"Cái gì đó, trước đây ta bắt nạt ngươi coi như ta không đúng lắm, sau này ngươi cũng nhớ lâu một chút, lúc ta bắt nạt ngươi thì ngươi không thể phản kháng? Ta đánh ngươi, ngươi cũng đánh ta đi, ta cướp đồ của ngươi, ngươi cướp lại đi."
"Ờ." Thẩm Lãnh gật đầu, đưa tay ra: "Dao săn nhỏ, của ta."
Mạnh Trường An: "Ngươi bị bệnh à, ta bảo ngươi cướp…"
Thẩm Lãnh đứng đó, nhếch môi cười, răng trắng nõn.
"Ta không cướp, dù sao ngươi cũng sẽ trả lại cho ta."
"Không được cười!"
"Ờ…"
Mạnh Trường An hết sức tức giận, chỉ thấy mình nhìn thấy Thẩm Lãnh là muốn đánh hắn, cái tên này thực sự có chút… vô dụng.
Nhưng mỗi lần muốn đánh hắn lại bất giác nghĩ nếu như mình và Thẩm Lãnh đổi vị trí, mình sẽ có tính cách cởi mở như Thẩm Lãnh không? Tến đó, rõ ràng sống cực khổ như vậy, tại sao lúc cười lại luôn rất ấm áp?
"Nhớ lời ta vừa nói đó."
Mạnh Trường An nghe thấy tiếng bước chân, ép bàn tay xuống: "Tìm cơ hội xông ra ngoài."
Gã lấy dây thừng quấn vài vòng lộn xộn trên người rồi ngồi xuống đất, tay phải nắm con dao săn nhỏ, giấu ở sau lưng.
Thẩm Lãnh nghiêng người nhanh nhẹn nhảy ra sau đống hàng, nín thở.
Cửa mở ra kêu "két" một tiếng, tiếng bước chân của không ít người đi vào.
Xuyên qua khe hở của đống hàng, Thẩm Lãnh nhìn thấy bàn tay ở sau lưng của Mạnh Trường An đang run rẩy, hắn biết Mạnh Trường An cũng sẽ sợ, nhất định còn sợ hơn cả mình nữa.
Cho nên hắn hít sâu một hơi, thình lình từ đằng sau đống hàng xông ra ngoài, hét to một tiếng: "Ta sẽ đến nha môn phủ chức tạo báo quan! Các ngươi là cá mè cái gì đó! Thiếu gia ngươi mau chạy đi!"
Một tiếng hét này đã dọa mấy người bước vào giật mình, cũng dọa Mạnh Trường An giật mình.
"Ngu ngốc!"
Mạnh Trường An mắng một câu, nhân lúc những người kia đuổi theo Thẩm Lãnh, nghiêng người lăn qua, dao săn nhỏ đâm vào lưng một tên thủy phỉ kêu phập một tiếng.
Bàn tay cầm dao săn nhỏ của gã quay qua quay lại, rút dao ra, người như lắp lò xo bật lên vai một tên thủy phỉ khác, dao săn nhỏ từ bên trái cổ đâm vào, đâm xuyên ra bên phải, khoảnh khắc rút dao ra, máu phun ra xối xả.
Mạnh Trường An giống như một con hổ con xuống núi, mặc dù nhìn có vẻ vẫn hơi non nớt nhưng lại có một khí thế ngút trời.
Gã ra tay vô cùng nhanh, hơn nữa còn vừa độc vừa chuẩn, điều chủ yếu nhất là không biết tại sao những tên thủy phỉ này dường như có chút ném chuột sợ vỡ bình, không có kẻ nào dám động đến gã thật sự.
"Dừng tay!"
Đúng lúc này một đám người từ ngoài cửa đi vào, cầm đầu chính là một tên mập nhìn có vẻ vụng về, một tay xách cái lồng chim, một tay khác thì nâng ấm trà.
Có vẻ như ngày thường y vẫn luôn có bộ dạng rất hiền hòa, thậm chí có chút ngờ nghệch. Y là Mạnh lão bản khi bị lão bản nương mắng thì chỉ biết vâng vâng dạ dạ, cũng là Mạnh lão bản lúc đánh Thẩm Lãnh thì ác như một kẻ hung đồ.
Điều chủ yếu nhất nhất là y là cha của Mạnh Trường An, Mạnh lão bản đó.
Đám thủy phỉ nhìn thấy Mạnh lão bản vào, cùng nhau cúi người chắp tay: "Đại đương gia!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.