Trường Ninh Đế Quân

Chương 29: Đi đi, đi đi




Thẩm tiên sinh nói một nam nhân có phong độ phần lớn thời gian đều khiêm tốn, Thẩm Lãnh nghĩ mình thật là hoàn mỹ, lời khiêm tốn như vậy cũng có thể nói ra được…
Những phần thi đấu tiếp theo có chút kém đặc sắc, sự thực là những tân binh coi như đã đạt tiêu chuẩn trong hai mục khảo hạch lớn trước đó, về kỹ xảo chiến đấu cũng không có chỗ nào đáng để tán thưởng, so với Thẩm Lãnh thì dùng từ "không cùng tầng lớp" để hình dung cũng không chuẩn xác, nói "không cùng một thế giới" càng đúng hơn.
Lúc trời sắp tôi, Thẩm Lãnh đi vào quân trướng của Trang Ung, sau đó dùng nụ cười hết sức ngại ngùng để đối diện với tướng quân đại nhân.
Trang Ung khẽ lắc đầu: "Nghỉ đi, thu dọn."
Thế là Thẩm Lãnh bật cười đắc ý.
Trang Ung gật gật đầu: "Người trẻ tuổi, đắc ý tu tẫn hoan (1)."
Thẩm Lãnh nói: "Đắc ý vong hình thì không tốt, dù sao ta cũng đánh cược thắng, phải thu liễm một chút."
Trang Ung đột nhiên cảm thấy mình hơi buồn cười. Thẩm Lãnh vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa đầy 16 tuổi thôi, thế mà mình lại phải phí tâm cơ sắp xếp một Đỗ Uy Danh bên cạnh hắn.
"Nếu ngươi chỉ đến khoe khoang với ta là ngươi đã giành được vị trí đầu cuộc thi thì có thể đi rồi, ấu trĩ quá."
"Không phải, ta… thật sự có chút khó mở miệng được."
Lúc Thẩm Lãnh nói ra bốn từ "khó mở miệng được", phản ứng đầu tiên của Trang Ung là bảo hắn ngậm miệng lại đừng nói tiếp nữa, vậy nhưng Thẩm Lãnh không cho ông cơ hội này.
"Mặc dù khó mở miệng được nhưng vẫn phải nói, ta đây không phải là muốn đi Trường An sao, nhưng quả thực là khó khăn đến mức ngay cả lộ phí cho một người cũng không có, huống hồ còn phải dẫn theo Đỗ Uy Danh, cho nên ta muốn hỏi xem tướng quân có thể…"
"Không thể."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Trang Ung chặn lại: "Vẫn chưa đến ngày phát quân lương, cho dù là phát quân lương cũng không đủ cho hai người dùng để đi lại một tháng, ngươi từ bỏ đi… Với lại trong ngực ngươi còn có một thỏi vàng, thế mà ngươi không biết xấu hổ chạy đến tìm ta ứng trước quân lương?"
"Tướng quân người hiểu lầm ta rồi." Thẩm Lãnh nói với vẻ nghiêm túc: "Là một quân nhân đúng tiêu chuẩn, đương nhiên ta biết không thể tùy ý phá hỏng quân luật, ứng trước quân lương là không có tiền lệ, sao ta không biết xấu hổ mà mượn tiền quốc gia chứ? Ý của ta là, tướng quân có thể cho ta mượn riêng một chút không?"
Trang Ung cảm thấy ngực mình như muốn nổ tung.
"Vàng phải để lại cho tiên sinh và Trà gia."
Thẩm Lãnh vẻ mặt chân thành: "Sau này trừ vào quân lương của ta?"
Trang Ung: "Ta không đồng ý với ngươi."
Thẩm Lãnh: "Ta từng là một người bốc vác đưa hàng lên thuyền ở bờ sông, mỗi ngày có thể kiếm một chút, mặc dù vất vả nhưng có thành quả lao động, nếu tướng quân không muốn cho ta mượn, trước hết ta có thể đưa Đỗ Uy Danh đến bờ sông làm bốc vác mấy ngày không?"
Trang Ung kéo ngăn kéo ra, lấy một túi tiền ở bên trong ném ra: "Cút…"
Thẩm Lãnh giơ tay tiếp được túi tiền, phát hiện túi tiền này thêu cực kỳ đẹp. Lúc nhỏ thứ hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là vải vóc tơ lụa, tất nhiên là quen thuộc với mũi thêu vô cùng, nhưng kỹ thuât thêu trên cái túi tiền nho nhỏ trước mắt này vẫn khiến hắn kinh ngạc một chút, một con chim ưng sải cánh trông sống động như thật.
"Đường thêu đẹp, tướng quân, túi tiền này là ai thêu vậy? Có thể giới thiệu cho ta làm quen một chút không, sau này ta có thể đến chỗ người đó nhập hàng, sau đó bán cho hành thương ngoại địa, như vậy thì có thể sớm trả lại tiền cho người rồi…"
Trang Ung muốn ôm mặt.
"Đây là con gái Nhược Dung của ta thêu cho ta."
"Xin lỗi…"
Thẩm Lãnh vội vàng xin lỗi, muốn cứu vãn không khí lúng túng một chút, thuận miệng nói một câu: "Quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ mà."
Trang Ung: "Ngươi nói bổn tướng quân thêu thùa giỏi hơn cầm binh?"
Thẩm Lãnh run tay: "Ta vẫn chưa đếm tiền nhỉ…"
Hắn đổ hết bạc trong túi tiền ra, tính toán một chút có ít nhất hơn 50 lượng, hắn ngồi xổm xuống đếm cẩn thận, lấy 20 lượng bạc trong số đó, phần còn lại để vào trong túi tiền.
"Không dùng đến nhiều như vậy."
Đại Ninh quốc phú dân cường, bổng lộc của Trang Ung rất cao, chút bạc này căn bản chỉ là muốn tặng cho Thẩm Lãnh cho xong, thế mà hắn vẫn nghiêm túc ngồi đếm, hiển nhiên là định trả lại tiền, điểm này dường như có chút đối lập với tính cách không biết xấu hổ của hắn…
"Thật sự muốn trả?"
"Thật sự phải trả, mượn là mượn."
Thẩm Lãnh hai tay nâng số bạc còn lại đặt về chỗ cũ, sau đó hành quân lễ, quay người định đi.
Trang Ung: "Ta vốn tưởng ngươi không biết xấu hổ đến mức nào thì cũng tốt hơn Thẩm Tiểu Tùng, không ngờ ngươi còn hơn cả ông ta… Để túi tiền của ta lại cho ta, nếu không ta thưởng cho ngươi 20 quân côn."
Thẩm Lãnh vẻ mặt lúng túng để cái túi tiền cực đẹp kia lại: "Ủa, sao lại quên rồi."
Trang Ung cũng không biết mình nghĩ như thế nào, tại sao lại bao dung người thanh niên này như vậy. Ông phát hiện mình lại nói ra một câu thiếu suy nghĩ…
"Đây là con gái ta thêu cho ta, tất nhiên không thể tặng cho ngươi, nếu nó rảnh rỗi, ta hỏi thử xem có thể thêu cho ngươi một cái không."
Trang Ung nói xong câu này liền hối hận, tự mắng mình sao giống như đã biến thành một con gà mái trước mặt tên này rồi? Mà con gà con kia còn không phải là mình sinh ra nữa chứ…
Thẩm Lãnh vội vàng lắc đầu làm giảm sự lúng túng của Trang Ung: "Không cần không cần, một người thô kệch như ta đâu xứng dùng túi tiền do chính tay tiểu thư thêu, đó là bảo bối vạn kim bất hoán đó…"
Còn chưa đợi Trang Ung cảm động, Thẩm Lãnh đã nói tiếp một câu rất đương nhiên: "Mặc dù ta không cần, nhưng cũng không thể phớt lờ ý tốt của tướng quân, kỹ thuật thêu của tiểu thư thiên hạ vô song, túi tiền này vạn kim bất hoán, nếu ta không nhận, có thể lấy 20 lượng bạc này gán nợ không?"
Trang Ung: "Cút, lập tức, cút ngay."
Thẩm Lãnh ôm bạc chạy ngay.
Sau khi về đến doanh trướng, Thẩm Lãnh thu dọn đồ của mình rồi chạy đi tìm Đỗ Uy Danh, nói đơn giản với gã ta một chút rồi bảo gã ta sáng sớm ngày mai đợi ở bến thuyền bên sông, sau đó lao ra ngoài như một con chó con vừa chạy vừa nhảy vì hưng phấn.
Lúc trở về đạo quán, Thẩm Lãnh phát hiện không có mình ở đây, hai người này sống thực sự là không ổn. Thẩm tiên sinh tất nhiên không biết nấu ăn, nếu Thẩm tiên sinh không biết thì sao Thẩm Trà Nhan có thể biết?
Những ngày này cơm của hai người đều là có gì ăn nấy. Lúc Thẩm Lãnh đi vào, hai người một lớn một nhỏ đang ngồi ngẩn người nhìn màn thầu và đồ muối ở trên bàn đá.
Nếu người khác nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cảm động, để cho mình vào quân doanh mà người nhà bớt ăn bớt mặc, thật cảm động. Nhưng Thẩm Lãnh biết chỉ là hai người họ lười, vô cùng lười.
Cho nên Thẩm Lãnh ném hành lý của mình xuống, đi thẳng vào phòng bếp trước ánh mắt kinh ngạc của hai người kia, sau đó phát hiện trên hai con dao thái rau trong nhà lại dán giấy niêm phong.
Trên một tờ giấy niêm phong viết "xem ai không nhẫn nại được dùng trước", trên tờ giấy niêm phong còn lại viết "được thôi, ngươi tưởng ta sợ?"
Thẩm Lãnh nghĩ đây đúng là một cặp cha con tốt tình sâu nghĩa nặng.
Thẩm tiên sinh hơi ngại ngùng đi vào theo: "Đồ ngươi thường xuyên dùng đều niêm phong rồi, sợ dùng hỏng, đến khi ngươi về dùng không thuận tay thì làm sao."
Thẩm Lãnh: "Trang Ung tướng quân thường hay khen ông, nói trong thiên hạ luận không biết xấu hổ thì tiên sinh đứng thứ nhất."
Thẩm Trà Nhan ngồi ở cửa cười, cười đến nối vành mắt cũng hơi đỏ: "Lãnh Tử ngốc."
"Gì vậy?"
"Không sao, gọi chơi thôi."
"Ồ."
"Lãnh Tử ngốc."
"Ồ."
"Lãnh Tử ngốc."
"Ồ."
Hắn chân tay nhanh nhẹn xử lý chỗ thịt và rau mà mình mua trên đường về nhưng miệng lại không dừng, vẫn trả lời đầy đủ, Thẩm Trà Nhan gọi hắn một tiếng hắn liền đáp lại một tiếng, một người kiên nhẫn gọi, một người kiên nhẫn trả lời… Kiên nhẫn gọi, câu này dường như hơi có nghĩa khác…
Khoảng chừng nửa tiếng sau, trên bàn đá đã bày đầy thức ăn, mùi thơm nức mũi, Thẩm tiên sinh xách một hũ rượu ra: "Chúc mừng kỳ nghỉ thăm nhà đầu tiên của ngươi, uống một chút."
Thẩm Trà Nhan: "Còn không phải vì đã có đồ nhắm rượu?"
Thẩm tiên sinh: "Cho phụ thân của ngươi thêm một chút tôn trọng, đừng quên là ngươi không gả ra ngoài được."
Thẩm Trà Nhan vừa muốn phản bác người khác gả ra ngoài được thì sao ta không gả ra ngoài được, sau đó chợt phản ứng lại, đỏ mặt, cúi đầu bắt đầu ăn cơm, ăn được một miếng cơm thì lại khóc: "Thật ngon quá…"
Thẩm Lãnh: "Những năm trước khi đưa ta về, cha con hai người sống thế nào?"
Thẩm tiên sinh vừa định nói lại nghĩ đến hai chữ cha con, thế là hung hăng lườm Thẩm Lãnh một cái: "Lúc đó à… sức ăn của nó còn nhỏ…"
Thẩm Lãnh phì cười một tiếng, Thẩm Trà Nhan thì lại đỏ mặt. Trước đây Trà gia rất ít khi đỏ mặt, dũng mãnh đến mức có thể xách cả Thẩm Lãnh lên đập vào cây, đỏ mặt không hợp tính cách.
Thẩm Lãnh cười đủ rồi thì vừa ăn vừa nói: "Ngày mai ta phải đi ra một chuyến."
"Đi đâu?"
"Không được!"
Người hỏi đi đâu là Thẩm tiên sinh, người nói không được là Thẩm Trà Nhan.
Thẩm Lãnh đặt bát đũa xuống, nghiêm túc nói: "Mấy ngày gần đây ngày đêm không yên, mí mắt cứ bị giật, ban đêm ta xem thiên tượng phát hiện mình căn bản không hiểu… Sau đó đoán đại khái là Mạnh Trường An sắp xảy ra chuyện, cho nên nhất định phải đi một chuyến."
Thẩm Trà Nhan: "Tên đó có thể xảy ra chuyện gì? Hắn từ nhỏ ức hiếp ngươi, ngươi còn nhớ đến hắn làm gì."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Hắn đâu có thực sự ức hiếp ta? Mỗi lần hắn nhìn thấy cha hắn muốn đánh ta là đều sẽ hung hăng lao vào đánh, cha hắn cười ha hả đứng đó nhìn, cảm thấy con trai mình thật sự giỏi. Người trong trấn nhìn thấy cũng sẽ nói một câu cha nào con nấy, nhưng ta biết tâm tư của Mạnh Trường An, hắn đánh ta, dù sao cũng nhẹ hơn cha hắn động thủ nhiều…"
Thẩm Lãnh ngửa đầu lên trời, không cho giọt nước bên khóe mắt rơi xuống: "Tên đó, miệng nói rất độc, lòng dạ thì tốt."
Thẩm tiên sinh nói: "Có lẽ chỉ là ngươi suy nghĩ lung tung, hắn ở thư viện Nhạn Tháp sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Thẩm Lãnh nói: "Đi xem thử, không sao là tốt nhất, coi như đi một chuyến để biết Trường An trông ra sao, nếu có chuyện… người vẫn còn thì giúp một chút, người không còn, cũng phải dọn xác."
Thẩm tiên sinh trầm mặc một lúc lâu, đứng dậy đi về phòng, không bao lâu đã xách một cái bọc ra: "Ngươi không thể mang theo hoành đao ở trong quân doanh, có thể dễ dàng bị tra ra, bên trên có dập cương ấn. Trong này có một cái dù, xoay về bên trái có thể bắn ra lưỡng đao, là một thanh kiếm lưỡi mỏng."
"Bên trong ta đã chuẩn bị một ít bạc, ngươi dùng khi đi đường."
Thẩm tiên sinh đặt cái bọc bên chân Thẩm Lãnh: "Có việc phải làm có việc không cần làm, ngươi cảm thấy là việc nên làm thì cứ đi làm."
"Cảm ơn tiên sinh."
Thẩm Lãnh cũng không ngờ tiên sinh sẽ dễ dàng đồng ý với mình như vậy, dù sao tiên sinh có thể không hiểu được Mạnh Trường An rất quan trọng với hắn.
Sau đó hắn phát hiện thấy Thẩm Trà Nhan lại không có phản đối nữa, mà ngồi đó cắm đầu ăn cơm. Thế này hơi không ổn, gà con sắp ra ngoài đi xa, sao gà mẹ lại có thái độ bình thường?
"Ta ăn no rồi." Thẩm Trà Nhan thoải mái vỗ vỗ bụng mình: "Thật ngon quá…"
Nàng nói xong liền đứng dậy đi về phòng mình, Thẩm tiên sinh liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Không bình thường."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vô cùng không bình thường."
Một lúc sau, Thẩm Trà từ trong phòng đi ra, cười nói với Thẩm Lãnh: "Ngươi sắp đi xa, tiên sinh đã cho ngươi một cái túi, ta cũng cho ngươi một cái."
Thẩm Lãnh giơ tay ra: "Lấy ra."
Thẩm Trà Nhan giống như làm ảo thuật, lấy từ sau lưng ra một cái khăn trải giường quấn lên người mình: "Lớn hơn cái của ông ấy, nhưng mang theo sẽ rất tiện lợi đó, có lấy không?"
Thẩm Lãnh bật cười, nhìn sang Thẩm tiên sinh. Thẩm tiên sinh bất đắc dĩ lắc đầu: "Đi đi, đi đi, đi cùng nhau đi, ta vốn muốn thả cho ngươi đơn phi một lần, xem ra chỉ có thể song phi rồi…"
Thẩm Lãnh nghe đến hai chữ "song phi", trong đầu liền xuất hiện bốn chữ "bỉ dực song phi", sau đó nghĩ bỉ dực song phi nói ra có vẻ rất đẹp, tại sao lấy ra hai chữ song phi nghe lại có chút kỳ quái vậy?
(1) Nguyên văn: "nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan", có nghĩa là đời người lúc đắc ý thì nên mặc sức vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.