Trường Ninh Đế Quân

Chương 16: Đây chính là nam nhân




Thủy sư phủ chức tạo Giang Nam mặc dù có năm chữ phủ chức tạo Giang Nam điểm tô phía sau, nhưng trên thực tế những quan văn của phủ chức tạo Giang Nam chẳng có có cách gì với thủy sư cả, đừng nói là bọn họ, đạo phủ đại nhân của Giang Nam đạo cũng không có cách gì.
Mấy năm trước khi mới thành lập thủy sư, hoàng đế đã nói một câu có vẻ rất tùy ý, những việc của thủy sư trực riếp báo cáo với trẫm là được rồi.
Câu nói này không phải nói đùa, nói thẳng ra thì Binh bộ và Nội các đều không có quyền can thiệp vào chuyện của thủy sư. Đại học sĩ Nội các Mộc Chiêu Đồng có thể nhét con trai bảo bối của mình vào thủy sư lấy danh tiếng, nhưng tuyệt đối không dám khua tay múa chân đối với chuyện của thủy sư.
Cho nên tướng quân Bạch Thượng Niên của Ất Tử doanh trú quân tại Giang Nam tuy luận chức quan mà nói thì cao hơn Trang Ung hai bậc, là tướng quân chính tam phẩm, ở giữa còn có cách một chức tòng tam phẩm, nhưng ông ta cũng vẫn không thể khua tay múa chân với thủy sư.
Thiên hạ Đại Ninh mười chín đạo, ngoài Kinh Kỳ đạo ra, đạo phủ đại nhân của mỗi đạo là quan lớn chính nhị phẩm, đạo phủ Kinh Kỳ đạo là tòng nhất phẩm. Mỗi đạo có một doanh đóng quân, ngoài Giáp Tử doanh của Kinh Kỳ đạo, luận phối hợp và tố chất quân đội mà nói, người còn có thể đè đầu Ất Tử doanh cũng chỉ là chiến binh tứ cương và tám vạn dũng sĩ kinh thành.
Nghe nói tướng quân Ất Tử doanh – Bạch Thượng Niên và đại học sĩ Mộc Chiêu Dương tư giao rất tốt, cho nên Mộc Chiêu Đồng mới yên tâm thả con trai ở bên Giang Nam đạo này.
Nhưng bây giờ con trai lão ta đã phá tướng, một đao kia rạch từ cằm lên đến tận mang tai, khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn coi như đã bị hủy rồi. Nếu tin này truyền đến tai đại học sĩ, sợ là sẽ nổi giận xung thiên, dù là Bạch Thượng Niên sợ cũng sẽ làm như chẳng biết gì cả.
Nhưng khi tin tức còn chưa truyền đi, người nổi giận xung thiên là Trang Ung.
Trang Ung cũng không ngờ người dưới trướng của mình lại to gan như vậy, thừa dịp mình không có ở trong đại doanh thủy sư, lại lén lút chạy ra ngoài định giết người.
Mới sáng sớm Thẩm tiên sinh đã đến quân doanh giơ thiết bài Lưu Vương đi thẳng vào quân của ông ta, mắng Trang Ung một trận té tát, người vẫn còn chưa đi, lúc này đang ngồi ngay sau bức bình phong trong quan đợi tin tức của ông ta.
Sáu người đang quỳ trước mặt Trang Ung. Sáu người này đều là thân binh theo Mộc Tiêu Phong ra ngoài, trong đó có hai người là hộ vệ mà Mộc Tiêu Phong mang từ nhà đến, một người trúng ba đao trên người đang quấn băng, một người thì cổ gần như đã gãy, nửa bên mặt sưng như đầu heo.
"Tướng quân." Mộc Tiêu Phong không quỳ, y cúi đầu chắp tay: "Chuyện này vẫn là bởi vì hai kẻ ngông cuồng kia mà ra, bọn chúng nhục mạ tướng sĩ thủy sư ta đều là phế vật bị chiến binh các nơi đào thải ra, điều này sao có thể nhịn được?"
Trang Ung liếc y một cái: "Lẽ nào không phải?"
Ai cũng biết, lúc đầu hoàng đế bệ hạ hạ chỉ sai quân doanh các nơi lựa chọn chiến binh bổ sung vào thủy sư, ai lại chịu đưa tinh nhuệ qua chứ? Chọn đi chọn lại, đều là chọn những người kém nhất trong các doanh đưa đến thủy sư. Bởi vì chuyện này mà Trang Ung hiếm khi nổi nóng đã trực tiếp báo lên bệ hạ, bệ hạ mắng hết thảy tướng quân các doanh, sau đó cho Trang Ung quyền trực tiếp chiêu binh tại địa phương. Thế nhưng chuyện này trước nay vẫn là bút thắt trong lòng Trang Ung.
Hơn bốn năm nay, thủy sư huấn luyện bước đầu có kết quả, nhưng thái độ của những chiến binh đại gia kia còn xa mới đoan chính bằng dũng dân được chiêu mộ trong các ngư dân bản địa. Năm nay bắt đầu chuyển những dũng dân này thành chiến binh, khiến cho những chiến binh đến từ các nơi hết sức không phục.
Trang Ung nói một câu đã chặn họng Mộc Tiêu Phong, y muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
"Mộc giáo úy, ngươi hãy nhớ, hôm nay ta không phạt ngươi, không phải vì ngươi không sai, mà là vì phụ thân ngươi là đại học sĩ."
Trang Ung đưa một bản tấu trên bàn cho Mộc Tiêu Phong: "Ta không phạt ngươi, chính là đã phá vỡ quân kỷ, ta đã viết tấu chương xin bệ hạ giáng chức ta, về phần bệ hạ còn có xử phạt gì khác, ta cũng không có oán thán."
"Tướng quân!"
Mộc Tiêu Phong lập tức biến đổi sắc mặt, không ngờ Trang Ung lại làm như vậy, không phạt Mộc Tiêu Phong y nhưng lại xin chỉ tự phạt.
"Tự giải quyết ổn thỏa." Trang Ung xua xua tay với Mộc Tiêu Phong: "Ngươi ra ngoài đi, trong vòng ba mươi ngày không được phép rời khỏi đại doanh, đoán chừng ba mươi ngày là tin tức đến kinh thành cũng đã có hồi âm, đại học sĩ thương xót ngươi ra sao, ta không tiện hỏi."
Mộc Tiêu Phong còn muốn nói gì đó, ánh mắt Trang Ung liền lạnh đi, Mộc Tiêu Phong chỉ có thể ngậm miệng, khom người chắp tay lùi ra khỏi đại trướng.
"Đội đốc quân đâu?"
Trang Ung rút một lệnh tiễn trên bàn, đội chính đội đốc quân Dương Thất Bảo bước lên: "Có tại hạ."
Trang Ung ném lệnh tiễn cho Dương Thất Bảo: "Giải sáu người này xuống xử lý quân trượng."
"Vâng!"
Dương Thất Bảo chắp tay nhận lệnh, xoay người dặn dò người của đốc quân đội giải sáu người kia ra ngoài. Lúc sắp ra khỏi đại trướng, Dương Thất Bảo mới nhớ ra là chưa hỏi đánh bao nhiêu, quay người lại hỏi: "Tướng quân, quân trượng bao nhiêu?"
Trang Ung đứng dậy đi về phía sau: "Đánh đến chết."
Sắc mặt Dương Thất Bảo hơi trắng bệch. Gã đã đi theo Trang tướng quân hơn bốn năm, lần đầu tiên nghe được ba từ sát khí đằng đằng này từ miệng tướng quân. Tướng quân có danh xưng Nho tướng, trước nay ôn nhã, xem ra hôm nay thực sự nổi giận rồi. Gã chắp tay quay người đi, sau lưng có một lớp mồ hôi.
Vòng qua bình phong, Trang Ung ngồi xuống liếc nhìn Thẩm tiên sinh: "Thế nào?"
Thẩm tiên sinh cảm khái nói: "Ngươi nói ta không biết xấu hổ, hôm nay mới biết ngươi còn không biết xấu hổ hơn."
Trang Ung cười hỏi: "Tại sao?"
Thẩm tiên sinh nói: "Ngươi không phạt Mộc Tiêu Phong, là bởi vì ngươi biết không thể tùy tiện đắc tội với đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng, ngươi lại viết tấu xin bệ hạ phạt ngươi, vơ tội vào người mình, Mộc Chiêu Đồng cho dù vô liêm sỉ đến mức nào cũng không thể làm gì được ngươi, dù sao ngươi cũng giống như đã bảo vệ con trai y. Nhìn thì có vẻ như ngươi nhận lấy trách nhiệm, thực chất là đùn đẩy trách nhiệm một cách sạch sẽ."
Trang Ung nói: "Nếu không thì sao? Ta đánh chết Mộc Tiêu Phong trút giận cho hai bảo bối nhà ngươi?"
Thẩm tiên sinh đứng dậy: "Vẫn cảm ơn ngươi, nhưng cho dù ngươi đánh chết Mộc Tiêu Phong, thực ra cũng không đủ để trút giận cho hai bảo bối nhà ta, ngươi không hiểu đâu…"
Trang Ung ngẩn người: "Vẫn không đủ?"
Trước khi đi, Thẩm tiên sinh còn nhét hai hũ lá trà của Trang Ung vào ngực: "Tính cả cái này cũng không đủ."
Trang Ung: "Nói không biết xấu hổ, ta vẫn không bằng ngươi."
Thẩm tiên sinh cười lớn rời đi, chỉ là đằng sau nụ cười lại cất giấu một chút lo lắng.
Một chiếc thuyền nhỏ neo đậu bên bờ sông Nam Bình, Thẩm Trà Nhan và Thẩm Lãnh ngồi trong thuyền đợi tiên sinh về. Thẩm Trà Nhan hơi đỏ mắt bôi thuốc cho Thẩm Lãnh, trong lòng nghĩ nếu không phải sáng sớm mình đột nhiên có ý định kỳ lạ muốn đuổi theo Thẩm Lãnh đi mua ra, sợ là Thẩm Lãnh đã có chuyện rồi. Vừa nghĩ đến nếu trong cuộc sống sau này không có tên ngốc Thẩm Lãnh này, tay chân này đều run lên từng chặp.
Thẩm Lãnh hoạt động hai cánh tay một chút, đau quá, nhưng may mà không bị thương đến gân cốt. Hắn nhón cái bánh bao thịt nhét vào miệng: "Còn không ăn nữa là nguội thật đấy."
Thẩm Trà Nhan: "Không tim không phổi như ngươi à?"
Thẩm Lãnh: "Sống nhẹ nhàng một chút."
Thẩm Trà Nhan: "Vậy chẳng phải là heo nhẹ nhàng nhất sao?"
Thẩm Lãnh nói với vẻ nghiêm túc: "Có lẽ dê không phục."
Vốn dĩ đây không được coi là câu nói đùa cao cấp gì, Thẩm Trà Nhan nghĩ đến những năm trước Đại Ninh vì chuyện mấy con dê mà diệt Nam Việt, không nhịn được liền bật cười. Thẩm Lãnh nhìn nàng, thầm nghĩ cười trông vẫn đẹp hơn, sau này nhất định khiến tỷ ấy cười ha ha mỗi ngày.
Thẩm tiên sinh xách một con ngỗng quay, một chút thịt chín và một vò rượu lên thuyền, sau khi ngồi xuống thì mời thuyền phu rời bến.
"Thế nào?" Thẩm Trà Nhan lập tức hỏi một câu.
Thẩm tiên sinh nói: "Về nhà rồi hãy nói."
Ba người đều trầm mặc, bầu không khí dường như hơi ngưng trệ, Thẩm Trà Nhan biết chắc chắn tiên sinh có những lời không tiện nói rõ khi có mặt thuyền phu nên quyết định nhẫn nhịn. Chỉ là trong bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ này, nàng hé mắt nhìn thấy có một cánh tay thò sang xé một cái đùi ngỗng trong gói giấy dầu, sau đó bắt đầu nhai nhóp nhép.
Thẩm Trà Nhan gần như tức giận muốn ném hắn xuống thuyền, nhưng kẻ kia lại chẳng giác ngộ một chút nào, má phồng lên, nói: "Ngon, ngon thật…"
Thẩm tiên sinh phì cười một tiếng: "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Thẩm Trà Nhan vừa nghĩ một con ngỗng có hai chân, nàng giằng lấy gói giấy dầu qua, xé chân ngỗng: "Ta cũng ăn!"
Thẩm Lãnh hết sức cẩn thận giơ tay qua, Thẩm Trà Nhan tưởng hắn muốn cướp ngỗng quay liền kéo gói giấy dầu sang bên cạnh không đưa cho hắn, sau đó bàn tay kia liền nhét vào miệng nàng, gạt xuống một chút vụn cho nàng.
Thẩm Trà Nhan sửng sốt: "Ngươi làm gì?"
Thẩm Lãnh cúi đầu ăn thịt, cười ngốc he he.
Lúc về đến đạo quán đã gần trưa, Thẩm tiên sinh phá lệ cho phép hai người bọn họ uống rượu, nhưng mỗi người chỉ được một chén, còn là loại chén nhỏ bằng lỗ mũi nữa.
Thẩm Trà Nhan lườm Thẩm tiên sinh một cái: "Keo kiệt."
Sau đó bưng chén rượu kia lên uống một hơi cạn sạch, Thẩm Lãnh cảm thán nói: "Chỉ uống như vậy thôi chẳng có chút cảm giác nghi thức nào cả, rất không trang trọng?"
Hắn dùng khăn tay lau tay, sau đó ngồi thẳng người: "Tạ rượu tiên sinh."
Liếc nhìn xuống, chén rượu kia đã bị Thẩm Trà Nhan bưng qua uống một hơi: "Lải nhải…"
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Ta… của ta."
Thẩm Trà Nhan: "Gì mà của ta của ngươi?"
Thẩm tiên sinh bật cười, nỗi lo trong lòng cũng bị vẻ đáng yêu của hai người bọn họ làm giảm đi một chút.
Thẩm Lãnh ăn hai miếng xong thì đặt đũa xuống, dường như muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Tiên sinh, ta muốn vào thủy sư sớm."
Thẩm tiên sinh hơi thay đổi sắc mặt: "Tại sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Xem ra Mộc Tiêu Phong đã hận ta rồi, ta đã rạch một đao trên mặt hắn, thù này hắn sẽ không để yên, nhưng lúc nào hắn đến báo thù thì chúng ta hoàn toàn không thể biết trước. Cho dù Trang tướng quân và ông quen thân cũng không thể khống chế, so với hắn trong tối ta ngoài sáng không thể phòng bị được, chi bằng để cả hai chúng ta đều ở chỗ sáng, cùng ở trong quân doanh, hắn có thể làm sao được?"
Hắn áy náy liếc nhìn Thẩm Trà Nhan, phát hiện thấy mắt Thẩm Trà Nhan đã đỏ lên rồi.
"Ta không đồng ý!" Thẩm Trà Nhan đứng bật dậy: "Mặc kệ nói gì ta cũng không đồng ý!"
Thẩm tiên sinh hỏi: "Lý do là gì?"
Thẩm Trà Nhan hét lên: "Ta là nữ nhân, nữ nhân có thể không nói lý, ta cứ không đồng ý."
Nàng hét xong liền chạy về phòng mình, đóng cửa kêu rầm một tiếng.
Thẩm tiên sinh thở dài nói: "Nó đã quen có ngươi ở bên cạnh, sau khi ngươi đến thủy sư, sau này sợ là một tháng cũng chưa chắc gặp nhau được hai lần…"
Thẩm Lãnh cúi đầu, sắc mặt cũng áy náy: "Ta biết, nhưng ta nhất định phải làm như vậy."
Thẩm tiên sinh "ừ" một tiếng: "Định khi nào thì đi?"
"Ngày mai!" Thẩm Lãnh ngẩng đầu lên: "Không thể trì hoãn, trì hoãn là ta sẽ mềm lòng."
Thẩm tiên sinh đứng dậy: "Ngươi đi thu dọn đồ đi, ta đi tìm nó nói chuyện."
Thẩm Lãnh ngồi yên bất động, ánh mắt hơi ngây dại.
Thẩm tiên sinh lại thở dài một tiếng, đi đến trước cửa phòng Thẩm Trà Nhan gõ cửa. Thẩm Trà Nhan không lên tiếng, Thẩm tiên sinh đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nàng đang đỏ mắt ngồi bên giường, tức giận dùng sức lau vệt nước mắt trên mặt mình, lau rất mạnh tay.
Thẩm tiên sinh lấy một cái khăn tay đưa qua: "Nó là vì ngươi… Mộc Tiêu Phong sẽ đến trả thù bất cứ lúc nào, đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng cũng sẽ không để con trai chịu thiệt lớn như vậy mà không phản ứng chút nào. Hắn đến quân doanh là ở ngay trước mắt Mộc Tiêu Phong, Mộc Tiêu Phong sẽ không đến đạo quán gây chuyện nữa. Nếu nó không đi, Mộc Tiêu Phong cũng vậy, Mộc Chiêu Đồng cũng vậy, người trả thù đến rồi, khó tránh được sẽ làm tổn thương đến ngươi…"
Thẩm Trà Nhan ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là tơ máu: "Lẽ nào ta không biết hắn nghĩ thế nào? Nhưng dựa vào cái gì mà để hắn gánh vác một mình? Chỉ vì hắn là nam nhân?"
Thẩm tiên sinh đứng dậy, trầm mặc một lúc lâu mới gật đầu: "Không sai, đây chính là nam nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.