Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 41:




Đông Hải, đảo Thanh Nguyên, đại điện phái Thượng Thanh.
Đệ tử trên đảo vô cùng bận rộn, bố trí phòng khách, xây dựng lôi đài, nghênh đón tân khách, không được nghỉ ngơi chút nào, tuy trán chưởng môn Việt Dương đầy mồ hôi nhưng vẫn thấy ông ta cười đến vô cùng hớn hở.
Mọi người đều biết, cứ năm năm một lần, hội Trục Tiên sẽ do ngũ đại phái trong Trung Nguyên thay nhau tổ chức, không nói đến việc công bằng liêm chính, làm chủ nhà, thường cũng có chút lợi thế về địa thế và tâm lí, mà năm nay, vừa vặn đến lượt phái Thượng Thanh.
Phần thắng lần trước bị Mạc Khinh Viễn của phái Thiên Diễn cướp đi, năm nay, dù gì cũng phải đến lượt bọn họ chứ?
Nghĩ đến hai đồ nhi mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, Việt Dương càng cảm thấy năm nay ngoại trừ mình ra thì không thể là ai khác. Ông đi đến cửa, vừa lúc nhìn thấy nữ nhi Việt Khê đang quệt mồm đi tới, không khỏi mỉm cười.
Nữ nhi Việt Khê năm nay vừa mười tám, ngày thường thanh tú lanh lợi, chỉ biết ăn. Nữ nhi này, đã bị ông làm hư rồi. Mặc dù thành tựu trong tu tiên không tệ, nhưng từ nhỏ nàng đã không có mẫu thân, Việt Dương chỉ có thể cưng chiều nàng hết mực, dần dần, đã dưỡng nên tính tình kiêu ngạo tự phụ lúc này của nàng.
"Phụ thân, Trần Kinh Chập lại bắt nạt con."
"Ai dám bắt nạt nữ nhi tốt của ta nào? Nhất định là con lại bắt nạt người ta rồi."
Việt Khê vừa nghe, lập tức nghiêm mặt lải nhải: "Con nói lần này nhất định phải đứng thứ nhất, đệ ấy lại bảo không chắc."
"Đây vốn là chuyện không thể nào chắc chắn được, thân là đại sư tỷ, con cũng nên có chút dáng vẻ chứ."
"Sớm biết thế này... con cũng chẳng thèm làm đại sư tỷ." Nàng nghịch tóc của mình, xoay người chạy mất.
Việt Dương than nhẹ một tiếng, sao ông có thể không hiểu được tâm ư của nữ nhi. Việt Khê và Trần Kinh Chập vốn là hai đệ tử mà ông hài lòng nhất, ông cũng có lòng thúc đẩy chuyện tốt này, có điều Việt Khê lớn hơn Kinh Chập sáu tháng, tính tình lại kiêu căng, không chịu cúi đầu, không chịu nhẫn nhịn, dù Kinh Chập trông mặt ngoài lúc nào cũng ôn hòa, nhưng từ tận xương cốt vẫn luôn rất quật cường.
Ông khẽ lắc đầu, liền thấy có đệ tử báo lại: "Chưởng môn phái Thiên Diễn và chúng đệ tử bái kiến."
Việt Dương sửa lại y phục trên người một chút, cười nói: "Mau mời."
"Việt chưởng môn, đã lâu không gặp, khí sắc càng lúc càng tốt như thế, đúng là khiến cho Mạc mỗ phải hâm mộ."
Việt Dương cười ha hả một tiếng, một nam tử trung niêm vận hoàng sam xuất hiện nơi cửa, cười đáp: "Mạc chưởng môn mới đúng cho câu hào hoa phong nhã, còn có cả một vị nhi tử tài giỏi như thế, đúng là khiến cho người ta phải đỏ mắt."
Từ xưa đến nay, quan hệ giữa phái Thượng Thanh và Thiên Diễn rất tốt, tuy mấy câu này của hai người có phần khách sáo nhưng vẫn mang thành ý thật lòng. Thu Tĩnh mang theo mọi người đến phòng khách của phái Thượng Thanh, thuận đường sắp xếp vài thứ. Mạc Vi cả đường mệt nhọc, nơi mi tâm có chút vẻ uể oải, Viêt Dương nói chuyện với ông được một lúc, liền phát hiện thấy ông đang cau mày, như có tâm sự, nhưng chuyện khác phái, ông ta cũng không tiện hỏi nhiều. Vì vậy buổi trò chuyện chỉ kéo dài một chum trà, sau đó đứng dậy nói mình còn có việc bận, mong Mạc Vi cứ nghỉ ngơi.
Điều này đúng như mong muốn của Mạc Vi, Việt Dương vừa đi, ông vội vàng ra khỏi cửa, may đã tới phái Thượng Thanh mấy lần, dù phòng khách hơi xa, nhưng cũng không khó tìm. Trên đường đi ngang qua có không ít đệ tử phái Thượng Thanh khom người vấn an, Mạc Vi cũng không để ý tới, chỉ chắp tay đi thật nhanh, sau đó lại nhìn thấy Thu Tĩnh ra ngoài, cho bà một ánh mắt, Thu Tĩnh biết ông đang lo lắng điều gì, cũng lắc đầu đi vào theo.
"Con bé... giờ thế nào rồi?" Mạc Vi thấp giọng nói.
"Ngủ rồi." Lòng Thu Tĩnh mềm nhũn, chỉ dịu dàng nói: "Lúc nhìn thấy thì cả người bẩn thỉu, xiêm y cũng bị cháy hỏng, huynh... trước hết đừng hỏi nó cái gì cả."
Mạc Vi ngập ngừng một chút, chỉ thở dài: "Không hỏi... Nàng bảo ta phải làm gì mới yên tâm được đây? Nơi này là phái Thượng Thanh, không phải Thiên Diễn, nếu có người phát hiện trong hàng đệ tử của chúng ta có yêu ma..."
"Chúng ta không cho con bé ra ngoài không được sao?" Thu Tĩnh vội la lên: "Sư huynh, nó đã sợ hãi lắm rồi, huynh không thể..."
"Tới tham gia hội Trục Tiên, lại nhốt đệ tử không cho ra ngoài là ý gì?" Mạc Vi tiếp lời: "Phu nhân, không phải ta không thương Tiểu Ma, nhưng chuyện này liên quan tới danh dự nghìn năm của Thiên Diễn, bây giờ ta... thật sự không còn cách nào."
Thu Tĩnh biết Mạc Vi đang khó xử, lòng cũng vô cùng buồn bã, chỉ đỏ mắt, quay đầu đi chỗ khác.
Ngày đó Cổ Tiểu Ma ngủ rất ngon, cũng là vì nàng đã gặp lại người thân của mình.
Đây là giấc mơ đẹp nhất kể từ khi xuống núi đến nay.
Trong mơ khi nàng xuống núi, không hề gặp phải bất cứ thứ gì, không có chuyện gì phát sinh, thậm chí ngay cả Mạnh Trạch Hư cũng không chết, các nàng luôn ở cùng với nhau, cười đùa vui vẻ, tiếng cười như sắp xuyên thủng cả bầu trời xanh.
Nhưng có một bóng người mơ hồ, khiến lòng nàng như thiếu đi thứ gì đó.
Đến cuối cùng, nàng không biết mình đã tỉnh lại bằng cách nào, chỉ thẫn thờ nhìn đầu giường. Những hình ảnh kia tốt đẹp như thế, nhưng nàng không thể cứ đắm chìm vào trong hư ảo, những sự thật này, cần nàng phải đối mặt.
Vì cũng cảm, vì trưởng thành, vì đã gặp được Úc Lưu.
Cho nên, tuyệt đối không hối hận.
Nàng nhắm mắt lại, khóe môi như có ý cười, phái Thượng Thanh nằm trên một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải, hiện nay nàng đã đến Đông Hải, chờ đến lúc diện kiến sư phụ sư nương rồi thì đi tìm chàng cũng không muộn.
"U u..."
Tiếng tru tréo của dã thú truyền đến từ dưới giường, lòng Cổ Tiểu Ma rét run, lúc này mới nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước.
"Thiên Nghiêu?" Nàng ngồi dậy nhìn xuống dưới giường, tiểu hồ ly đỏ đang co lại thành một cục, nấc lên một tiếng đầy cảnh cáo. Lúc này Cổ Tiểu ma mới phát hiện có thứ gì đó không đúng, vừa ngẩng đầu, một khuôn mặt âm trầm đã phóng đại trước mặt nàng.
Là Thiên Cẩu!
Nàng xoay người rút bội kiếm trên giường, vỏ kiếm lại bị Thiên Cẩu đè chặt đến không thể nhúc nhích, chỉ nghe hắn nói: "Tham gia hội Trục Tiên, vảy rồng chỉ có thể cứu được nhất thời, không có quả Vãng Sinh, đệ ấy sẽ chết."
Tham gia hội Trục Tiên? Cổ Tiểu Ma cau mày, nhưng lúc này đã không còn thời gian để suy nghĩ. Nàng căm phẫn nhìn chằm chằm vào Thiên Cẩu, mãi đến khi cửa phòng bị đẩy ra, Thiên Cẩu liếc đến Thiên Nghiêu ở dưới giường, sau đó biến mất không còn tung tích.
Mạc Vi đứng ngoài cửa, sắc mặt không tốt lắm, cả giận nói: "Mới vừa rồi là yêu vật phương nào?"
"... Sư phụ." Cổ Tiểu Ma vội la lên: "Là Thiên Cẩu của Huyền Âm giáo, còn không biết hắn."
"Tiểu Ma, chính con... thì thôi, sao lại còn thu hút yêu ma tới đây? Nếu phái Thượng Thanh biết, con bảo sư phụ phải làm thế nào với họ?"
Mạc Vi chắp tay sau lưng, hẳn là đang rất tức giận: "Trong phòng còn thứ gì đang nấp, mau lăn ra đây đi." 
Thiên Nghiêu nhe răng, bước ra khỏi dưới giường, lông cả người dựng đứng, nhìn Mạc Vi đầy địch ý. Không lâu sau đám người Thu Tĩnh và Mạc Khinh Viễn cũng chạy tới, may người đầu tiên tới Thượng Thanh là Thiên Diễn, những phòng còn lại không có đệ tử của các phái khác.
"Đây là..." Thu Tĩnh thấy trong nhà có một con hồ ly, lập tức sửng sốt.
Thiên Nghiêu lại không tới gần Cổ Tiểu Ma, như đang muốn phủi sạch mọi quan hệ với nàng.
"Nó tên là Thiên Nghiêu, là bằng hữu của đệ tử." Giọng của nàng không lớn, lại rất rõ ràng. Cổ Tiểu Ma tóm lấy Thiên Nghiêu một cách vô cùng bạo lực, không nhìn đến sự chống cự của hắn, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lặp lại lần nữa: "Là bằng hữu."
Thiên Nghiêu giãy giụa mấy lần, cuối cùng cũng bất động, chỉ nằm cạnh chân Cổ Tiểu Ma, dáng vẻ có phần vô cùng mệt mỏi. Tuy nhiên cả hai đều không biết, dù Thiên Nghiêu nhập ma đạo, nhưng vì bị thương nặng, đánh trở về nguyên hình, hiện tại không khác gì động vật bình thường là mấy.
"Vậy yêu ma vừa rồi là sao? Cũng là bằng hữu của con ư?"
Lòng Cổ Tiểu Ma vô cùng căng thẳng, khuỵu chân, quỳ xuống đất, run rẩy đáp: "Đệ tử không dám."
"Sư huynh." Đột nhiên Thu Tĩnh chen lời: "Năm đó chúng ta nhặt Tiểu Ma về, chẳng phải là đã quyết định rồi sao?"
Mọi người thầm kinh hãi, Cổ Tiểu Ma cũng sợ run.
"Trên vực Đoạn Hồn thì lấy đâu ra một tiểu anh hài (trẻ sơ sinh) như thế? Tuy Tiểu Ma là thai người, không có yêu khí cũng không có ma khí, nhưng toàn thân vẫn là mầm móng của linh chi, một hài tử như vậy, sao có thể là người thường? Năm đó ta đã từng muốn ném nó xuống núi..."
Cổ Tiểu Ma hoàn toàn không ngờ, sư phụ sư nương đã sớm biết chuyện này. Lần này Thu Tĩnh nói ra trước mặt mọi người, như đã hoàn toàn nghĩ thông, đột nhiên bà dịu dàng tiếp lời: "Đứng ở vách đá, tiểu hài tử này cười với ta, khi đó ta đã quyết định, cho dù thế nào cũng phải nuôi lớn nàng thành người."
Cổ Tiểu Ma không nói gì, chỉ dập đầu thật mạnh.
Sư phụ, sư nương.
Ân tình này, cả đời này, bảo con phải làm gì mới báo đáp nổi đây.
Đột nhiên Tác Oanh bật khóc, xông lên trước ôm lấy Cổ Tiểu Ma, nức nở: "Sư tỷ... muội rất nhớ tỷ. Tỷ có nhớ khi trước ở trấn kia đã nói gì không? Cho dù có chuyện gì, tỷ vẫn là sư tỷ của muội."
"Cha, đây là phái Thượng Thanh, nếu để đệ tử phái khác nhìn thấy thì không hay." Mạc Khinh Viễn khuyên nhủ.
"Sư phụ, Tiểu Ma là người, nếu nói muội ấy là thứ gì khác, đệ tử là người đầu tiên không đồng ý." Vân Tiêu nghiêm túc nói.
"Sư phụ cẩn thận nộ khí công tâm, vất vả lắm thất sư muội mới trở lại được, người đừng tức giận..." Phó Diệp Văn cũng mở miệng.
Bóng lưng của Mạc Vi run lên, cuối cùng nghiêng đầu, nói khẽ: "Càng ngày càng giỏi, xảy ra chuyện lớn đến thế cũng không về Thiên Diễn..."
Cổ Tiểu Ma mừng rỡ, sư phụ nói vậy tức là đã không còn giận nàng nữa, nhưng lòng nàng vẫn rất áy náy, chỉ cúi đầu xuống đất, không dám ngẩng lên.
"Phạt con bế môn tự kiểm ba ngày, không được ăn đồ ăn mặn."
Nếu dựa theo quy tắc của phái Thiên Diễn, úp mặt ba ngày cũng chỉ là hình phạt nhẹ.
Mạc Vi và Thu Tĩnh vừa đi, đám sư huynh muội liền tụ tập trong phòng Cổ Tiểu Ma, huynh một câu ta một câu, vô cùng tò mò không biết sau khi nàng xuống khỏi núi A Ni Mã Đức Lặc thì đã biến đi đâu. Cổ Tiểu Ma có thể nói là như cá gặp nước, thêm dầu thêm mỡ vào chuyện gặp Tử Vi và chư thần rồi kể lại, khiến vẻ mặt mọi người đờ ra, Tác Oanh lại mang vẻ mặt hâm mộ nhìn Thiên Nghiêu: "Sư tỷ... nó đáng yêu quá, muội sờ tí được không?"
"Nghiêu Gâu Gâu, lại đây cho người ta sờ."
Thiên Nghiêu nhích người sang, xoay hẳn mông về phía nàng, chuyện này khiến Cổ Tiểu Ma có phần khó chịu.
Nàng níu lấy đuôi Thiên Nghiêu, thành công chọc cho nó kêu thành tiếng. Chỉ tiếc không có lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho hai nữ tử giở trò, vô cùng buồn bực.
Đệ tử trẻ tuổi tụ tập một lúc lâu, lòng ai cũng hiểu Cổ Tiểu Ma vẫn chưa nói thật hoàn toàn, song cũng không muốn nhắc lại nỗi đau của nàng, sắc trời vừa tối đã trở về phòng của mình. Tác Oanh cố tình muốn ở chung với Cổ Tiểu Ma, mà nàng cũng rất nhớ tiểu sư muội của mình, hớn hở đồng ý. Hai nữ nhi xa nhà đã lâu không gặp, không tránh khỏi việc cười đùa cả buổi tối, khiến Thiên Nghiêu nằm trên đất phải lăn tới lăn lui, cụp cả tai xuống.
Ngày tiếp theo khi ánh mặt trời vừa lên, Tác Oanh đã bị gọi ra ngoài luyện tập từ sớm. Cổ Tiểu Ma ngủ đến khi mặt trời lên cao, dù sao bế môn cũng có nghĩa là ở yên trong phòng, về phần làm gì thì cũng chẳng có ai xen vào.
Cuối cùng nàng cũng ngủ đủ, đẩy cửa sổ ra muốn hóng mát một chút, lại thấy trong viện núi giả trùng trùng, cảnh sắc phong nhã, phái Thượng Thanh là một hòn đảo, khí hậu không thể so với Thiên Diễn. Cổ Tiểu Ma xoa cái lưng mỏi, lại phát hiện có một thiếu niên tuấn tú đang cầm sách, miệng lải nhải gì đó, nhìn y phục, có lẽ là đệ tử của Thượng Thanh.
Thiên Nghiêu nằm trên đất dùng hết sức để ngủ, Cổ Tiểu Ma ở một mình thì cảm thấy không vui, liền gọi hắn: "Này... sao đệ lại học ở đây?"
Thiếu niên kia cả kinh, như không ngờ sẽ có người thấy mình ở đây, lập tức mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: "Đệ... đệ được sư phụ phái tới đây để dẫn đường cho các vị sư huynh sư tỷ phái khác, tỷ, sao tỷ lại không đi tập luyện buổi sáng?"
"Ta bị phạt bế môn kiểm điểm." Cổ Tiểu Ma thản nhiên đáp: "Đệ đọc sách gì đấy? Cho ta xem với."
"Đây là tâm pháp của phái Thượng Thanh, đệ không cho tỷ xem được."
"Ta cũng không cần." Nàng lười biếng đáp: "Đệ cũng chăm chỉ quá nhỉ, muốn tham gia hội Trục Tiên sao."
"Đương nhiên, người thắng hội Trục Tiên lần này sẽ nhận được quả Văng Sinh, nghe nói là vật tốt của tiên gia đấy..."
Cổ Tiểu Ma hoảng hốt, nhớ lại lời của Thiên Cẩu, Thiên Nghiêu là hồ yêu, ăn mất một quả Văng Sinh của Thiên giới nên mới thành ma. Nhưng hắn chỉ ăn mỗi quả âm, nếu lúc này bị thương nặng, cũng chỉ có thể ăn quả dương kia mới có thể chữa được. Hắn bảo nàng tham gia hội Trục Tiên... chẳng lẽ là... ý này?
Nàng trừng lớn mắt, đẩy cửa xông ra ngoài.
Thiếu niên kia sợ hết hồn, gọi lớn: "Chẳng phải tỷ đang bị phạt bế môn sao? Muốn đi đâu vậy?... Này... vị sư tỷ kia... đệ tên là Tiểu Ngọc... vẫn chưa biết tên của tỷ..."
"Cổ Tiểu Ma!" 
Nàng vội vàng bỏ lại một câu, người đã khuất dạng.
Tiểu Ngọc vẫn đỏ mặt, nhìn hướng nàng rời đi, không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, hắn để quyển sách kia xuống, khóe môi lại cong lên tạo thành một nụ cười vô cùng kiều diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.