Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 11: Giảng đạo




Hắn nhanh chóng tới gần người đàn ông kia, phát hiện đó là Thẩm Độ, một nhân viên trung niên sống ở con đường gần đó, người mà hắn phải gọi là chú.
"Chào chú!" Hắn đột nhiên nhảy ra khỏi "bóng tối", vỗ lên vai đối phương.
Thẩm Độ run tay, suýt nữa thì quẳng chiếc đèn pin xuống đất. Ông ta hoảng sợ nhìn về phía Thương Kiến Diệu, rồi thở phào một hơi, nói:
"Tiểu Thương à, cháu làm chú sợ muốn chết! Nửa đêm khuya khoắt, đừng có đột nhiên chạy tới chào hỏi người ta như vậy chứ!"
Thương Kiến Diệu cười tủm tỉm: "Chào buổi tối chú Trần, cháu muốn hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Vẫn chưa tới sáu giờ." Thẩm Độ vô thức đáp lại.
Bên ngoài nhà ông ta là giao lộ chữ thập, có treo đồng hồ.
"Chú Thẩm định đi đâu vậy?" Thương Kiến Diệu nhìn xung quanh một lượt.
"Chú đi... đi vệ sinh..." Thẩm Độ nói tới đây thì lập tức ngậm chặt miệng.
Phương hướng mà ông ta đang đi rõ ràng càng lúc càng xa nhà vệ sinh công cộng gần nhất kia.
Dưới ánh sáng đèn pin, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta lúc xanh mét lúc tái nhợt, không rõ là do cái lạnh buốt buổi đêm hay do vấn đề gì khác.
Thẩm Độ tổ chức lại từ ngữ, gượng cười nói:
"Chú đi nhà vệ sinh công cộng khu C. Ầy, tối qua lúc chơi ở Trung tâm Hoạt động, chú làm rơi đồ bên đó, ban nãy rời giường mới phát hiện, nên định chạy qua đấy tìm xem sao."
Thương Kiến Diệu gật đầu, đôi mắt nâu sậm như bị nhuộm bởi màu đen xung quanh.
Hắn cười ha ha, nói: "Chú Thẩm xem nè, chú mặc áo khoác màu xanh lục, cháu cũng mặc giống chú. Chú là nam, cháu cũng là nam."
Thẩm Độ nghe xong mà mờ mịt, sau đó chợt hiểu ra: "Cfho nên, chúng ta là giáo hữu."
Ông ta trở nên nhiệt tình hơn hẳn: "Cháu cũng đi nghe "Người Dẫn Đường" giảng đạo sao?"
"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu cười đáp.
Thẩm Độ tức thì cười nói: "Vậy cùng nhau đi, chú ý né tránh..."
Ông ta không nói hết, mà ngẩng đầu đưa mắt nhìn trần nhà tỏ ý Thương Kiến Diệu cẩn thận.
Mỗi một tầng lầu của Khu Sinh hoạt đều trang bị camera giám sát, nhưng số lượng không nhiều, chỉ lắp đặt ở những giao lộ quan trọng và khu công cộng.
Tính ra thì bất kể Khu Nội sinh thái hay Khu Nhà xưởng, số lượng camera ở mấy chỗ đó nhiều hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa là gì so với Khu Nghiên cứu và Khu Quản lý.
Thương Kiến Diệu đưa mắt theo ánh mắt Thẩm Độ nhìn ngã tư đường phía trước, cười nói: "Có lẽ nó vốn không mở."
"Cũng phải." Thẩm Độ vậy mà lại đồng ý với ý kiến của Thương Kiến Diệu.
Những tình huống như thế này là chuyện quá đỗi phổ biến trong công ty, thỉnh thoảng lại bùng lên chuyện thiết bị này thiết bị nọ đã hỏng từ lâu, không hề sử dụng được, bình thường chỉ để đó cho có mà thôi.
Nghe nói chuyện này có liên quan tới sự hỗn loạn lúc một bộ phận con người may mắn sống sót vội vàng rút xuống tòa nhà dưới lòng đất này khi thế giới cũ bị hủy diệt.
Hơn nữa, Tân Lịch đã được 46 năm, chuyện một số thiết bị xảy ra hỏng hóc là chuyện rất bình thường. Đường dây sản xuất tương ứng thì có lẽ vì các nguyên nhân như thiếu tài nguyên, làm mất kỹ thuật, không có tư liệu dẫn đến không thể tái sản xuất, cho nên không thể tiến hành thay thế và sửa chữa.
"Nhưng mà chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút, công ty vẫn luôn quản lý mấy chuyện này rất nghiêm." Thẩm Độ dặn dò một câu, rồi cầm đèn pin đi trước dẫn đường.
Đến giao lộ, ông ta tắt đèn, dán sát vào tường, cẩn thận rẽ về bên tay phải.
Thương Kiến Diệu theo sát phía sau ông ta, lại đưa mắt nhìn lên camera trên trần nhà ở ngã tư.
Ở chỗ đó, một chấm đỏ đang chầm chậm lập lòe.
Thương Kiến Diệu nhìn chấm đỏ, đột nhiên giơ hai tay lên bóp hai bên má kéo lên hai bên.
Hắn làm mặt quỷ.
Sau đó, hắn xoa xoa cơ mặt bị đèn pin đè vào, rồi học theo Thẩm Độ dán sát vào tường di chuyển.
Cứ thế vòng rẽ một lúc lâu, Thẩm Độ dừng trước cửa phòng số 35 khu A.
Ngay sau đó ông ta giơ tay trái lên gõ nhẹ ba cái.
"Tân sinh như nhật." Trong phòng truyền ra một giọng nói như cố ý đè thấp giọng xuống.
Thẩm Độ vươn cổ tới phía trước, cũng đáp lại bằng giọng nói trầm trầm:
"Sinh mệnh tối trọng."
Một tiếng kẹt vang lên, cửa được mở ra. Ánh sáng mờ mờ theo cửa sổ tràn ra ngoài, khe khẽ đung đưa.
"Đây là?" Người phụ nữ mở cửa nhìn thấy Thương Kiến Diệu ở phía sau một bên của Thẩm Độ.
Cô ta chừng ba mươi tuổi, rõ ràng đã tham gia cải tạo gen nên có hàng lông mi đen thẳng, sống mũi cao, khóe mắt xếch lên, vừa xinh đẹp lại vừa có nét riêng.
Thương Kiến Diệu đi lên trước một bước, thành khẩn nói: "Lần đầu tiên tham gia, chú Thẩm dẫn tôi tới đây."
Hàng lông mày khẽ cau của người phụ nữ kia dần giãn ra, cô ta nói như thể có suy nghĩ gì đó: "Hóa ra là giáo hữu mới."
Cô ta liếc nhìn xung quanh rồi nhường đường: "Mau vào đi, đừng để người khác nhìn thấy."
Thẩm Độ thấy người phụ nữ này nhận ra thân phận của Thương Kiến Diệu, không còn nghi ngờ gì nữa. Ông ta bước vào trong phòng, tiện tay tắt đèn pin đi.
Thương Kiến Diệu theo sau. Hắn nhìn xung quanh, thu hết toàn bộ tình hình căn phòng vào trong mắt.
Căn phòng này lớn hơn phòng hắn đang ở không ít, hơn nữa cuối căn phòng còn có một cánh cửa, chứng tỏ có phòng ngủ, buồng vệ sinh hoặc nhà bếp.
Điều này khiến Thương Kiến Diệu nhớ tới căn nhà trước kia, cũng chứng tỏ chủ nhân căn phòng này có vợ hoặc chồng từ cấp D4 trở lên, hoặc là một người đạt tới cấp tổ trưởng D7.
Gian phòng bên ngoài rộng chừng hai mét rưỡi, sâu vào trong chừng gần năm mét. Ở bức tường trong cùng có đặt một tủ treo quần áo, một tủ đựng bát, cùng với hai món đồ gia dụng, cách một tủ đầu giường là một chiếc giường hai người được đặt ngang phòng, chân giường đặt ở trên lối đi nhỏ vào phòng bên trong.
Bên ngoài giường là ghế bành, ghế vuông, ghế đẩu, bàn trà, bàn học cùng với ghế sô pha vải tạo nên một phòng khách nhỏ.
Lúc này trên bàn có hai cây nến đang cháy, tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Xung quanh có không ít người đang ngồi, cả nam cả nữ, cả già lẫn trẻ.
Thương Kiến Diệu không đếm kỹ, nhưng nhìn kiểu như ngồi hết chỗ thế này thì ít nhất cũng phải có mười người.
Tiểu Thương, đăng ký trước đã." Người phụ nữ mở cửa kia lấy ra một cuốn sổ bìa mềm từ đâu không rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.