Trường An Kinh Mộng

Chương 6:




Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Tiết Hàm- Phần 2
- -------------
Trên dưới Thẩm phủ, không ai là không yêu thích huynh ấy. Huynh ấy vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, thành thật lễ phép, thông tình đạt lý, chăm chỉ học hỏi, đối xử với hạ nhân tốt vô cùng, tỷ tỷ cùng nương ta coi huynh ấy như trân bảo, ân cần hỏi han suốt ngày, không hề thấy mệt.
Dưới sự chăm sóc tận tình, thân hình không được quá mấy cân thịt của Tiết Hàm cuối cùng cũng không còn gầy gò đen nhẻm nữa.
Huynh ấy đang luyện kiếm trong sân, mấy tiểu nha hoàn đều ngồi dưới mái hiên xem, cười khúc khích. Trường kiếm chém vào không trung, tiêu sái phiêu dật.
Ta ở một bên nhìn, nhân lúc huynh ấy không chú ý, nhanh chóng thả ít muối vào ly trà của huynh ấy.
Huynh ấy đi tới, bưng lên uống một ngụm lớn.
Sau đó lại làm như không có việc gì mà nuốt xuống sau đó quay lưng rời đi. Từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt lấy một cái.
Tỷ tỷ cười nhạo ta: “A Mi ăn giấm rồi kìa.”
Ta oa oa kêu: “Mới không có! Muội không có!”
A nương nói: “ Nếu con ngoan ngoãn hiểu chuyện như Tiểu Hàm, nương cũng chiều con như vậy.”
Thế là ta lại thả một đống tiêu bột vào bữa ăn tối của Tiết Hàm.
Buổi tối ta không ngủ được, lén thức dậy, tính toán sẽ giả làm quỷ dọa Tiết Hàm. Sau khi Hòa thượng làm pháp trận trong nhà ta, nhà cửa vẫn luôn sạch sẽ, nên không cần đích thân ta động thủ.
Ta lách vào tiểu viện nơi Tiết Hàm ở, lấy ra tấm vải trắng đã chuẩn bị từ trước, chạy vào phòng huynh ấy.
Nhưng mà trên giường không có ai cả. Đêm hôm khuya khoắt, vị công tử này không ở trên giường mà lại chạy đi đâu rồi?
Đột nhiên ta nghe thấy tiếng khóc nức nở ngoài cửa sổ. Ta nhanh chóng chạy qua thì thấy Tiết Hàm đang khóc ở dưới gốc cây.
Thường ngày huynh ấy luôn trưng ra bộ dạng không biểu tình, giả bộ làm người lớn, lúc này đây mới thấy huynh ấy giống hài tử. Ta nghe thấy huynh ấy nỉ non: “Nương thân....”
Ta mơ hồ nhớ ra tỷ tỷ từng nói rằng nương hắn qua đời rồi.
Tiết Hàm khóc huhu, ta trừng mắt nhìn, nhìn thấy bên cạnh huynh ấy có một phụ nhân xinh đẹp mặc bạch y. Bà ấy đau lòng vuốt tóc huynh ấy, nhưng huynh ấy chẳng cảm nhận được gì cả.
Bà ngẩng đầu lên, nhìn thấy ta. Bà ấy cau mày kinh ngạc nói: “Con nhìn thấy ta?”
Ta gật đầu.
Gương mặt xinh đẹp của bà ấy vui mừng ngay tức khắc, “Con nhanh nói với con trai ta, bảo nó đừng khóc nữa.”
Thế là ta mở miệng: “ Tiết Hàm, a nương của huynh bảo huynh nín khóc đi.”
Tiết Hàm ngẩng phắt dậy, sợ hãi nhìn ta. Bất cứ ai trong hoàn cảnh của huynh ấy mà nghe được lời này cũng phải giật mình.
Huynh ấy vừa tức lại vừa thẹn, quát ta một câu: “Muội đang nói vớ vẩn gì thế?”
Ta nói: “A nương của huynh bảo huynh đừng khóc nữa.”
Cả người Tiết Hàm run lên, cường điệu lặp lại: “Muội đang nói vớ vẩn gì thế?”
Ta mất kiên nhẫn, nói với phụ nhân kia: “Đầu của con trai người đúng là có vấn đề.”
Sắc mặt Tiết Hàm trắng bệch: “Muội đang nói chuyện cùng ai?”
Ta nói: “A nương của huynh a.”
Tiết Hàm tức giận: “Đừng có vớ vẩn.”
Ta nói: “Nương của huynh thấy huynh khóc, rất đau lòng, muốn ta bảo huynh nín khóc.”
Tiết Hàm đương nhiên là không tin, rống to với ta: “Muội còn bịa ra mấy lời đó để lừa ta nữa? Ban ngày giễu cợt ta còn chưa đủ sao? Muội cút đi!”
Ta giận dữ hét lên: “ Ai thèm chứ! Khóc đi! Ta sẽ không bao giờ để ý huynh nữa.”
Ta chạy một mạch về phòng, chùm chăn kín người.
Bữa sáng ngày hôm sau, mắt Tiết Hàm đỏ hoe, sắc mặt đen sì ngồi giữa mọi người. A nương ta ôm huynh ấy vào lòng hỏi han, tỷ tỷ thì vội gọi người mang canh ngân nhĩ lên.
Tiết Hàm nhìn ta chằm chằm, nương ta lập tức lớn tiếng mắng: “A Mi, con lại bắt nạt Tiết Hàm rồi đúng không?”
Ta tức đến ói máu.
May là Tiết Hàm kịp thời mở miệng: “Là do tối qua con gặp ác mông.”
Ác mộng? Gọi mẹ ruột mình là ác mộng, đáng đời huynh ấy bị dọa sợ chết khiếp.
Sau đó Tiết Hàm ngăn ta lại, nói: “Muội phải thề với ta những gì muội nói hôm qua là sự thật.”
Lúc đó ta mới tám tuổi, hung tợn mà nói: “Không tin ta thì cái gì cùng đừng hỏi!”
Tiết Hàm không còn cách nào khác, túng quẫn nói: “Nương của ta...ngày hôm qua bà ấy còn nói gì nữa không?”
Ta hừ hừ giọng nói: “Bà ấy nói huynh khóc rất khó coi.”
Sắc mặt Tiết Hàm đen lại.
Ta chỉ có thể nói: “Bà ấy nói huynh không nên tự trách bản thân, nói rằng rất thích mấy bài thơ huynh viết tặng bà ấy.”
Say đó ta nói hai câu thơ mà ta học thuộc lòng. Đó là mấy bài thơ mà Tiết Hàm đốt cho a nương của mình. Lúc này huynh ấy mới hoàn toàn tin, đôi mắt trừng lớn.
Ta học theo bộ dáng của cha ta, vỗ vai hắn, nói: “ Nương của huynh nói ở trong nhà huynh có giấu một thanh kiếm, bảo ta nói với huynh.”
“Băng Nguyệt Điệp?”
“Chắc là vậy đi.” Ta nhặt một nhánh cây trên mặt đất vẽ vẽ.
Tiết Hàm vừa nhìn đã khiếp đảm: “Muội muội muội....sao muội lại biết trận đồ trong nhà ta!”
Ta nào biết đây là cái trận đồ gì, “Đều là nương của huynh vẽ cho ta xem đấy.”
Tiết Hàm gần như ngất xỉu khi nhìn thấy nó.
Sợ bị tỷ tỷ mắng nên ta vội vàng vứt cành cây chạy biến đi.
- -----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.