Trường An Kinh Mộng

Chương 17:




Trường An Kinh Mộng- Mĩ Bảo
Quang Kỷ- Phần 2
- -----------
Khách nhân trong quán đều quay đầu nhìn sang.
Thuấn Hoa nắm chặt lấy tay ta, kéo ta ra khỏi quán trà.
Bọn ta cứ đi như vậy, vượt qua đám đông huyên náo, xuyên qua pháo hoa ngợp trời, bỏ ra những phồn hoa rực rỡ.
Huynh ấy đưa ta trở về rừng.
Một mình ta leo lên mái nhà. Ánh trăng đã ló dạng, chim chóc thú rừng đều đã chìm vào giấc ngủ, xa xa thi thoảng có tiếng sói tru. Gió thổi vô cùng khoan khoái, thổi bay đi dư vị không khí vui vẻ ban nãy. Ta chợt rùng mình.
Núi rừng hoang dã, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Người nhà của ta, những người mà ta yêu thương, đều không còn ở bên cạnh ta nữa. Ta mang trên mình một thân pháp thuật cùng những vết thương, nhưng lại chẳng thể nào tìm ra phương hướng để đi sau này. Yêu tiếp thì chẳng được, mà hận cũng không nỡ, bảo ta phải làm thế nào mới phải đây?
Ngày ngày ta đều mơ được quay trở về Trường An thanh bình, trở về với những giấc mơ được bao phủ bởi một màu vàng ấm áp, tràn ngập tiếng cười của a nương và tỷ tỷ, còn cả Tiết Hàm nữa. Tiết Hàm hiếm khi cười thành tiếng, nhưng tiếng cười của huynh ấy giống như khúc ca tuyệt vời, nhẹ nhàng rung động, cứ vậy mà văng vẳng bên tai ta. Khiến ta tỉnh dậy vẫn còn cảm nhận được dư âm của tiếng cười.
Ta của lúc đó đã nghĩ, rốt cuộc là từ lúc nào ta yêu huynh ấy nhỉ? Từ lúc tấm bé vô tư? Hay lúc sóng gió ập đến? Ta cứ bất tri bất giác như vậy, tới lúc nhận ra thì đã lún sâu vào bẫy tình rồi.
Nhưng mà Tiết Hàm, sao huynh lại nhân lúc ta yêu huynh sâu đậm như vậy mà làm tổn thương ta?
Một cảm giác lạnh lẽo trượt qua mặt ta.
Phía sau có âm thanh vọng tới.
Ta nói: “Ta hận huynh ấy.”
Người phía sau chẳng phát ra tiếng động gì, lát sau, một thứ lông lá chạm nhẹ vào tay ta.
Ta kinh ngạc cúi đầu. Con hồ ly xinh đẹp kia nhìn ta bằng đôi mắt pha lê lấp lánh, trong ánh mắt hiện lên sự quan tâm cùng thương hại.
Ta chớp chớp mắt, rồi mỉm cười, đưa tay ra ôm lấy hồ ly vào lòng.
Hồ ly vùng vẫy một chút rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của ta. Ta nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại, mượt mà của nó, cảm nhận nhiệt độ ấm áp và sức nặng trong vòng tay mình, trong lòng cũng thấy an ổn hơn.
Ta nhẹ giọng nói: “Nếu không phải tốn công lực để trị liệu vết thương cho ta, thì thiên kiếp của huynh cũng không tới đột ngột như vậy phải không?”
Đôi tai hồ ly khẽ động, nhưng không phát ra âm thanh gì.
Ta thở dài: “Đối với ta tốt như vậy, là vì Tịnh Sơ phải không?”
Hồ ly trong lòng đột nhiên run lên.
Ta mỉm cười nhắm mắt lại, những mảnh ghép vỡ vụn trong giấc mơ được ghép lại với nhau từng chút một, tạo thành một cảnh tượng hoành chỉnh.
Núi non cao vời vợi giữa mây mù sương khói, đỉnh núi cao sừng sững, ta đứng canh giữ khu vườn xanh rộng lớn, trải qua những ngày tháng sống cách biệt với thế gian. Ngày lại qua ngày, ta chăm bón cho đám nấm Linh Chi kia. Nếu có yêu ma từ hạ giới lén lút lẻn vào đỉnh Tử Vi thì sẽ bị ta chặt đầu không thương tiếc. Mấy tiên quân khác đều biết Tịnh Sơ ta đây tính khí cổ quái, cũng vô cùng tàn nhẫn. Ta không có bằng hữu.
Nhưng mà thi thoảng cũng có một hai người tới viện tử thăm ta. Ta còn nhớ một người tên là Quang Kỷ, đám Hoa tiên bọn họ đều gọi hắn là Hắc Đế.
Hắn luôn miệng nói với ta: “Cô không thể sống tiếp như này được. Cô đều đã đắc tội với mấy tiên hữu khác rồi, đi theo ta không được sao? Cô muốn vườn rộng thế nào để trồng thảo dược, ta đều có thể cho cô.”
Ta còn nhớ rõ ta cười trả lời hắn: “Đâu ra mà đều đắc tội hết? Ta còn có Huyền Minh mà.”
Đúng vậy, Huyền Minh. Ta nhớ rõ cái tên này. Ta còn nhớ lúc ta đang xới đất trồng thảo dược, huynh ấy đứng bên cạnh ta, bàn tay vẩy bình cam lộ tưới cây cho ta. Nhưng mà mỗi lúc ta quay đầu lại nhìn huynh ấy, thì bóng dáng của huynh ấy đã vụt biến mất rồi.
Bóng dáng ưu nhã của huynh ấy thoắt ẩn thoắt hiện sau những tán lá xanh, nói với ta: “Tịnh Sơ, cô xem ta phát hiện được thứ gì này.”
Đó là một con hồ ly, một con hồ ly đỏ rực đang thoi thóp sắp chết.
Lúc tiên quân phụ trách việc ghi chép hạ xuống hai chữ Thuấn Hoa vào tiên sách, giọng nói có chút lo lắng, sợ hãi nói với ta: “Thượng tiên, điều này không thuận theo quy củ, nếu Quang Kỷ bệ hạ biết thì không hay đâu.”
Ta lại nhớ Quang Kỷ hỏi ta lý do vì sao. Ta nói, ta đã nói gì nhỉ?
Huyền Minh nói, lúc huynh ấy không ở đây, Tiểu Thuấn Hoa có thể bầu bạn với ta.
Ta đã chẳng còn nhớ dáng vẻ của Quang Kỷ nữa, nhưng vẫn luôn ghi nhớ bộ dạng tức giận của hắn: Bởi vì ta không muốn hắn bầu bạn cùng ta.
Nhưng mà tiểu Thuấn Hoa lại lẻn lên Thiên Đình, lén đào trộm nấm Linh Chi để về cứu mẫu thân. Cuối cùng cũng có ngày, huynh ấy chở ta lên đỉnh Tử Vi. Lần này, huynh ấy bị bắt lại rồi. Chiếu theo luật lệ của Thiên Đình, buộc phải chịu hình phạt thiên lôi hồng đỉnh cho đến chết. Nhưng mà, ta lại xông vào chỗ hành hình, cứu huynh ấy ra, lặng lẽ đưa huynh ấy xuống phàm giới.
Nhưng gốc Linh Chi kia bị rơi xuống phàm giới, bị một con yêu nghiệt chiếm lấy. Có linh thảo, ma giới náo loạn, hạ giới bỗng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.
Hắc đế Quang Kỷ, vì chuyện này mà không thể bỏ qua cho Tịnh Sơ, ở trước mặt Thiên Đế trình lên một quyển sớ vạch tội. Thiên Đế tước tiên tịch của ta, đày ta xuống phàm trần, ra lệnh cho người khác đi diệt hết đám yêu nghiệt phản kháng Thiên Đình. Mà Huyền Minh lại do dự không chịu thả hồ ly đi, cuối cùng bị đày xuống phàm giới cùng ta.
Ta nhớ rõ thời khắc cuối cùng trước khi bị đày xuống nhân gian, Thiên Đế nói rằng muốn bọn ta đời đời chịu đau khổ, gánh vác sứ mệnh trảm yêu trừ ma, cho tới khi rửa sạch tội lỗi.
Vòng tay trống rỗng. Một đôi tay vươn từ phía sau ôm chặt lấy ta. Nước mắt của ta cứ thế mà tuôn rơi.
Một ngàn năm trôi qua, tiểu hồ ly yếu đuối năm nào giờ đây đã trở thành Hồ vương. Mà Tịnh Sơ cùng Huyền Minh, luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, bi hoan ly hợp, trải qua trăm đắng ngàn cay đã quên hết chuyện quá khứ. Tựa như, tựa như chuyện trên Thiên đình kia, chỉ là một giai thoại kỳ lạ vô tình được nghe kể lại.
Ta nói, chuyện của kiếp này, ta cùng Tiết Hàm, có vài chuyện nhất định phải giải quyết cho rõ ràng.
Nhưng mà ân oán giữa ta và huynh ấy, bao giờ mới kết thúc đây?
Năm Tiết Hàm từ biệt ta đi hỗ trợ nhị ca, tam ca của huynh ấy, là năm Thiên Bảo thứ mười lăm. Đó cũng là năm mà mỗi khi ta nhớ lại, tim đều đau như đao cắt.
Ta của năm đó, đã mất đi rất nhiều, rất nhiều thứ.
Sau khi Tiết Hàm rời khỏi, tình hình tiếp tục xấu đi. Bọn ta liên tục nghe được tin tức bại trận. Cả thành Trường An dường như đều mất đi màu sắc, chẳng còn ca múa mỹ lệ, chẳng còn thưởng rượu ngắm trăng, như thể hết thảy phồn hoa trước đó đều là một giấc mộng. Hoa đào năm đó nở vô cùng đẹp, hệt như năm ta được sinh ra. Thế nhưng có người lại nói, sắc đỏ ấy tựa như máu, là điềm báo của chuyện xấu.
Phong thư Tiết Hàm gửi đến đều là mấy tin ngắn ngủi, nét chữ nguệch ngoạc, rõ ràng là vội vàng viết. Huynh ấy nói trong thư rằng, chiến trận đang vô cùng căng thẳng, quân lương lại không đủ, thất bại liên tiếp khiến tinh thần mọi người mệt mỏi. Nhưng huynh ấy lại liên tục trấn an ta, nói mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi, huynh ấy nhất định sẽ bình an trở về.
Ta đã nhờ người gửi cho huynh ấy rất nhiều thư, cũng chẳng biết huynh ấy có nhận được chưa.
Bệnh của a nương đầu xuân có chút thuyên giảm, cuối cùng cũng có thể xuống giường. Đây là mùa đông dài nhất mà bọn ta từng trải qua. Cả người cha dường như già đi thêm chục tuổi.
Ta nói với ông: “Cha, người từ quan đi, chúng ta cùng rời khỏi Trường An.”
Cha nhíu chặt hai mày, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa lo lắng. Ông trịnh trọng nói: “Ta đường đường là quan Ngự sử, sao có thể vào lúc nguy nan của quốc gia mà thối lui được.”
Cha nói có lý. Ông ấy một thân thanh liêm, vào thời khắc quan trọng này lại càng không thể đánh mất sự trong sạch của mình.
Thật ra trong lòng ông cũng rõ ràng rằng thời vận của Đại Đường đã tận.
- -------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.