Trước Kia Có Một Server, Server Đó Có Một Đôi Ma Đầu Phu Phu

Chương 11:




Lăng Trù không nói nhiều, trực tiếp đạp văng đồ đệ, sau đó xoẹt một cái, chạy thẳng tới quỳ xuống trước mặt Ma đầu.
“Tôi sai rồi!” Đây là câu đầu tiên của cậu. Ma đầu im lặng.
Đồ đệ chớp đôi mắt to tròn, ngây thơ nhìn sư phụ nhà mình một giây trước còn là anh hùng cái thế, một giây sau đã thành ma cà bông ngồi góc tường rồi.
“Tha mạng!” Đây là câu thứ hai của cậu. Ma đầu vẫn không nhúc nhích.
Non xanh nước biếc, mây trắng như bông. Cảnh đẹp đó, mỹ nhân nọ.
Trên trán Lăng Trù bắt đầu túa mồ hôi lạnh.
“Tôi mới là thủy bỉ, vừa rồi chỉ là chém gió thôi! Tha mạng!!!” Đây là câu thứ ba của cậu.
Ma đầu vẫn không có chút động tĩnh.
Xong. Ma đầu nổi giận thật rồi. Lăng Trù nhắm mắt, đợi âm thanh viu viu hồi lâu mà không thấy, mở mắt ra nhìn, đã thấy Ma đầu chậm rãi đi về phía mình.
Lăng Trù vô thức chắn trước người đồ đệ, nói: “Đừng giết nó, nó chỉ là một đứa bé thôi mà.”
Đồ đệ trốn phía sau cậu, như là bị sát khí trước mặt dọa sợ.
Ma đầu mặc kệ cậu, đi thẳng tới trước mặt tiểu đồ đệ, nói: “Nhóc con, là đồ đệ cậu ta à?”
“Đúng! Hello anh đẹp trai!!!” Tiểu đồ đệ vui vẻ nói.
“…” Lăng Trù rất muốn lớn tiếng hỏi đồ đệ của mình: Đồ đệ chết tiệt có tiết tháo chút đi! Tiết tháo!
Ma đầu: Làm đồ đệ của anh.
Tiểu loli: Nhưng người ta đã có sư phụ rồi mà. Vừa nói, vừa ấn đoạn tuyệt với Lăng Trù.
Lăng Trù: щ(ಠ益ಠщ)
Ba giây sau.
Ma đầu: Được rồi, đồ đệ, giờ tôi đưa em đi sàn thi đấu. Tiểu loli: OK sư phụ, 22 à?”
Ma đầu: uh.
Tiểu loli: Đi thôi! Ba giây sau.
Hai người cứ thế… nắm tay nhau bay đi… biến mất… trước mắt Lăng Trù.
Từ đó về sau, tiểu loli cùng Ma đầu như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau, cùng nhau đại chiến, cùng đi chiến trường, cùng đánh 22, tiểu loli thích đánh phó bản, Ma đầu liền vung tiền mua trang bị cho tiểu loli. Tiểu loli thích có đội trưởng sư phụ, Ma đầu liền mở đội, đánh trang bị, hắc huyền kim cho cô.
Dần dần, giang hồ bắt đầu đồn đãi: Ma đầu có mới nới cũ.
Có người pm Lăng Trù: Đồ vô dụng sao cậu không đi cướp lại hả? Người đàn ông của cậu bị đoạt mất rồi đó! Cậu còn là nam nhi thì mau đi giành lại đi!!!
Lăng Trù yên lặng tắt đi.
Có người chạy vào YY của cậu, xót xa trách cứ: MK không biết xấu hổ, tên Ma đầu biến thái đó nghĩ mình giỏi lắm hay sao mà làm ra cái chuyện rẻ rách này, khinh! Không biết xấu hổ, tên đàn ông cặn bã! Độc quắc quắc em đừng khó chịu, vào bát của anh đi, anh sẽ yêu thương em! (quắc quắc là con dế = =)
Lăng Trù: Cút.
Về chuyện đoạn tuyệt quan hệ thầy trò không chút do dự đó, tiểu loli giải thích như sau.
“Sư phụ à kỳ thực anh không biết thần tượng trong lòng em vốn chính là Ma đầu, em đến server này chính là vì anh ấy, em học PVP cũng là vì anh ấy. Bây giờ rốt cuộc giấc mơ thành sự thực rồi, cảm ơn cựu sư phụ nha.”
Diệp Nhị tức giận mắng tiểu loli trong YY: “Thật không ngờ đó, mệt tôi còn tưởng cô là một cô bé đáng yêu, chẳng ngờ lại đi tranh chồng với sư phụ của mình! A phi! Sư phụ cô đúng là bị mù rồi, mau cút ra khỏi YY của lão tử!”
Tiểu loli cười hihi rời đi.
Cô đi một lúc lâu rồi, Diệp Nhi còn đang mắng chiếp chiếp liên tục trong YY, mất một lúc, đột nhiên phát hiện có chút quái dị — đồ đệ của hắn… đã lâu không nói chuyện trên YY.
Tiểu loli cùng Ma đầu làm thầy trò gần một tháng, trong một tháng đó, Lăng Trù rất ít chơi game, rất ít đánh nhau, YY cũng thường treo để đó, đồng thời, nói chuyện cũng càng ngày càng ít.
Càng ngày… càng ít…
Diệp Nhị xót xa trong lòng, húng hắng lấy giọng an ủi đồ đệ nhà mình: “Đồ đệ à, đừng khổ sở nữa, chẳng phải chỉ là một đứa con gái thôi sao, để sư phụ tìm cho con một cô khác, Kiếm 3 còn ít con gái sao?”
Lăng Trù: “Hì hì.”
Diệp Nhị: “Đừng khổ sở mà! Này, phấn chấn lên đi. Nếu gã đó làm con khó chịu, để sư phụ đi báo thù giúp con.”
Lăng Trù: “Không cần.”
Diệp Nhị: “Vậy con đừng khổ sở như thế nữa!” Lăng Trù: “Không khổ sở.”
Diệp Nhị: “Thật sự không khổ sở?” Lăng Trù: “Ừm.”
Diệp Nhị: “Sư phụ không tin, trừ phi bây giờ con làm bộ đáng yêu cho sư phụ xem nào.”
Lăng Trù trầm mặc một lúc, đột nhiên dùng giọng nói hùng hồn làm-bộ-đáng-yêu ở trong YY: “Sư phụ à, ôm cái đi, nâng thật cao? Lấy gậy trúc, đâm vào mông, ai kêu ông, thích nhảy cao, đau hoa cúc? Còn muốn khóc? Xách cổ, ném hố phân, nghĩ ra chưa? Ném bể gạch! Ai bảo ông, thích làm bộ, đáng yêu.”
Diệp Nhị: “Cái MLGB nhà mi!!!”
Lăng Trù out khỏi YY, ngả ra ghế, đờ người nhìn trò chơi. Đờ đẫn một lúc, cậu liền mở danh sách hảo hữu.
Vị trí Đào Hại: 25 người Anh hùng Trư lung ***. Vị trí tiểu loli: 25 người Anh hùng Trư lung ***.
Hiện tại hai người họ nhất định đang hạnh phúc cùng nhau đánh phó bản. Lăng Trù bỗng thấy có chút tịch mịch.
Đúng vậy, cậu không vui. Nhưng lý do không vui, cũng không phải là bị đồ đệ lẳng lơ phản bội.
Là cái gì nhỉ?
Cậu không nghĩ ra, có chút quyến luyến, chỉ cảm thấy khi nhìn hai người họ bên nhau, thì trong lòng lại hơi không thoải mái.
Một tháng qua, kỳ thực cậu cực kỳ sốt ruột. Khi đồ đệ bắt đầu trốn tránh cậu, cậu còn tưởng rằng Ma đầu chỉ là cố ý tranh đồ đệ để trêu đùa cậu thôi, chứ không phải thật lòng, vì vậy mỗi ngày log in vẫn mặt dày bám lấy hai người họ.
“Đại hiệp đại hiệp, đi đại chiến thôi!” “Bận.” Y đang cùng tiểu loli đi đại chiến.
“Đại hiệp đại hiệp, đi chiến trường chưa? 24=1, còn thiếu một DPS sắc bén như anh thôi đó!”
“Bận.” Y đang đi ngắm phong cảnh với tiểu loli.
“Ma đầu, đêm nay cùng đánh JJC không? Mang tôi theo với.” “Bận.” Y đang đánh 22 với tiểu loli.
Dần dần, cậu cũng chẳng dày mặt bám theo nữa, log in cũng theo thói quen tự đi đại chiến, làm các loại nhiệm vụ. Khi bị kẻ thù của Ma đầu hãm hại, cậu cũng không gào lên trên kênh hảo hữu: Ông xã mau tới cứu mạng a!
Bởi vì cậu biết, Ma đầu sẽ chẳng thèm liếc tới mình nữa.
Cậu hiểu sự thực này, hiểu đây chỉ là một trò chơi, nhưng rốt cuộc là mắt xích nào có vấn đề, khiến họng cậu như nghẹn ứ, ngột ngạt khó chịu.
Lăng Trù liếm môi, gõ một câu “Tôi out.” gửi cho Ma đầu, sau đó log out. Thôi, dù sao ra khỏi trò chơi, không ai quen ai, hà tất phải để bụng như thế? Ánh nắng bên ngoài tươi đẹp nhường này, chi bằng đi mua kem ăn?!
Nói đi liền đi.
Dưới lầu ký túc xá, Lăng thủy bỉ thấy một đôi cẩu nam nữ đang cãi nhau. Nữ khóc lóc xoay người bỏ đi, chết tiệt cô đi thì đi đi! Còn nắm chặt lấy tay thằng kia làm gì? Nam dùng lực một chút kéo nữ vào lòng, nói: “Đừng quên, không phải đã nói sẽ làm thiên sứ của nhau sao?” Lăng Trù co giật. Trời biết lúc này cậu muốn ụp đống kem vào mặt hai người đó biết bao…
Lại một tháng trôi qua.
Ma đầu cùng tiểu loli vẫn tương thân tương ái như bóng với hình… Diệp Nhị thì lại biến mất nhiều ngày. Lăng Trù nhớ lần cuối Diệp Nhị log in, là ở trong YY vừa khóc vừa nói với cậu Đại Biểu Ca vượt ngàn dặm tới thành phố của hắn. Sau đó… sau đó không có sau đó nữa. Diệp Nhị cứ thế biến mất.
Không phải là xảy ra chuyện gì chứ?
Có một hôm, Lăng Trù đang ở trong trò chơi yên lặng đổi trang bị Độc Kinh 295 cuối cùng, di động đột nhiên kêu. Ấn nút, chợt nghe thấy đầu kia truyền tới tiếng khóc yếu ớt: “Đồ đệ à, bây giờ sư phụ đang ở dưới lầu ký túc xá của con, con mau xuống đi! Hiu hiu hiu.”
Lăng Trù giật cả mình, như là bị sét đánh, chạy vội xuống lầu như gắn hỏa tiễn.
Vừa ra cổng ký túc xá, quả nhiên thấy dưới ánh nắng chói chang, có một mỹ thiếu niên mảnh khảnh thanh tú đứng đó.
Mỹ thiếu niên khóc như hoa lê đẫm sương.
Mỹ thiếu niên giữa trời mùa hạ nóng bức như thế, trên người còn mặc cái áo khoác dày, sắc mặt tái nhợt, có lẽ sắp bị cảm nắng.
Lăng Trù đi qua, dùng giọng nói nam tính hùng hồn gọi một tiếng: “Sư phụ?” Mỹ thiếu niên ngẩng đầu.
“Đồ đệ?”
Lăng Trù xoa tay, có chút khó xử: “Sư phụ sao vậy, sao lại khóc.”
Diệp Nhị cúi đầu, khóc rấm rứt càng lúc càng dữ dội: “Sư phụ… sư phụ bị vấy bẩn rồi hiu hiu hiu.”
Lăng Trù thình lình phát hiện, trên cổ hắn, có rất nhiều dấu vết đỏ hồng…ám muội.
~*~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.