Trung Thành Và Tình Yêu

Chương 9: Yêu · khủng hoảng




"Bùi An... " Tiếu nhẹ giọng gọi gã, Bùi An hé ra một nụ cười miễn cưỡng. 
"Bùi An. " Tiếu lại nhẹ nhàng gọi tên gã thêm một lần nữa. 
Bùi An cúi đầu, nhìn sàn nhà lát gạch men sứ trắng noãn của bệnh viện, im lặng. Lần này gã lại không trả lời Tiếu. 
Tiếu thở dài, anh chịu đựng đau đớn nơi bả vai, khẽ kéo người đứng dậy, từ phía sau ôm eo Bùi An vào ngực mình. 
"Tôi chưa từng lấy tánh mạng của mình ra đùa giỡn, cậu biết không, cho dù khi đó, súng của tên kia không bị đoạt mất, cho dù cậu không lao ra thiếu suy nghĩ như bình thường, tên đó cũng không uy hiếp được tôi." 
Bùi An thấy Tiếu có chút tái nhợt, hai tay xương khớp hiện ra rõ ràng xinh đẹp lại sạch sẽ, gã vươn tay ra, nhìn bàn tay ngăm đen thô ráp của mình, gã cảm thấy cái sự khác biệt này thật giống như một trò đùa, hệt như nhiều năm trước đây, nếu mà có người nói cho gã biết, Tiếu là người đồng tình luyến, hơn nữa lại là người bị áp dưới thân, sẽ cảm thấy thật hoang đường và buồn cười. 
"Nhưng mà cậu xem...chuyện gì cũng sẽ có lúc ngoài ý muốn. Tôi rốt cuộc lại bị thương." Tiếu nói tiếp, trong giọng nói có thêm một chút bất đắc dĩ và đau đớn. 
Bùi An hơi hơi chấn động, gã không muốn quay đầu lại. Gã luôn luôn cứng đầu như vậy, chuyện đã nhận định, sẽ rất khó thay đổi. 
Song điểm này, cũng bị Tiếu hiểu rõ. 
"Nhưng trong nháy mắt tên kia thật sự nổ súng đó, toàn thân cao thấp của tôi chỉ chừa lại một cảm giác." 
"Tôi chưa từng gặp cái loại cảm giác này, cho nên tôi vào bệnh viện, một mình lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, mới có thể quy kết định nghĩa cho nó." 
Bùi An nhẹ nhàng nắm tay lại, từng chút từng chút nắm chặt thành quả đấm, rồi lại buông ra. Đôi tay như vậy, lại không thể bảo vệ nổi... 
"Cậu có biết cảm giác mà tôi cảm nhận được trong nháy mắt đó là gì không..." 
Bùi An thả tay xuống, tánh mạng hèn mọn như vậy, cái mang đến cũng chỉ có đau thương... 
"Cậu có lẽ vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, đó là, tôi cảm thấy ngập đầu..." 
Bản thân mình như vậy, sao phải còn sống? 
"—— khủng hoảng!" 
... Khủng hoảng... 
!!! 
"Bùi An,... " Mặt Tiếu áp sát lưng Bùi An, thân thể Bùi An nhẹ nhàng run rẩy. 
Tiếu từ sau lưng, cảm thụ hô hấp tinh tế phập phồng của gã, tiếng tim đập nhanh không được rõ ràng cho lắm, những vẫn vang lên mơ hồ, tánh mạng tươi mới và mạnh mẽ như vậy, mới có thể khiến cho Tiếu hạnh phúc và kiên định. 
Sợ hãi kinh hoảng như vậy, anh không bao giờ....muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai nào nữa. 
Khi đó phảng phất như máu toàn thân biến thành nước đá lạnh như băng, trái tim đau đến co quắp. 
Anh đã cô đơn quá lâu, đã hiểu tư vị tịch mịch quá rõ, anh không có dũng khí để đối mặt với chúng lần thứ hai. 
Cái loại cảm giác này, giống như là từ Địa Ngục đi tới Thiên Đường, đã trầm luân trong tốt đẹp và hạnh phúc quá sâu, nhưng lại có người nói cho anh hay, rất xin lỗi, cái mi mua được chẳng qua chỉ là vé viếng thăm, chứ mi không có quyền sống ở đây. 
Nếu như Bùi An không xuất hiện, anh có lẽ vẫn tiếp tục như vậy, chết lặng, sẽ không cảm thấy đau đớn nữa. 
Nhưng đây chẳng qua chỉ là nếu như, phải biết rằng, cuộc sống, chưa từng có nếu như... 
Bùi An đã sáp nhập trong cốt nhục Tiếu, lớn lên, khiến Tiếu đau lòng. 
Anh rốt cục cũng ý thức được rằng, anh không thể chịu đựng mất mát. 
Bùi An cảm nhận cánh tay ôm càng lúc càng chặt của Tiếu, lực đạo khổng lồ như vậy, dường như là muốn đem gã khảm vào trong lồng ngực mình. 
Lực đạo xiết chặt tới đau đớn như vậy, tựa hồ đang tỏ rõ ham muốn giữ lấy mạnh mẽ gần như tuyệt vọng của Tiếu. 
Quay đầu lại một chút, lại không thấy được khuôn mặt Tiếu, gã không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhắm mắt lại, toàn tâm cảm thụ nhiệt độ ấm áp truyền tới từ sau lưng. 
Gã nghe thấy tiếng Tiếu nhỏ giọng lẩm bẩm, Tiếu nói, "Bùi An, tôi đã không làm được...Tôi không thể để cho cậu chết, tôi không thể vứt bỏ cậu, tôi đã....Tôi nghĩ, tôi đã không thể để mất cậu." 
Tiếu nói như vậy, mang theo cảm giác kiên quyết thâm trầm. 
Bùi An cảm thấy lỗ mũi mình chua xót, gã đã hoàn toàn mê mang mất rồi, gã không biết phải thế nào mới có thể không thương tổn Tiếu. 
Gã nắm lấy hai cánh tay Tiếu đang ôm ngang hông mình, nắm chặt, nhắn nhủ đấu tranh trong lòng. 
Sống, hay là chết đi. 
Đã không thể lựa chọn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.