Trùng Sinh Vợ Trước Mê Hoặc

Chương 1: Tiểu Tam sanh non




Tí tách, tí tách, tí tách,...
Xe cứu thương vang dội tiếng còi cảnh báo trong mưa, khiến lòng người hoang mang.
Xe cứu thương ở bên trong, Ngải Ngải hoảng sợ lui ra ngồi ở một góc nhỏ sáng sủa, nhìn chồng của mình Chu Sâm ngồi xổm giữ lấy càng cứu hộ, cầm thật chặt bàn tay Khả Kiều trên cáng, vì quá khẩn trương lo lắng mà trên trán đều là mồ hôi. Năm đầu tiên cô cùng anh kết hôn, cô cũng từng trải qua một lần sinh sản, nhưng là lần đó anh cũng không từng vì cô mà lo lắng như vậy!
“Kiều Kiều, em nhất định phải cố gắng, con của chúng ta không có việc gì! Rất nhanh đi sẽ ra khỏi bệnh viện.” Chu Sâm đau lòng vạn phần vuốt ve mặt cùng mồ hôi lanh trên trán Khả Kiều, Khả Kiều bị động thai, phần dưới thân thể có thể nhìn thấy một vệt máu.
Lạnh quá! Ngải Ngải đột nhiên cả thế giới này chỉ có sự lạnh lẽo âm u! Chu Sâm đối Khả Kiều nhu tình còn cô là vợ chính thống mà lại chưa từng được hưởng thụ qua, mà trên cáng cứu thương lại là Tiểu Tam phá hư cuộc sống hôn nhân của bọn họ! Cô là vợ chính thống của anh lại biến thành một người có danh là kẻ ác, hại Tiểu Tam phải sanh non ! Liệu có ai tin cô là vô tội!
Mẹ của Chu Sâm là Hương Nguyệt ngồi ở đối diện Y Ngải Ngải vô cùng gấp gáp: “Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chu gia chúng ta thật vất vả lắm mới có người nối dõi, bây giờ biến thành cục diện như thế này! Y Ngải Ngải! Đều tại ả đàn bà độc ác như ngươi mà ra cả! Nếu không phải cô cố ý đánh ngã Khả Kiều , cô ấy cũng không sanh non! Con tôi sẽ ly hôn cô, cô thế nào lại hướng Chu gia có ý đồ xấu, da mặt cô so với heo thì còn dày hơn, cô là cố ý, cô đã có mưu kế này từ lâu rồi đúng không, muốn cho chu gia chúng tôi tuyệt tử tuyệt tôn đúng không, tôi đánh chết cô đồ đàn bà bỏ đi!”
Hương Nguyệt nói xong tựa như con khỉ già đưa tay tới Ngải Ngải.
Ngải Ngải ủy khuất bối rối giải thích, lấy tay đấy Hương Nguyệt giương nanh múa vuốt ra , “Mẹ, con đã nói rồi, chuyện này không liên quan tới con, là Khả Kiều tự đi tới đánh vào trên người của con, không đứng vững, mới ngã sấp xuống.”
Chu Sâm đỡ lấy Hương Nguyệt , a một tiếng lớn, dùng ánh mắt vô cùng oán hận trừng Ngãi Ngãi: “Đủ rồi, Y Ngải Ngải, cô còn muốn náo loạn tới khi nào mới bằng lòng bỏ qua? Cô đã muốn làm hại Kiều Kiều sanh non, cô vẫn còn không hài lòng sao? Cô còn muốn đánh mẹ tôi! Muốn hại mẹ tôi cũng vào bệnh viện sao?” Kiều Kiều, anh hướng tiểu tam đó nói giọng thiết tha như vậy!
Ngải Ngải lòng tràn đầy ủy khuất, trong lòng bị vô số thứ chắn, lấp, bịt, vô cùng khó chịu, đôi mắt nóng rực chứa nước, nhìn Chu Sâm giải, ánh mắt đó vô cùng trông mong anh tin cô: “Chu Sâm, anh nhất định phải tin tưởng em! Em thật không phải là cố ý, em thật không có đi tới phòng của anh! Là cô ấy tự mình đi tới đó, mới không đứng vững mà té ngã” Lúc này ở trong lòng Ngải Ngải nghĩ rằng bất luận kẻ nào không tin cô, hãm hại cô, cô đều không lo, nhưng Chu Sâm thì không được, bởi vì anh là chồng của cô! Chỉ cần có một người như anh tin tưởng cô là đủ! Chỉ cần một mình anh mà thôi!
Chu Sâm chán ghét vung tay cô ra: “Cho dù là như vậy, vậy cô lúc ấy như thế nào, cô trơ mắt nhìn Kiều Kiều té ngã cũng không đi tới giúp? Cô rõ ràng có thể cứu cô ấy, chỉ cần cô giúp cô ấy, cô ấy sẽ không giống như bây giờ sống chết không rõ! Y Ngãi Ngãi cô thôi đi, giả vờ như vậy đủ rồi, lời nói dối của cô chỉ có ma mới tin! Y Ngải Ngải, vốn tôi còn cảm thấy có chút lỗi lầm với cô, nhưng hiện tại lựa chọn đúng nhất chính là cùng cô ly hôn! Thu hồi màn xiếc này được rồi! Y Ngải Ngải, chúng ta sẽ ly hôn, hôm nay xảy ra việc này, sau khi ly hôn thì cô chính là tự làm nhục bản thân, Chu gia tôi sẽ không cần một cái con dâu không thể sinh con. Chu Sâm tôi lại càng không cần một người đàn bà độc ác như cô!”
Ngải Ngải té ngã tại chỗ, lộ ra một cái mỉm cười quật cường, sờ trên phần bị phỏng, lúc ấy cô bưng bát canh nóng, Khả Kiều đi tới, bát canh kia đổ xuống cô, thịt nướng so với khi ấy cô bị đổ canh đau như nhau, còn chưa kịp hoàn hồn, Khả Kiều đã gục trên mặt đất! Ngay cả Chu Sâm cũng không tin cô! Còn nói cô như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.