Trùng Sinh Sủng Hậu

Chương 93:




Edit: Tô hi
Beta: Hoa Tuyết + Riêng
Thái tử thắng trận trở về, hoàng thượng càng xem trọng hắn hơn, còn được tán dương vài câu, thái tử phi lại thuận lợi sinh con trai.
Vì vậy mấy ngày nay tâm tình của hắn rất tốt, nhớ đến Vệ Linh Lan, hắn cảm thấy thật may mắn, nếu không được nàng nhắc nhở, với tính khinh địch, chắc có lẽ hắn đã tự mình lĩnh binh, may mà hắn đi bái phỏng Nam Hùng hầu, ông ta rất giỏi dùng binh, nên cuối cùng hắn mới có thể đánh bại phản tặc, bắt sống kẻ cầm đầu.
Đáng tiếc Vệ Linh Lan đã /không còn trong trắng! Điểm này khiến hắn rất khó xử.
Nếu nàng còn thuần khiết, hắn nhất định sẽ không chút do dự mang nàng trở về làm tiểu thiếp, tương lai sẽ phong nàng là tiệp dư, cũng coi như không phụ lòng nàng, nhưng bây giờ… Hắn không thể nào nói với hoàng thái hậu chuyện này được, mà bản thân hắn cũng rất băn khoăn chuyện này.
Giữa lúc hắn đang không biết làm thế nào cho phải, thì thị vệ ở thôn trang lại trở về.
Thái tử cảm thấy khó hiểu, chất vấn: “To gan, dám tự ý quyết định!”
Thị vệ vội vàng quỳ xuống: “Hồi bẩm điện hạ, là Vệ tiểu thư có việc gấp, muốn thuộc hạ tức tốc hồi cung.”
Thái tử cau mày: “Chuyện gì?”
Thị vệ gục đầu đáp: “Vệ tiểu thư nói chỉ có thể nói với điện hạ.”
Thái tử nhìn hắn thần thần bí bí, lệnh tất cả thuộc hạ lui ra bên ngoài.
Thị vệ nói: “Là về dư nghiệt Ngụy Quốc, Vệ tiểu thư nói…”
“Cái gì?” Thái tử ngắt lời hắn, “Sao nàng lại nhắc tới chuyện này?”
“Hôm qua Vệ tiểu thư đột nhiên hỏi về chuyện dư nghiệt Ngụy Quốc, thuộc hạ nói họ đang ở trong thiên lao.” Thị vệ vừa nói vừa dập đầu, “Điện hạ phái thuộc hạ đến bảo vệ Vệ tiểu thư, thuộc hạ nghĩ Vệ tiểu thư chắc chắn có thể tín nhiệm được, nên nhất thời không suy xét kỹ, liền đem chuyện của Lương Tái Sĩ nói ra.”
Vệ Linh Lan rất thông minh, cứ nói bóng nói gió làm hắn càng nói càng nhiều, thầm nghĩ chuyện dư nghiệt Ngụy Quốc cũng không phải là chuyện bí mật gì.
“Hồ đồ!” Thái tử nghe xong giận tái mặt.
Thị vệ vội nói: “Thuộc hạ nguyện chịu phạt, chỉ là Vệ tiểu thư nói việc này có liên quan đến tiền đồ của điện hạ, nên nàng muốn gặp mặt điện hạ một lần.”
Thái tử chắp tay sau lưng nói: “Gặp làm gì?”
“Vệ tiểu thư nói… Lương Tái Sĩ nhất định là do tam điện hạ cứu đi, có lẽ đã nhận tội, sớm muộn gì tam điện hạ cũng tìm thấy những dư nghiệt Ngụy Quốc còn lại thôi, đến lúc đó hắn sẽ lập được đại công, cướp đoạt danh tiếng của điện hạ, điện hạ cần chú ý hơn.”
Cướp đoạt danh tiếng là chuyện thứ yếu, nếu đạt được…
Thái tử biến sắc. Bản thỏa thuận của hắn còn đang ở trong tay người Ngụy!
Có điều mặc dù Lương Tái Sĩ là ngoại tổ phụ của Khương Huệ, nhưng ông ta sẽ khai ra sao?
Đáng hận là chẳng biết Mục Nhung đã giấu Lương Tái Sĩ ở nơi nào, hắn lại không thể lục soát cả thành.
Thái tử đã phiền muội vì chuyện này từ lâu, hôm nay Vệ Linh Lan lại nhắc tới, hắn càng cảm thấy mình như một con thú bị nhốt, nhưng nàng chỉ là một cô gái, có thể có biện pháp gì? Còn muốn gặp mặt hắn? Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói với thị vệ kia: “Ngươi về thôn trang trước đi.”
Cho dù hắn muốn đi, cũng không thể tùy ý đi được, đang ở trong cung, đâu thể tự do như vậy.
Thị vệ lĩnh mệnh, nhanh chóng ra cửa cung, cỡi ngựa chạy về phía thôn trang. Chu Cung đi theo ở phía sau, đồng thời phái người về báo lại cho Mục Nhung biết.
Nghe thấy tin tức này, Mục Nhung có chút kinh ngạc, không ngờ trực giác của Khương Huệ lại chuẩn như vậy, hai người này quả thật đã cấu kết với nhau.
Trở về phủ, hắn liền nói chuyện này với Khương Huệ: “Hai người họ quả thật có lui tới, lần trước đại ca đi Thanh Châu, nghe nói đã dừng lại ở vùng phụ cận, hôm nay Vệ tiểu thư lại phái thị vệ vào cung truyền lời, bây giờ đang quay về thôn trang.”
Hắn cười một tiếng: “Đại ca thật sự chung tình với Vệ tiểu thư.”
Đây không phải là trọng điểm!
Khương Huệ nắm chặt tay nói: “Vệ Linh Lan có biết trước tương lai, có lẽ sẽ nói cho thái tử biết một vài chuyện, để hắn chiếm được tiên cơ.”
Mục Nhung cong cong khóe miệng: “Có thể chiếm được tiên cơ gì?”
Có đôi khi hắn hơi quá tự tin! Thái tử không bằng hắn về mọi mặt, nhưng lần trước chẳng phải thái tử đã thắng lợi, ai biết còn có thể làm gì nữa?
Khương Huệ sẽ tuyệt đối không khinh địch như vậy, nàng hỏi đến một vấn đề: “Nếu như Vệ Linh Lan biết được hoàng đế tương lai là ai thì sao?”
Mục Nhung ngẩn ra.
“Chẳng phải không có khả năng này!” Khương Huệ biết hắn rất quan tâm tới ngôi vị hoàng đế.
Ai ngờ Mục Nhung lại nói: “Bất cứ lúc nào số phận cũng có thể bị thay đổi, há lại có thể nói là đã định trước?” Hắn nhìn Khương Huệ, “Tỷ như trước đây, nàng chưa từng nghĩ tới mình có thể làm vương phi phải không? Gia thế của nàng vốn không thể làm được, nhưng bởi vì có bản vương, nên nàng mới có thể trở thành vương phi.”
Tất cả đều là do hắn nỗ lực! Hắn đã thay đổi vận mệnh của nàng.
Khương Huệ cau mày lại: “Điện hạ nói cũng không sai, thế nhưng vận mệnh của thiếp là nhất định gặp phải điện hạ! Đây là chuyện đã định sẵn, nếu như không gặp nhau, hôm nay thiếp đã không phải làm vương phi rồi.”
Mục Nhung nở nụ cười: “Nàng đúng là đồ cãi bướng.”
Khương Huệ nói: “Điện hạ nói không lại thiếp, nên giờ chơi xấu phải không?”
“Cái gì gọi là vận mệnh?” Mục Nhung nói, “Hôm nay bản vương sẽ nói cho nàng biết rõ, ngày ấy gặp gỡ nhau, tất cả đều là do bản vương, ta vốn đã định rời khỏi thư viện từ sớm, nhưng ca ca nàng lại đến trò chuyện, nên bản vương quyết định ở lại một lúc, vì vậy mới có thể gặp nàng ở trên đường.”
Chuyện này, đều là do quyết định ngày đó của hắn tạo nên, làm sao nói là vận mệnh?
Buồn cười! Nếu mặc cho vận mệnh, thì hắn đã đến Hành Dương từ lâu, không trở lại nữa!
Khương Huệ nghẹn lời. Nhưng nàng nhất quyết không bỏ qua, suy nghĩ một chút lại nói: “Dù sao điện hạ cũng phải thừa nhận, trong cuộc đời con người có rất nhiều biến số, phải không? Chuyện đó khó mà đoán trước được.”
Mục Nhung quan sát khắp người nàng một lượt rồi gật đầu: “Nàng với bản vương mà nói chính là biến số.”
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cưới một người con gái thế này, còn hao tốn nhiều sức lực như vậy.
Hôm nay, còn cùng nàng đàm luận về vận mệnh, thậm chí còn không kiêng kỵ nói đến ngôi vị hoàng đế.
Nếu là trước kia, hắn sẽ như vậy sao? Tuyệt không có khả năng!
Hắn thế này là vì đã xem nàng và mình là một.
Khương Huệ mặt đỏ nói: “Đang nói chuyện nghiêm túc mà.”
Hắn kéo nàng vào lòng: “Cũng không biết nàng lo sợ cái gì nữa, hiện tại còn mang thai đấy, mà thôi.” Vì Vệ Linh Lan này, thê tử của hắn ăn ngủ không yên, “Nếu nàng thật sự lo lắng, bản vương sẽ cho người đi giết nàng ta, được không?”
Hai mắt Khương Huệ lập tức sáng lên: “Được!”
Cứ như nghe thấy một chuyện rất vui vẻ mà nàng đã mong đợi từ lâu. Nàng đã sớm nghi ngờ Vệ Linh Lan có liên lạc với thái tử, nên đã động sát tâm.   Hôm nay Mục Nhung nói muốn giết nàng ta, đúng là đã hợp với ý nguyện của nàng.
Thấy vẻ mặt vui vẻ của nàng, Mục Nhung cũng không dây dưa nữa, lập tức phân phó Hà Viễn làm việc.
Khương Huệ lại lấy ra một cái tráp: “Bên trong có hai viên thuốc độc, dùng nó đi cho dễ.”
Mục Nhung kinh ngạc: “Nàng lấy được từ chỗ nào?”
“Thiếp đã nhờ Ninh đại phu làm ra.” Khương Huệ mặt lạnh như băng, trầm tĩnh nói, “Nếu như điện hạ không hành động, thì thiếp chỉ có thể tự ra tay.”
Khiến Vệ Linh Lan nếm trải tư vị này. Báo mối thù của nàng ở kiếp trước!
Mục Nhung dở khóc dở cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, cảm khái nói: “Giỏi cho một tiểu mỹ nhân ác độc, lòng dạ xấu xa, nếu sau này bản vương đối đãi không tốt với nàng, có phải nàng cũng sẽ dùng một viên độc dược đến hầu hạ bản vương hay không?”
“Chuyện này khó nói.” Khương Huệ bĩu môi, “Thiếp phải giữ lại một viên phòng hờ mới được.”
Mục Nhung đoạt lấy: “Còn nói bậy, không cho phép giữ lại.”
Hắn gọi Hà Viễn tới: “Đưa cho Chu Cung, đem Vệ Linh Lan trừ khử, hôm nay động thủ.”
Hà Viễn lấy làm kinh hãi. Chủ tử vậy mà lại nói chuyện này trước mặt Khương Huệ, có thể thấy được đây là chủ ý của hai người.
Hắn vội vàng lĩnh mệnh lui đi.
Khương Huệ thấy Hà Viễn rời đi, lập tức tựa như ngồi không yên, cả người dựa vào lưng ghế, chầm chậm thở ra một hơi, ánh mắt cũng hơi khép lại, rốt cuộc cũng là đi tới bước này, vận mệnh đã định sẵn, nàng và Vệ Linh Lan nhất định phải có một người chết.
Có lẽ, đúng như lời nói của Mục Nhung, cũng không phải tất cả đã định trước, mà là lựa chọn của nàng cùng Vệ Linh Lan đã dẫn đến kết cục như vậy.
Ai bảo Vệ Linh Lan không cam lòng? Ai bảo mình làm đến vị trí vương phi.
Vì bảo vệ bản thân, bảo vệ Mục Nhung, bảo vệ người thân của cả hai, nàng chỉ có thể giết Vệ Linh Lan.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình. Nơi này, con của nàng đang lớn lên.
Thấy vẻ mặt nàng lại ôn nhu, không còn chút lạnh lùng gì như vừa rồi, khóe miệng Mục Nhung vểnh lên, trước đây mình yêu thích nàng, chính là yêu vẻ ngoài mềm trong cứng này, nàng là một người nhẫn tâm, cũng rất dũng cảm, thế nhưng lại vô cùng ôn nhu, chỉ có nữ tử như vậy, mới có thể kề vai cùng hắn đi tới cuối đời.
Ám vệ cầm tráp thuốc độc đi đến thôn trang.
Thôn trang của Vệ gia cách kinh thành không xa, hơn một canh giờ thì đến, chỉ là đi trễ, nên khi tới nơi trời đã tối đen.
Chu Cung nhận được mệnh lệnh, nhìn hai viên thuốc độc một cái rồi lấy ra nhìn nhìn ngửi ngửi, liền biết nó có tác dụng ra sao, lập tức cầm lấy viên độc đan.
Loại độc này dễ dùng nhất, để vào trong miệng là có thể chết ngay.
Hắn đứng ở trong rừng, nhìn về phía trạch viện. Trong thôn trang này đều là người của Vệ gia, ngoại trừ bốn người hộ vệ coi nhà, một quản sự, mười mấy hạ nhân, còn lại chính là ám vệ được thái tử phái tới, hình như bọn họ cũng chưa từng bị hoài nghi, hoặc đã được Vệ Linh Lan chứng thực, nên cũng đã tham gia làm hộ vệ.
Muốn ra tay rất dễ, chỉ cần chờ đêm khuya vắng người là được.
Chu Cung rất có kiên trì, mãi cho đến giờ tý (11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), mới sai người tiến về phía trước.
Người đã ngủ thì cho dùng mê hương, người chưa ngủ thì đánh ngất xỉu, còn bốn người hộ vệ coi nhà căn bản không phải đối thủ của họ, về phần ám vệ của thái tử, họ phải tốn chút công phu, nhưng cũng không khó khăn gì.
Làm xong   những chuyện đó, Chu cung đưa tay đẩy cửa phòng Vệ Linh Lan ra. Tiếng mở của kẽo kẹt vang lên, Vệ Linh Lan đang mơ màng ngủ thì bị giật mình, lập tức mở mắt ra, không chờ nàng lên tiếng, thân ảnh của Chu Cung nhanh như chớp vọt đến, chặn ngang Vệ Linh Lan lại rồi nhét viên độc đan vào miệng nàng.
Dưới ánh trăng, gương mặt của Chu Cung tựa như người chết, tái nhợt không chút huyết sắc.
Vệ Linh Lan thiếu chút nữa sợ đến ngất đi, nhìn thấy mình bị người khác nhét đồ vào miệng, nàng dùng sức muốn nhổ ra, nhưng Chu Cung chưởng về phía mặt nàng một cái.
Một luồng khí mạnh mẽ xông thẳng vào miệng, viên thuốc lập tức lăn xuống bụng nàng. Trong nháy mắt, toàn thân nàng bắt đầu nóng rực, không thể thở được, hổn hển khó nhọc, không ngừng ho khan, đôi mắt trợn tròn.
Đủ loại đau đớn, nàng đưa tay cào cổ mình, nhưng không có tác dụng.
Trước mắt dần dần tối đen, ngay cả ánh trăng cũng không thấy được nữa, bốn phía u tối hun hút đến đáng sợ. Trong mơ hồ, cuối cùng nàng cũng nhận ra mình sắp chết.
Thuốc độc! Nàng trúng độc!
Vệ Linh Lan thảm thiết cười rộ lên, tiếc là tâm nguyện cả đời nàng còn chưa thực hiện được, vậy mà lại sắp chết! Ông trời vì sao lại bất công với với nàng như thế? Người như nàng, vốn nên có được thân phận cao quý nhất thế gian này!
Rốt cuộc vì sao?   Ai muốn độc chết nàng? Khương Huệ? Ngày ấy nàng ta cũng đã chết như vậy.
“Khương Huệ, ta, ta dù có… cũng không buông tha cho ngươi…”
Nhưng mà, câu nói này không thốt ra được, nàng đã không thể động đậy nữa.
Một cái chăn mỏng đắp lên cơ thể cứng ngắc của nàng, gió đêm thổi tới, khắp phòng vắng vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.