Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp

Chương 107: Cô chủ mau tỉnh




Minh Nhiễm cố gắng chịu đựng cơn đói hoa mắt chóng mặt do đã gần 1 tuần chưa được ăn gì chỉ uống nước qua loa, cậu đã nhịn đói quen rồi nhưng mà nếu bây giờ cơ thể không đủ sức lực quả thật chẳng biết đến bao giờ cậu mới có thể tìm thấy được cô chủ trong toà căn cứ rộng lớn này cả.
Bỗng nhiên có tiếng xương nhai rau ráu bên tai khiến Minh Nhiễm phải dừng ngay bước chân lại. Cậu có thể biết được đối phương đang làm gì thông qua từng sợi âm thanh nhỏ nhảy vào tai mình.
Cậu cảm nhận có một bàn tay mang móng vuốt sắc bén đang đâm xuống những miếng thịt người mềm mại, xé toạc nó ra rồi bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, tiếng nức nở nho nhỏ và cả nghiến răng đầy căm hận rít lên ngay bên cạnh vách đá cậu đang đứng.
Lúc đi ngang qua cái lồng sắt cậu thấy có một tang thi mới sinh miệng như chậu máu đang quỳ xuống bên cạnh hai thi thể mà chỉ cần nhìn cũng biết cả hai cái xác đó đều là người đã có tuổi, nó cử động có chút cứng ngắc vục mặt xuống ổ bụng của nữ thi, vừa nhai vừa kêu khiến cậu không biết tiếng đó là nó đang ưng phấn hay đau khổ nữa.
Nhìn thấy thức ăn thì tang thi làm gì còn chút ý thức nào nữa.
Minh Nhiễm trực tiếp bỏ qua mà cẩn thận bước về phía trước cố gắng cảm nhận khí tức Diệp An phát ra, đây là tầng giữa của căn cứ lòng đất Chu gia vô cùng kiên cố và chắc chắn. Là nơi Chu gia chuyên dùng để nghiên cứu vũ khí và dị năng, những lớp người do Chu gia đào tạo vô cùng tàn nhẫn sở hữu sức mạnh khủng khiếp, nhất là từ khi Chu Ái Lan lên nắm quyền Chu gia càng lúc càng mạnh đến mức lực lượng quốc gia cũng phải kiêng dè 8 phần.
Chu đại tiểu thư Chu gia lúc nhỏ nổi tiếng phế vật vì không những đã qua tuổi xúc phát dị năng vẫn là người thường, mà thể lực còn thấp kém khủng khiếp khi mà không thể chống lại những người đánh đập, dè bỉu mỗi ngày cũng chẳng ai buồn bênh vực.
Cho đến một hôm bỗng nhiên cô bé nhút nhát tự tay cầm một thanh đao ngắn mà chặt đứt cánh tay của một cô gái khác thuộc Chu gia đã nắm lấy tóc cô giật xuống. Đó chính là ngày Chu Ái Lan biến đổi khiến tất cả mọi người phải thay đổi lại thái độ và đối xử với cô đúng như một đại tiểu thư dòng chính đáng phải được nhận.
Những kẻ cản đường, chỉ có một cách là chết. Chống đối cô ta thì chỉ có thể biết mình sẽ chết trong nhẹ nhàng hay đau đớn mà thôi, vì vậy chẳng mấy năm sau Chu Ái Lan đã nổi danh khắp các Đại Lục vì độ tàn bạo và máu tanh của mình. Dù có căm phẫn, có tức đến mức nào trừ phi ngươi muốn chết, không thì đừng bao giờ đụng vào cô ta.
Được chủ nhân chỉ điểm, cậu cũng lờ mờ hiểu được cô chủ có quan hệ không đơn giản với kẻ tàn độc này, vì vậy mới bằng mọi giá san bằng Nam Đại Lục để tìm cô chủ bắt trở về Chu gia. Minh Nhiễm nhíu mày cảm nhận sợi tinh thần lực quen thuộc nhưng vô cùng mỏng manh, mỏng đến mức như chỉ cần không cẩn thận thở nhẹ một hơi nó sẽ biến mất hoàn toàn vậy.
Cậu bé lách người qua đám hộ vệ canh giữ hai bên đường đi, cố gắng trút mọi sức lực điều tức dị năng cuối cùng làm cho mình trở thành người vô hình sau đó len được vào căn phòng có vẻ trang trí vô cùng kỳ quặc.
Núp vào một góc khuất, Minh Nhiễm không dám thở mạnh chỉ có thể len lén đưa tay lên lau mồ hôi đã ướt đẫm trán do quá đói và mệt mỏi. Đúng lúc này thì cậu nghe thấy có nhiều tiếng bước chân đang lại gần,  nén hơi thở lại mỏng như sợi chỉ, cậu hé mắt qua khe hẹp nhìn những người đang đi đến.
Đó là một nhóm người mặc quần áo rất kỳ quái, cầm trên tay những tệp giấy đủ màu sắc và cả cái gì đó màu nâu sáng bóng được căng dây cước, khi có người chạm tay vào liền vang lên tiếng kêu ting ting như tiếng nhạc. Đang nghi hoặc vì những kẻ có vẻ mặt vô cảm này đang được Chu Ái Lan điều đi làm nhiệm vụ gì thì cậu bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang cười nói khoác tay hai kẻ cứng đơ như tượng sáp.
Là cô chủ.
Rõ ràng hai kẻ bên cạnh không nói lời nào, vẻ mặt vô cảm thế nhưng cô chủ lại cười thập phần vui vẻ, nói liên tục không ngừng. Không lẽ cô mới bị ả ta cho chích phải thuốc gì sao?
(má nó chích... =))))) lúc này mới thấy đúng là trẻ con 13 tuổi =))))
Cậu liều mình vận thử tinh thần lực truyền âm cho cô thế nhưng lại không có chút bất kỳ tác dụng nào, nếu có, cô chỉ hơi nghiêng đầu nghi hoặc cái gì đó rồi lại quay sang cười nói với hai kẻ bên cạnh như chưa từng có gì phát sinh.
Minh Nhiễm lúc này đã hoa mắt đến cực điểm, lồng phòng hộ bao quanh cơ thể bắt đầu mỏng đi, mấy kẻ đi bên cạnh Diệp An hình như đã nhận ra cậu nên bắt đầu di chuyển bước chân lại gần nơi cậu bé đang núp.
Diệp An thấy các bạn học đang cùng đến lớp, tự nhiên dừng lại và chú ý đến góc tường thì cô thấy nghi hoặc không thôi. Diệp An lay lay cô bạn thân "Sao vậy a~? Ở chỗ đó có gì?"
Minh Nhiễm quan sát thấy tình thế không ổn, liền dùng hết sức bình sinh lao thật nhanh đến chỗ Diệp An, ôm chầm lấy cô đẩy lùi ra sau thật mạnh để tránh xa mấy cái tượng sáp kinh tởm kia rồi lay lay "CÔ CHỦ, MAU TỈNH, CÔ CHỦ, MAU TỈNH LẠI ĐI". Thấy cô vẫn ngơ ngác, cậu bé nhớ đến lời chủ nhân trước lúc chết đã dặn liền đút tay vào túi quần lấy một ống thuốc bẻ gẫy nó bóp mũi Diệp An lại rồi bỏ vào miệng cô, xong lấy bàn tay nhỏ bé tát thật mạnh vào hai bên má cô cho đến lúc nó đỏ ửng lên vẫn chưa dừng lại.
Bị tập kích bất ngờ, Diệp An cảm thấy đầu óc ong ong quay cuồng, ký ức sự việc mờ nhạt hư ảo lúc rõ lúc không làm cô chỉ còn thấy có cơn đau bỏng rát từ má truyền lại và giọng nói "MAU TỈNH" vang đều đều bên tai. Diệp An dùng sức bắt lấy bàn tay đang không an phận quát lớn "TỈNH, TỈNH RỒI CON MẸ NÓ DỪNG TAY"
Minh Nhiễm hơi mệt nên dù vui mừng vẫn nói có chút đứt quãng "Cô chủ...nhận ra em không?"
Diệp An xoa xoa má đau rát, ký ức cũng đã rõ ràng đôi chút nên cô nghiến răng trả lời "Minh - Nhiễm. Đúng - chứ? Ai dạy ngươi cho uống thuốc giải rồi còn phải đánh người thế hả?"
Minh Nhiễm vô tội trả lời "Chủ nhân. Ngài dặn phải làm vậy cô chủ mới thoát khỏi khống chế của Mộng"
Chưa kịp nói thêm câu nào, Minh Nhiễm bỗng bị túm cổ áo từ đằng sau rồi quăng đi về phía cái tủ kính ở góc tường khiến nó vỡ tan tành, cậu bé lồm cồm bò dậy không đủ sức để phản kháng nữa vì cậu đã nhịn ăn uống quá lâu rồi.
Diệp An làm như mình vẫn ở trong u mê, cố nén cảm giác buồn nôn khi thấy gương mặt trắng bệch của những kẻ mấy phút trước cô còn tưởng là bạn, cô bò dậy đẩy bọn chúng ra hấp tấp nói "Đó là em tớ, nó đến đón tớ về nhà không phải người lạ đâu, các cậu đi trước đi"
Thế nhưng hình như bọn chúng đã khởi động lại tư thế cảnh giác và sẵn sàng giết chết kẻ tiếp cận khu vực này, thế nên ánh mắt lập tức nhuộm màu sát khí đỏ tươi, miệng hé ra răng nhọn gào thét lao đến muốn xé xác con chuột không biết điều xông vào cấm khu. Diệp An rùng mình, khốn kiếp ra là cô toàn ôm ấp cười nói với cương thi thời gian này sao. Hẳn là mấy kẻ từ bên ngoài nhìn vào sẽ thấy cô và mấy đứa thần kinh trốn trại không khác nhau là mấy. Cứ nghĩ lại cái cảnh cô cong tít mắt thân thiết và ăn viên kẹo "bạn thân" đút cho, Diệp An lại thấy một trận lợ lợ trôi trong cổ chực phun ra ngoài. 77 49 ngày chưa muốn ngừng.
Nghe tiếng gào khàn khàn của "lũ bạn", cô biết bọn chúng sẽ không tổn thương mình, liền cướp lấy cây kéo đàn vĩ cầm thành vũ khí, bẻ đầu thành nhọn hoắt rồi cứ nhằm vị trí trái tim chúng mà tấn công.
Cô mới bị cướp đan điền, nội thương và ngoại thương đủ cả không thể thực hiện mấy động tác khó như trước được, chỉ có thể nhanh nhẹn xoay người tiếp cận từng người một rồi hung hăng cắm cọc gỗ vào tim chúng. May mắn chúng chỉ có khoảng 5 người nên rất nhanh cô vận dụng mọi kỹ năng cận chiến mình học được trong cả mạt thế để tiết kiệm sức lực nhất.
"Bạn học, xin lỗi nhiều"
Giải quyết xong kẻ cuối cùng, cô chạy lại chỗ Minh Nhiễm đang thở hồng hộc tựa vào vách tường sốt sắng hỏi "Làm sao? có mảnh thủy tinh nào làm ngươi bị thương??"
Minh Nhiễm ngước mắt lên nhìn cô, đáng thương nói " Cô chủ, đói quá"
Diệp An:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.