Trùng Sinh Nhã Linh

Chương 3:




Đã ba ngày kể từ ngày cô kéo chiếc vali ra khỏi biệt thự Nhật Lệ, cô cứ nghĩ sau khi hai cha con cô dãi bày tâm sự ra thì ba sẽ nghĩ khác đi.
Chả nhẽ cô thật không quan trọng dù chỉ một, một chút xíu nào với ông ấy hay sao???
Khi ba cô quay đi, cô nên phải biết, ông ấy sẽ không tha thứ hay chính là mãi mãi nhỉ???
Căn phòng của cô nằm góc đông nam của biệt thự, đông ấm hạ mát. Là căn phòng mẹ cô lúc còn sống chọn cho cô, trang trí phòng cũng là một tay bà làm.
Căn phòng đầy ắp những kỉ niệm về mẹ của cô.
Lôi chiếc vali màu vàng chanh ở trên tủ quần áo xuống, cô sắp xếp đồ đạc chuyển đi.
Đúng vậy, ba từ cô.
Muốn cô lập tức chuyển khỏi nơi này, hàng tháng sẽ cho cô tiền sinh hoạt đến khi cô tốt nghiệp đại học luôn.
Thật rộng lượng.
Bác quản gia Lương đã nói mà, không sai được.
Vì từ trước đến nay bác Lương luôn trung thành với ba Trần nên lời bác nói cũng là lời của ba cô
Ông ấy không kịp cho cô chuẩn bị đã tưởng muốn đuổi cô đi, không muốn nhìn thấy cô như vậy sao chứ.?
Và sẽ thông báo tin này cho giới truyền thông vào ngày mai.
Nhã Linh thuê một căn hộ nhỏ ở phía tây thành phố,tương đối vắng vẻ. Vì cô không dám xuất hiện trước mắt mọi người, chỉ sợ rước lấy những lời khó nghe và ánh mắt khinh bỉ của họ.
Căn phòng 50m2 có hai phòng ngủ, một phòng khách, một WC, và một căn bếp nhỏ. Khi chuyển tới đây cô đã mua thực phẩm cho cả một tuần dự trữ trong tủ lạnh.
Cô có thể tránh sóng gió này một thời gian.
"Reng reng"
Chiếc iphone 5s nằm gọn trên chiếc giường đơn trọng phòng ngủ chợt vang lên, đánh thức Nhã Linh từ trong suy nghĩ trở về.
Đã ba ngày trôi qua nhưng bình luận về video clip đó vẫn sôi nổi, và có xu hướng ngày càng khó nghe hơn. Mặc dù video đã bị nhà mạng cắt và cấm đăng lại.
Nhã Linh cô cẫn tự nhận là an phận thủ thường, nếu bỏ qua hành vi uống rượi, đi đêm, đến quán bar, và bỏ học nên thành tích không khả quan cho lắm hay phải nói là thậm tệ, nhưng cô chưa kết thù chuốc án gì lớn mà dẫn đến những hành vi trả thù độc ác này. Vậy thì tại sao chứ??? Tại sao lại nhắm vào cô???
Nhã Linh lại nghĩ nếu ngày đó cô cố gắng thuyết phục ba cô, thì với địa vị nhà họ thảo nào mà không tra ra được hung thủ. Cô mà biết là ai làm việc này, cô sẽ cho hắn biết tại sao hoa hồng lại đỏ như vậy.
"Thu..."
"Cậu đang ở đâu?"
"Mình..."
"Xin lỗi Linh, mình hôm đó phải ra nước ngoài gấp nên không đi cùng cậu, nếu mình đi cùng cậu hôm đó chắc cũng không sảy ra chuyện như vậy đâu, huhu mình rất áy náy, mình xin lỗi cậu, Linh à... huhu"
"Sao lại khóc rồi, chuyện này sao trách cậu được chứ. Tại số mình sui thôi, nếu cậu ở đấy có khi cũng liên luỵ vào ý chứ, cậu thiện lương như vậy nếu gặp chuyện này thì sống thế nào được?!?! Còn mình á, quen rồi, không sao cả.
Đừng khóc nữa, thành mèo hoa luôn"
" Thật sao..híc híc... cậu không trách mình là tốt rồi"
"Ừ.." Cô cố nói làm cho giọng mình nhẹ nhàng một ít, nếu Thu biết tâm trạng mình không tốt vì việc này, cô ấy sẽ tự trách mà thương tâm lắm đây.
"Mình mới về nước đã nghe tin này, giật mình lắm. Nghĩ không biết cậu sẽ như thế nào, chắc thương tâm muốn chết rồi, mình gọi cho cậu luôn. Phù, may cậu không suy sụp gì lắm nếu không..."
" Đừng nghĩ nhiều, mình không sao, cảm ơn cậu" Cô thật lòng muốn cảm ơn Hoài Thu đã ở thời khắc khó khăn này mà vẫn quan tâm cô như vậy, thật tốt...
" Hiện nay cậu đang ở đâu? Có cần giúp gì không? Mà thôi, cậu đọc địa chỉ đi mình qua"
" Ừ, mình ở.... ..."
" Đượcrồi, mình biết rồi, chờ xíu nhá"
Nhã Linh vui sướng cúp điện thoại, mà không biết ở đầu dây bên kia người con gái cũng cười sau khi nói điện thoại với cô, song đó là cười lạnh pha chút.... hận ý, làm cho khuôn mặt thiên sứ kia có chút gì đó... vặn vẹo, thật xấu xí

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.