Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 29: Yêu Liên xuất thế (cuối)




Yêu Liên mặc dù là dị bảo được trời đất sinh ra, nhưng là một loại dị bảo thuộc hệ thực vật. Nó toả ra mộc linh khí cực kỳ dày đặc, làm cho những tu sĩ có mộc linh căn cùng những yêu thú thuộc tính Mộc ở đây đều lộ ra một vẻ mặt sung sướng đê mê, không ý thức mà bị hấp dẫn hướng về sơn động.
Theo thời gian dần trôi qua, mộc linh khí trong không khí càng dao động kịch liệt, thậm chí đã có tu sĩ không chịu nổi sự mê hoặc mà nhảy ra khỏi thông đạo. Nhưng rất nhanh, họ liền bị những tu sĩ Kim Đan cùng với bọn yêu thú cấp cao vốn đang nhìn chằm chằm bảo vệ ở một bên đánh cho thành bột mịn, ngay cả nguyên thần cũng không cách nào chạy trốn.
Việc chém giết không chút lưu tình này hiển nhiên làm cho các tu sĩ ở đây khiếp sợ, không người nào dám tiến lên một bước. Đồng thời cũng giúp bọn họ hiểu rõ, tuy rằng không biết Yêu Liên này cuối cùng sẽ rơi vào tay người nào, nhưng chắc chắn không có phần của bọn họ. Một ít tu sĩ lộ ra vẻ mặt không cam lòng, nhưng uy phong năng lực của tu sĩ Kim Đan và yêu thú cấp cao bày ra ở đó, cũng không có ai dám lấy thân mình làm thí nghiệm nữa.
"Mau nhìn kìa, Yêu Liên sắp kết hạt rồi!"
Không biết là ai kêu lên một tiếng, bầu không khí nghiêm túc ở hiện trường bỗng trở nên cuồng nhiệt, mấy trăm ngàn con mắt chăm chú nhìn vào Yêu Liên trong Huyết Trì kia. Huyết dịch bên trong Huyết Trì cũng sắp bị Yêu Liên hấp thu hết, mặt nước chỉ còn dư lại một tầng màu đỏ nhàn nhạt, thậm chí đã có thể nhìn thấy bùn đất ở dưới ao. Mà này gân lá của cây Yêu Liên cũng càng ngày càng đỏ như máu, nhẹ nhàng đung đưa thân thể. . .
Ngay khi máu yêu thú bên trong Huyết Trì bị Yêu Liên hấp thu hết, đóa hoa sen khổng lồ kia dùng một tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khô héo lui tàn. Từ lúc hoa tàn đến khi kết hạt, chỉ cần mười hơi thở.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người và yêu thú trong các thông đạo đều ra tay, rối rít lấy ra pháp bảo chạy về hướng Huyết Trì, chuẩn bị cướp đi hạt sen Yêu Liên đầu tiên.
Tư Lăng cũng khẩn trương nhìn chằm chằm tình huống trong sơn động, rất muốn biết cuối cùng ai là người có thể cướp được Yêu Liên. Vào đúng lúc này, Tư Lăng đột nhiên cảm giác tim đập nhanh điên cuồng, chờ khi hắn phát hiện con yêu thú vốn hoà thuận ngây ngốc trên bờ vai bỗng không thấy thì sắc mặt kinh hãi.
"Gào ------ "
Một tiếng rống tràn ngập khí tức cổ xưa mạnh mẽ kinh động đất trời vang lên. Những tu sĩ và yêu thú đang ở giữa không trung đều bị tiếng rống giống như của Đại Yêu thú đến từ thời Viễn cổ làm chấn động rơi trên mặt đất, đồng thời không khống chế được mà run rẩy toàn thân, chỉ có thể suy yếu hèn mọn nằm sấp trên mặt đất, hoảng sợ nhìn bóng đen to lớn ở giữa không trung chẳng biết xuất hiện từ lúc nào kia. Chỉ thấy nó hóa thành một hư ảnh, trong giây lát đã đánh thẳng về phía đoá Yêu Liên, mở to miệng nuốt trọn đoá hoa. Mà trong này, áp chế của bóng đen kia đối với yêu thú là nghiêm trọng nhất, dù là yêu thú cấp mười cũng chỉ có thể như đống bùn nhão nằm phục sát trên đất mà run lẩy bẩy.
Yêu Liên bị nuốt rồi!
Cái nhận thức này khiến người ta vừa giận vừa sợ, nhưng dưới uy áp siêu việt kinh động đất trời như vậy, không người nào có thể nổi lên được một tia phản kháng. Đó là một loại sức mạnh tuyệt đối, hoàn toàn mạnh mẽ áp chế, khiến người ta không thể động đậy. Tất cả tu sĩ và yêu thú chỉ có thể sợ hãi mà nhìn bóng đen không biết là thứ gì đó nuốt trọn Yêu Liên, hơn nữa lúc bóng đen nọ quay đầu thì, đối diện với đôi mắt xanh thăm thẳm, trong lòng mọi người phát lạnh như rơi xuống hầm băng, ngoại trừ những tu sĩ Kim Đan còn khổ sở chống đỡ được, hơn nửa phân tu sĩ ở đây đều không chịu nổi mà thất khiếu chảy máu bất tỉnh.
Bóng đen kia lại khinh bỉ phát ra một tiếng rống, chấn động đến mức động đất. Sau đó bóng hình kia tựa như một luồng ánh sáng lao về phía một thông đạo, hóa thành một luồng sáng màu đen rồi biến mất.
Sau đó không lâu, những tu sĩ kia mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà đứng lên, bất chấp thân thể còn suy yếu, một tên tu sĩ Kim Đan kỳ sắc mặt âm trầm cắn răng nói: "Đuổi theo!"
Thấy hắn thế nhưng còn chưa từ bỏ ý định đuổi theo, những tu sĩ Kim Đan ở đây chần chừ một lúc, cuối cùng dưới sự mê hoặc của Yêu Liên, cũng quyết định theo sau.
Tức thì, mười mấy bóng người hóa thành luồng sáng đuổi theo hướng bóng đen biến mất.
Tiêu Trạc sắc mặt trắng bệch mà đứng lên, nhìn thấy Nguyệt Thiên Dạ đuổi theo bóng đen, cũng không kịp suy tư tại sao nàng ta lại không bị ảnh hưởng mà có thể tiếp tục đuổi theo được, hắn chỉ lo lắng đứng lên muốn đuổi theo, ai biết lại bị một cái tay nắm lấy cổ tay.
"Tiêu sư huynh, đừng đi, thứ đó quá nguy hiểm!" Tô Hồng Phi vẻ mặt nghiêm túc nói. Sắc mặt nàng tái nhợt, xem ra cũng vô cùng không dễ chịu.
Tiêu Trạc cắn răng, đang muốn bất chấp thì Lý Thanh Ly mới vừa tỉnh lại, thấy thế trực tiếp nhào tới trong lồng ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn, "Tiêu sư huynh, muội không cho huynh đi, huynh sẽ chết mất!" Nói cái gì cũng không chịu buông tay.
Đang lúc bọn hắn dây dưa thì những người đó đã không thấy bóng dáng.
*******************************
Tư Lăng lao nhanh trong thông đạo hắc ám, Thần Hành phù giống như miễn phí mà đập vào người, cảm giác được phía sau có mười mấy luồng khí tức mạnh mẽ càng ngày càng gần, trong lòng Tư Lăng căng thẳng vô cùng, ngay cả một hơi rảnh rỗi cũng không dám để lỡ.
Mà khiến Tư Lăng chật vật như vậy, chính là do trên người hắn đang nồng nặc mộc linh khí, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người và yêu thú trong mê cung này. Dù cho Yêu Liên kỳ thực không có trên người hắn, nhưng hơi thở này cũng đủ để làm cho những tu sĩ kia theo sát không nghỉ.
Mà kẻ đầu sỏ làm hại hắn bị đông đảo tu sĩ Kim Đan cùng yêu thú cấp cao điên cuồng đuổi theo, sau khi nuốt cây Yêu Liên đó, hóa thành một con tiểu yêu thú dáng dấp mê người, cuộn thành một khối nằm trú trong đan điền hắn, bắt đầu ngủ say. Trên người nó tràn đầy mộc linh khí, giống như đang nuôi dưỡng thân thể nó vậy, vừa nhìn chính là dinh dưỡng quá thừa, cũng không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại. Mộc linh khí này quá mức nồng nặc, thân thể yêu thú không cách nào hấp thu toàn bộ nên đã lan toả ra ngoài, làm cho Tư Lăng biến thành một cây Yêu Liên giả di động, vô cùng hấp dẫn mắt người.
Tư Lăng ở trong lòng gào thét: Hắn đời trước rốt cuộc là thiếu nợ tên tổ tông này cái gì nên giờ mới luôn phải lao tâm lao lực sửa chữa khắc phục hậu quả cho nó, đã vậy còn không chiếm được một cái lông gì tốt đẹp cả?
Tuy rằng trong lòng hết sức oán hận, nhưng Tư Lăng chạy trốn vô cùng thoải mái, thậm chí ngay cả hồn phù cất giấu bấy lâu nay cũng lấy ra. Hồn phù vừa ra, liền biết được chỗ lợi hại của nó. Tốc độ chạy trốn đều theo kịp tốc độ của tu sĩ Kim Đan, cộng thêm địa hình rắc rối phức tạp, nên Tư Lăng tạm thời không bị bắt được.
Tuy nhiên tình cảnh của Tư Lăng vẫn rất nguy hiểm, bởi vì bất luận vỗ bao nhiêu tấm Liễm Tức phù cũng không cách nào ẩn giấu mộc linh khí được, quả thực chính là một cái mục tiêu sống, chỉ cần vẫn mang theo mộc linh khí này, sớm muộn sẽ có một ngày hắn bị người ta ngăn chặn, đến lúc đó thì mạng nhỏ coi như xong. Tư Lăng chỉ có thể sử dụng bản lĩnh sở trường tiếp tục thoát thân, thỉnh thoảng còn rất xui xẻo mà xông vào địa bàn của những sinh vật hắc ám, cuối cùng làm cho một thân đầy rẫy vết thương.
Mà đợt chạy này, Tư Lăng không ngừng nghỉ mà chạy năm ngày, lúc này cả tâm tình muốn chửi cha Tư Lăng đều có!
Nhưng mà, càng muốn chửi cha hơn cả Tư Lăng chính là những tu sĩ và yêu thú cấp cao đang theo sát phía sau hắn không nghỉ kia.
"Trần đạo hữu, tình huống này có chút không bình thường!" Một vị tu sĩ Kim Đan đột nhiên nghi ngờ nói thế.
Trần Mẫn Nhiên và mọi người đều nhìn về phía vị tu sĩ Kim Đan vừa nói chuyện, hắn là tu sĩ Kim Đan phái Nhạc Hải, tên là Tôn Tuyền, tuy rằng tu vi chỉ là Kim Đan trung kỳ, nhưng cũng là người có tâm tư cẩn thận, luôn có thể từ trong chút dấu vết mà tìm được chân tướng của sự việc. Biết hắn sẽ không ngẫu nhiên mà nói vậy, mọi người một bên vừa đuổi theo phương hướng của  mộc linh khí, một bên vừa phân tâm chú ý hắn nói chuyện.
Tôn Tuyền nhìn thông đạo tối đen phía trước, trầm giọng nói rằng: "Bóng đen kia xem ra chắc chắn là một loại yêu thú nào đó, nhưng ta hoài nghi đó không phải bản thể của nó, hơn nữa bản thể của nó hẳn là bị thương, cho nên nó mới vừa nuốt Yêu Liên xong liền trực tiếp đào tẩu. Thậm chí khi chúng ta đuổi theo thời gian dài như vậy, nó vẫn chỉ một mực chạy trốn mà thôi. Vậy có thể chứng minh, hiện tại trừ việc dựa vào uy thế cấp cao mà hù dọa mọi người, nó cũng không có sức chiến đấu gì quá to lớn. Có lẽ chúng ta nên tập trung sức mạnh của tất cả mọi người cùng liều mạng với nó."
Nghe được Tôn Tuyền phân tích, mọi người đều cảm thấy vô cùng có khả năng. Một cái bóng đen hư ảo đã có năng lực toả ra uy thế đáng sợ khiến người ta thần phục, vậy có thể thấy được yêu thú kia đẳng cấp vô cùng cao, thậm chí cả những vị tu sĩ Kim Đan sống hơn một nghìn năm cũng căn bản chưa từng nghe chưa thấy bao giờ.
"Nhưng yêu thú kia cũng không biết là đẳng cấp nào, giống yêu thú gì, nếu như chúng ta mạo muội ra tay, lỡ chọc giận nó. . ." Trần Mẫn Nhiên có chút lo lắng.
"Nhưng chúng ta cứ đuổi theo như vậy cũng không phải cách tốt mà!"
"Hơn nữa mỗi khi chúng ta cho rằng đã rút ngắn khoảng cách thì mộc linh khí này lại kéo dài cự ly một cách kỳ lạ.'' Một tu sĩ nói, âm thanh vô cùng phiền muộn, đều muốn hoài nghi yêu thú kia có phải là rảnh rỗi đến đau trứng mà đang đùa giỡn với bọn họ hay không.
Mọi người lại bàn bạc một chút, nhưng không có một tin tức gì hữu dụng. Mà bọn họ lại không biết, sau lưng họ, còn có mấy cái đuôi nhỏ bí ẩn.
********************************
Trong lúc đuổi đuổi chạy chạy, người của hai phe đều phiền muộn đến cực điểm.
Khiến Tư Lăng cao hứng chính là, sau bảy ngày, mộc linh khí trên người hắn đang dần dần thu lại. Bất quá thông đạo trong mê cung  cũng không biết bị hắn chạy qua chạy lại bao nhiêu chỗ, thành công làm hắn quanh quẩn đến hôn mê.
Lúc mộc linh khí hoàn toàn ẩn giấu thì Tư Lăng nước mắt đầy mặt phát hiện, hắn rốt cục lạc đường chạy tới cửa ra của sơn động.
Tư Lăng kích động nhìn trời xanh mây trắng gần ngay trước mắt, đang chuẩn bị nhào tới gào khóc để ăn mừng mình rốt cục nhặt lại được một cái mạng, thì phía sau đột nhiên có một luồng hỏa long mang theo uy thế mãnh liệt hướng tới phía hắn. Nguy hiểm gần trong gang tất. Tư Lăng chỉ kịp khởi động một luồng hồn lực xây dựng thành một vòng bảo hộ, thì đã bị luồng hỏa long kia đánh bay, thân thể cao cao mà lao ra khỏi cửa sơn động, rơi xuống chỗ cách cửa động cả ngàn mét. Sau khi nặng nề ngã trên mặt đất, Tư Lăng phun ra một ngụm máu tươi.
"Trên người hắn có mộc linh khí!"
Một thanh âm vang lên, giống như oanh tạc bên lỗ tai hắn vậy, nổ đến hắn thất khiếu chảy máu, chật vật không ngớt.
Từ cửa sơn động liên tiếp bay ra mười mấy bóng người, tiếp theo còn có vài con yêu thú cấp mười xa xa bay ở giữa không trung, đồng tử thú lạnh lùng nhìn tu sĩ nhân tu Kim Đan kỳ công kích một tên nhân tu cấp thấp.
Tư Lăng suy nhược nằm trên mặt đất, luồng hỏa long kia tuy rằng  đỡ được, nhưng cũng làm cho hắn bị thương không nhẹ. Hắn khó khăn nghiêng đầu sang, nhìn thấy trong đám có một vị tu sĩ Kim Đan mặc đạo bào phái Kim Tông, trong tay ông ta nắm hỏa long. Ông ta khinh thường nhìn hắn, hừ một tiếng nói: "Một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ, lại có năng lực sống sót ở dưới hỏa long của ta, xem ra cũng không đơn giản!"
Tu sĩ ở đây không hề hé răng, đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn Tư Lăng. Tình cảnh vừa nãy rất nhiều người nhìn thấy, hỏa long do Đan Hỏa của tu sĩ Kim Đan ngưng tụ thành hết sức uy mãnh, lúc đánh úp trên người Tư Lăng, trên người hắn sáng lên một luồng ánh sáng màu trắng, ngăn cản hỏa long kia đánh giết. Có thể ngăn cản hỏa long do Đan Hỏa của tu sĩ Kim Đan đã tu luyện tới đại thành ngưng tụ ra, có thể thấy được bạch quang kia không phải thứ tầm thường, cũng không biết là Bảo khí phòng ngự dạng gì.
Tịnh Thủy chân nhân của Thiên Tông phái cau mày đánh giá Tư Lăng, lạnh nhạt nói: "Chu đạo hữu, ngươi xác định trên người hắn có mộc linh khí của Yêu Liên?"
Hiện tại Tư Lăng xem ra chỉ là một kẻ bị trọng thương, tu sĩ cấp thấp không đỡ nổi một đòn, các tu sĩ ở đây đều coi ra gì. Bất quá khi chưa làm rõ tình huống, mọi người cũng không dám mạo muội ra tay giết hắn.
Chu đạo hữu trong miệng Tịnh Thủy chân nhân chính là vị Trưởng lão kỳ Kim Đan của phái Kim Tông - Chu Thanh Vân. Chỉ thấy ông ta thu hồi hỏa long, chắp tay sau lưng nói một cách lạnh lùng: "Ta khi nãy chạy ra đầu tiên, lúc cảm nhận được mộc linh khí biến mất thì liền nhìn thấy người này. Tuy rằng không xác định có phải là hắn hay không, nhưng ta cảm thấy không thoát khỏi có liên quan với hắn."
Chu Thanh Vân tính tình trước giờ vẫn là ''thà giết lầm còn hơn bỏ sót'', ra tay cũng không lưu tình, nếu không phải Tư Lăng có  hồn lực bảo mệnh chống đỡ, hiện tại đã sớm đầu thai lần thứ hai.
Sau khi nghe xong, mọi người không tiếp tục nói nữa, trái lại mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm Tư Lăng, từng đạo từng đạo thần thức mạnh mẽ quét tới quét lui trên người hắn, muốn nhìn xem có phải là hắn đã lấy được Yêu Liên từ chỗ con yêu thú đó hay không. Phải biết, dù chỉ là một hạt sen nhỏ nhoi, cũng có tác dụng lớn lao cỡ nào.
Tư Lăng suy nhược nằm ở đó, trong lòng phẫn nộ lại uất ức.
Những luồng thần thức từng lần từng lần một đảo qua trên người, giống như muốn cởi sạch y phục để phơi bày bí mật của hắn ở trước mặt bọn họ. Hắn biết thế giới này cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh là vua, kẻ mạnh vĩnh viễn có thể tùy ý ức hiếp người yếu, thậm chí đem tôn nghiêm của người yếu đùa bỡn đạp ở dưới chân. Nhưng chuyện đương nhiên này xuất hiện ở trên người mình, thì hắn lại không cách nào chịu được loại khuất nhục kia, thậm chí hận không thể liều mình xuất ra toàn lực đánh rớt những tên tu sĩ cao cao tại thượng kia xuống bùn.
Nhưng mà, hiện thực lại làm cho hắn chỉ có thể cắn chặt răng mà chịu đựng tất cả khuất nhục này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.