Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 169: Fan đần độn




"Đúng rồi, Tư tiểu đệ, kế tiếp các ngươi có kế hoạch gì không?" Liễu Thành Phong lại hỏi.
Tư Lăng cười nhẹ, nói: "Tất nhiên là đi tìm đại ca ta." Dứt lời, trong lòng khẽ động, một tấm Truyền Âm phù xuất hiện ở trong tay, bất quá vẫn không có gì phản ứng như trước, điều này làm cho hắn có chút thất vọng.
Truyền Âm phù tuy rằng tiện truyền tin, nhưng nếu khoảng cách quá xa, hoặc là không cùng một không gian thì cũng truyền không được tin tức. Từ lúc lưu lạc tới Quỷ Giới và Hư Không Vô Tận, Truyền Âm phù này vẫn không có phản ứng.
Liễu Thành Phong gật đầu, nhìn thoáng qua chỗ bọn Nguyệt Thiên Dạ, trùng hợp nhìn thấy ánh mắt Tiêu Trạc nhìn về phía Tư Lăng oán hận không thèm che dấu, còn có tình cảnh Kỷ Trường Ca cùng Nguyệt Thiên Dạ thân mật nói chuyện, hắn cắm trọng kiếm trong tay xuống đất, cười hì hì nói: "Tư tiểu đệ, cậu biết vì sao cậu vừa ra khỏi đường hầm không gian thì Tiêu sư huynh lại trực tiếp ra tay với cậu không? Ta đoán nha, hẳn là hắn muốn vì Nguyệt Thiên Dạ báo thù."
"Báo thù?" Tư Lăng nhướn mày, "Hắn còn băng khoăn chuyện trong Thông Thiên tháp sao?" Tuy rằng chuyện ở Thông Thiên tháp cuối cùng không được kết quả gì, bất quá khi ấy hai bên đều bị thương rất nặng, cũng bởi vậy coi như đã xé rách tầng ngụy trang kia, biến thành đối địch. Chỉ là ở loại thời kỳ đặc biệt này, không ai lại không có mắt mà động thủ với Nhân tu tại Ma Giới.
Nghĩ thế, Tư Lăng nhìn về phía một phía khác, phát hiện bên kia thế nhưng chia làm hai nhóm người, nhìn như không liên quan gì với nhau. Nguyệt Thiên Dạ cùng Tiêu Trạc, Kỷ Trường Ca ngồi chung một chỗ, Thu Mộ Quy, Kỳ Trầm Mi, Hứa Phiên Nhiên ba người cách bọn họ một chút, giống như cũng không hợp với Nguyệt Thiên Dạ.
"Không, lần này cậu xem như là xui xẻo bị liên lụy." Liễu Thành Phong bày ra một vẻ mặt "Ngươi chính là đứa nhỏ xui xẻo" nhìn hắn, cười nói: "Cậu không biết đâu, nghe Trương sư tỷ nói Nguyệt Thiên Dạ từng bị Tư sư huynh đóng băng. Băng đó còn là dị băng, mất rất lâu thì Nguyệt Thiên Dạ mới có thể thoát khỏi khối băng, chịu rất nhiều khổ đó. Nàng ta thật sự đã căm thù đến tận xương tủy với Tư sư huynh rồi."
"Đại ca ta?" Tư Lăng mở to hai mắt, thì ra ở thời điểm hắn không biết thì  đại ca nhà mình lại trở nên càng trâu bò rồi sao?
"Đúng nha ~~" Đôi mắt Liễu Thành Phong tỏa sáng, "Ta vẫn biết Tư sư huynh rất lợi hại, nhưng không nghĩ lại lợi hại đến như vậy. Tư tiểu đệ, cậu thật hạnh phúc nha, có dựa núi lợi hại như vậy. Đương nhiên, nếu như Tư sư huynh không lạnh băng băng như vậy thì tốt rồi, mỗi lần đối mặt với Tư sư huynh, lòng ta thực sợ hãi, ôi."
"Ừ, ta biết, sau này gặp được đại ca, ta sẽ đem lời cậu nói thành thực chuyển cáo cho huynh ấy."
"Ê!"
Nghe được đối thoại của hai người này, Tô Hồng Phi cùng Lâm Dương đều lộ vẻ mặt cổ quái, muốn cười lại không nên cười.
Đây là lần đầu tiên chân chính nghe tin tức của đại ca, biết hắn đã thành công Kết Anh, trong lòng Tư Lăng cũng hết sức cao hứng. Bất quá hắn không biết mình đã cao hứng quá sớm, Liễu Thành Phong tuy rằng đã gặp được Tư Hàn, nhưng không hiểu rõ tình huống. Ngược lại, Tô Hồng Phi nhờ ký ức từ đời trước có thể lý giải một ít nội tình, chỉ tiếc nàng cũng sẽ không chủ động nói rõ, vì thế tại thời điểm không biết, Tiểu Lăng Tử cao hứng quá sớm.
Tìm hiểu tình hình xong, Tô Hồng Phi mới thu lại cấm chế.
Cấm chế vừa rút, Hứa Phiên Nhiên vốn ngồi bên cạnh Thu Mộ Quy liền đứng lên, đi về bên này. Cũng bởi vì động tác của Hứa Phiên Nhiên, mấy người không liên quan cũng đều hướng tầm mắt lại đây, bất quá chỉ là nhìn xem, nhưng không có người nào ngăn cản Hứa Phiên Nhiên.
Đại để người ở chỗ này đều biết Hứa Phiên Nhiên từng ngang nhiên đứng về phía Tư Lăng, hơn nữa chuyện cô nương này có cảm tình khác thường với Tư Lăng thì mọi người cũng đều biết.
"Tư công tử, lâu rồi không gặp, thật mừng vì gặp được huynh." Hứa Phiên Nhiên thoải mái tự nhiên cười nói, bất quá từ vệt đỏ ửng trên mặt nàng có thể nhìn ra trong lòng nàng rất ngượng ngùng, khẩn trương.
"Chào cô." Tư Lăng lễ phép trả lời, tốt xấu gì cô nương này cũng từng đứng về phía mình, dù thế nào cũng phải cho chút thể diện.
Liễu Thành Phong mắt nhìn Thu Mộ Quy đang thờ ơ lạnh nhạt, không nhịn được nói: "Hứa cô nương, cô như vậy sẽ khiến Thu gia thiếu chủ không vui đi? Các ngươi không phải là muốn kết làm đạo lữ song tu sao?" Nếu đã sắp kết đạo lữ song tu với nam tu khác, vậy thì đừng đến kéo thù hận cho Tư tiểu đệ nữa.
Nghe vậy, Hứa Phiên Nhiên nhíu mày, có chút phiền muộn nói: "Hắn vui  hay không thì có quan hệ gì với ta chứ? Huynh, các huynh đừng nghe những lời đồn đãi kia, đây chẳng qua là ý của Thu gia, cha ta đã nói hết thảy đều theo ý nguyện của ta." Hứa cô nương có chút lắp bắp giải thích, dư quang của khóe mắt vẫn liếc Tư Lăng, thấy hắn mặt không chút thay đổi, trong lòng có chút thất vọng.
Lúc này, Tô Hồng Phi lên tiếng, nói: "Hứa cô nương, bất kể có phải là lời đồn đãi hay không, Thu gia thiếu chủ cùng Kỳ công tử thời gian qua đều rất quan tâm chiếu cố tới cô, xem ra đối với cô rất không tồi."
Tư Lăng thế này mới phản ứng kịp, xem ra cô nương này thật sự là có tình cảm khác biệt với mình, không khỏi có chút xấu hổ. Bất quá Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi nói như vậy cũng là muốn giúp hắn hiểu được tình hình, tránh cho bị lừa cũng không biết.
"Bọn họ chỉ là có giao dịch cùng cha ta..." Hứa Phiên Nhiên có chút lo lắng, lại liếc nhìn mắt Tư Lăng, thấy hắn vẫn không có gì phản ứng, trong lòng có chút khổ sở.
Đột nhiên, Tô Hồng Phi bắt lấy Hứa Phiên Nhiên kéo sang một bên. Ngay dưới chân Hứa Phiên Nhiên, bùn đất đen lập tức nổ tung, một cái bóng đen không biết là thứ gì chui vào trong đất bùn biến mất.
Tô Hồng Phi mắt sáng như đuốc, nhìn về phía cách đó không xa, trầm giọng nói: "Nguyệt đạo hữu, chúng ta đều là tu sĩ đại lục Thương Vũ, lúc này ra tay với Nhân tu là không tốt đâu!?"
Mọi người đều nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ, trên mặt đều rất bình tĩnh, ngược lại, Tiêu Trạc lại lạnh lùng nhìn bọn họ, cười lạnh một tiếng nói: "Tô sư muội, ta biết muội có hiểu lầm với Thiên Dạ, nhưng cũng đừng chuyện xấu gì cũng đều đẩy tới trên người nàng được chứ? Coi như là Thiên Dạ ra tay, như vậy nhất định là vị Hứa cô nương này làm không tốt!"
Nghe nói như thế, trong lòng Tư Lăng lập tức hiện lên một câu: fan cuồng, hết thuốc chữa!
Tô Hồng Phi cũng cười lạnh nói: "Nguyệt đạo hữu, cô dám lấy Tâm ma ra thề cái ảnh xà vừa rồi không phải là sủng vật của cô sao?"
Nguyệt Thiên Dạ không hề bị chọc giận, dùng một loại ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ, ngạo nghễ nói: "Có gì không dám? Đó là ảnh xà của ta, bất quá tính tình nó không tốt, ai bảo Hứa cô nương ba lần bốn bận khống chế không được tính tình liên lụy mọi người? Các ngươi nên biết, ảnh xà là yêu thú rất thù dai, ta cũng đã rất cố gắng mới làm cho nó không tìm Hứa cô nương phiền toái."
Nghe nói như thế, mọi người thật ra là tin tưởng một chút. Chỉ cần là người biết về loại yêu thú  "Ảnh xà" này, đều biết chúng là yêu thú đứng thứ ba trong các loại yêu xà, là một loại yêu thú vô cùng ngang ngạnh, hết sức thù dai, thân thể như hình như bóng, có thể che dấu thân thể ở bất kỳ địa phương nào. Lúc đối mặt với kẻ thù, chúng có thể như cái bóng theo sát kẻ thù, thẳng đến khi giết chết đối phương.
Hơn nữa suốt đoạn đường này, Hứa Phiên Nhiên không thay đổi tính nuông chiều tùy hứng, hết sức chán ghét Nguyệt Thiên Dạ, thường xuyên khiêu khích Nguyệt Thiên Dạ. Mà xà ảnh là yêu sủng của Nguyệt Thiên Dạ, tất nhiên cũng sẽ bị tâm tình của chủ nhân ảnh hưởng, muốn giúp chủ nhân báo thù.
"Nguyệt Thiên Dạ, đừng nói đường hoàng như vậy, ai chẳng biết cô đây là ghen tị ta, ghen tị ta có thể nói chuyện cùng Tư Lăng." Hứa Phiên Nhiên không phải là cái thiện nam tín nữ gì, bị khi dễ lập tức muốn trả thù. Hơn nữa nàng có phụ thân làm chưởng môn Đan Phù tông, tại đại lục Trung Ương cũng rất có địa vị, ngay cả Thu Mộ Quy, Kỳ Trầm Mi cũng phải quan tâm nàng ta vài phần, đây cũng là nguyên nhân vì sao dọc theo đường đi đám Thu Mộ Quy  phải che chở nàng. "Hừ, chính mình lả lơi ong bướm, nam nhân đã có mấy người, vậy mà còn không cho người ta rời đi. Cô cho rằng mình là ai, nam nhân khắp thiên hạ đều phải vây quanh cô? Chỉ có kia mấy tên nam nhân  không tự tôn mới có thể cùng nhiều nam nhân khác đi theo phía sau mông một nữ nhân... Còn có ngươi, Tiêu Trạc, rõ ràng lúc trước mọi người đều đang chiến đấu, ngươi lại vì tư tâm, ra tay với người khác, không khỏi quá hèn hạ..."
Tư Lăng không quản ân oán tình thù giữa Hứa Phiên Nhiên cùng bọn Nguyệt Thiên Dạ -- dù cho sự tình này hình như có chút quan hệ với hắn, lúc này hắn ngược lại là có chút kinh ngạc sự nhạy bén của Tô Hồng Phi. Khoảng cách gần như vậy, ngay cả mình đều không phát hiện ra xà ảnh, không nghĩ tới Tô Hồng Phi thế nhưng có thể tại lập tức phát hiện ra. Vừa rồi giống như ánh mắt Tô Hồng Phi lướt qua một loại màu tím huyền ảo, chẳng lẽ nàng ta có được Mị Đồng (đồng tử ma thuật)?
Mị Đồng (Đồng tử ma thuật) là một loại huyết đồng (đồng tử màu máu??) hết sức thần bí hiếm thấy ở Tu Tiên giới, nghe nói là một loại huyết mạch truyền thừa rất hi hữu. Người có được loại huyết đồng này có thể nhìn thấy được tất cả ẩn thân mai phục, cả thời gian cũng không thể lừa gạt được ánh mắt của bọn họ. Chẳng trách lúc trước ở dãy núi Thập Vạn, Tô Hồng Phi có thể nhìn thấu ẩn thân của hắn, như vậy đã có thể hiểu được.
Nếu thế, Tô Hồng Phi hẳn là có người có huyết mạch Huyết đồng nhỉ? Nghe nói gia tộc của nàng ta là bị báo thù, cha mẹ trước khi chết đã đem nàng ta nhờ cậy Thanh Nguyên chân quân  - lúc ấy còn không phải là chưởng môn  Thiên Tông phái, nuôi nấng.
Bất quá Tư Lăng không biết là, loại huyết đồng này dù cho có được huyết mạch cũng không thể thức tỉnh, đời trước Tô Hồng Phi đến lúc chết cũng không biết về huyết đồng của gia tộc. Mà đời này sau khi trùng sinh, trong lúc  cực kỳ tức giận đã kích thích huyết đồng thức tỉnh, sau này từ chỗ sư phụ Thanh Nguyên chân quân mới biết nguyên nhân cha mẹ mình tử vong. Tô gia  bọn họ bị diệt tộc cũng là bởi vì huyết đồng. Bất quá Mị Đồng đúng là thứ tốt, bình thường có thể phát hiện mọi nguy hiểm tiềm tàng, có thể phòng bị trước, còn nhạy cảm hơn cả thần thức cường đại. Điều này cũng tạo thành nguyên nhân Tô gia bị diệt, kỹ năng của huyết đồng quá nghịch thiên, người biết về loại năng lực huyết đồng này đều muốn có được nó.
Lúc Tư Lăng trầm tư thì trận tranh đấu này đã được dẹp yên khi Thu Mộ Quy ra mặt, bất quá Hứa Phiên Nhiên vẫn không có về đội ngũ, ngược lại đến gần Tư Lăng trò chuyện tán gẫu.
Thu Mộ Quy tuy rằng hợp tác cùng Nguyệt Thiên Dạ lúc ở Thông Thiên tháp, bất quá bởi vì bạn tốt Kỳ Trầm Mi sinh ra hảo cảm khó hiểu với Nguyệt Thiên Dạ, cùng với những hành vi ở trong mắt hắn là cực kỳ không phù với với tính cách của Kỳ Trầm My, làm cho hắn cực kỳ phòng bị với Nguyệt Thiên Dạ. Hắn cảm thấy nữ nhân này là một kẻ tà môn, rất biết ăn mòn bản tâm cùng kiêu ngạo của nam nhân.
Về phần cảm tình đặc biệt của cô nương Hứa Phiên Nhiên này đối Tư Lăng, Thu Mộ Quy đã biết được từ sớm, lúc trước còn đã từng cười nhạo việc này, cũng không lưu tâm. Bất quá đợi khi Thu gia đưa ra ý muốn đám hỏi cùng ái nữ chưởng môn Đan Phù tông thì hắn liền cười không được nữa, trong lòng hơi có chút nghẹn khuất. Chỉ là hắn xưa nay coi nữ nhân như là một loại đồ chơi, càng chẳng thèm để ý tới những nữ tu đã có người trong lòng, nhưng nay vị hôn thê tương lai của mình lòng có người khác, thì loại nghẹn khuất kia cảm quả thực là khó tả.
Kỳ Trầm Mi mở to mắt, nhìn về phía bạn tốt bên cạnh, đột nhiên nói: "Tên Tư Lăng kia..."
"Làm sao vậy?" Thu Mộ Quy nhướn mày, có thể khiến cái ngọn núi băng  này mở miệng, thật làm cho hắn có vài phần tò mò.
"Nếu trở ngại, liền giết hắn." Kỳ Trầm Mi lạnh như băng nói, ở trong mắt hắn, Thu Mộ Quy là thiếu chủ Thu gia, một tên tán tu nào so được, Hứa Phiên Nhiên thế nhưng thích một tên tán tu, quả thực là không khôn ngoan.
Thu Mộ Quy khóe miệng giật giật, "Hắn không cản trở gì ta cả. Hơn nữa, gương mặt kia của hắn còn còn mĩ lệ hơn nữ nhân, giết rất đáng tiếc."
Kỳ Trầm Mi nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.