Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 67:




Xưa nay Ninh Oản hiếm khi trang điểm, cho nên tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi càng trở nên hồn nhiên xinh xắn. Hôm nay thành thân, đương nhiên nàng phải trang điểm hoàn mỹ, má hồng mắt hạnh, sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ hơn hẳn ngày thường.
Vừa nghe nàng nói xong Bùi Khuyết đã mềm lòng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng nói: “Ta giúp nàng gỡ xuống”.
“Được….” Ninh Oản liền vui vẻ, đôi mắt mỉm cười như con mèo nhỏ.
Bùi Khuyết thấy nàng giờ phút này càng xinh đẹp yêu kiều hơn bao giờ hết, trước đó còn uống chút rượu, y không để ý đến cung tỳ còn đang ở bên, không kìm nổi cúi xuống hôn môi nàng, sau đó ôm tiểu cô nương bước thẳng tới giường.
Cung tì hai bên đồng loạt kinh hoàng, vô cùng thức thời cúi đầu thấp xuống.
Bùi Khuyết đặt Ninh Oản lên giường, phất tay ấy người lui ra.
Hai má Ninh Oản đánh hồng, đôi mắt ướt át trong suốt nhìn y, như sủng vật chờ chủ nhân yêu quí.
Trước khi vào cung phụ thân có dặn dò riêng nàng, tuy nàng và Bùi Khuyết là thanh mai trúc mã, nhưng giờ y đã là đế vương, y yêu nàng, chiều nàng nhưng nếu vì thế mà khiến triều đình phàn nàn, nàng sẽ là tội nhân thiên cổ.
Nàng còn muốn sau này sẽ ở mãi bên A Khuyết, cho nên…. A Khuyết phải làm một quân vương tốt ngày ngày lâm triều.
Ninh Oản khép mi, tự nhủ sẽ là một hoàng hậu hiền lương thục đức, hầu hạ phu quân của mình. Còn về lễ nghĩa cấp bậc, trước nay nàng ít khi để ý, cho nên mới hay kiêu căng ngang bướng, tuy không thể sửa trong một sớm một chiều, nhưng từ từ sẽ có tiến bộ.
Ít nhất là trước mặt A Khuyết, nàng không được náo loạn.
Mấy tháng không gặp, hôm nay rốt cục cũng cưới nàng vào cung, tiểu cô nương trước mắt mỉm cười nhè nhẹ, ngoan ngoãn ngồi ở đó, cực kì nghe lời. Bùi Khuyết mím môi, cẩn thận gỡ mũ phượng trên đầu nàng xuống.
Đúng là nặng thật. Y đau lòng.
Bùi Khuyết xoa xoa cổ trắng nõn của nàng, trầm giọng: “Có mỏi cổ không?”
Đương nhiên là mỏi, Ninh Oản nhíu mày, vô cùng thành thực gật đầu.
Nhìn nàng như vậy, Bùi Khuyết bật cười: “Sao không nói gì?”
Do dự một lát, Ninh Oản ngước mắt nhìn y, nhỏ giọng: “Gả cho chàng phải biết quy củ. Cha thiếp nói nếu là nam tử bình thường thì không sao, A Khuyết lại là Hoàng thượng, thiếp…. thiếp là hoàng hậu…. thiếp có phải nên xưng là nô tì không?” Đột nhiên ý thức được điều này, Ninh Oản bất giác ngớ người, sau đó ngước mắt hỏi.
Bùi Khuyết mím môi, ôm nàng vào lòng, hôn lên đỉnh đầu nàng, bàn tay khẽ vỗ về: “Oản Oản, gả cho ta không cần nặng nề như thế. Nàng gả cho Bùi Khuyết, là phu quân của nàng mà không phải là Hoàng thượng Đại Chiêu”.
Người hôm nay Bùi Khuyết lấy cũng không phải hoàng hậu, mà là thê tử.
Ninh Oản khẽ cười thành tiếng, nghe lời: “Được, thiếp biết”. Nàng cũng chỉ muốn xem y là phu quân của mình mà thôi. Nghĩ đến đó, Ninh Oản càng ôm chặt người bên cạnh hơn, nàng thực sự, rất hạnh phúc.
Hai người làm lễ hợp cẩn, chuyện tiếp theo đương nhiên ai cũng biết. Ninh Oản ngửi thấy mùi rượu trên người y, không hề nồng nặc mà lại cực kì dễ chịu. Nhưng Bùi Khuyết lại lo cho nàng, hôn lên môi nàng một cái rồi đi tắm, tẩy hết mùi rượu trên người.
Tuy trước kia hai người từng có nhiều cử chỉ thân thiết, thậm chí cả tiểu bùi bùi kín đáo nàng cũng từng chạm qua, nhưng hôm nay…. không giống.
- hôm nay là đêm động phòng của nàng và Bùi Khuyết.
Động phòng.
Nghĩ đến hai từ này, hai má Ninh Oản lại nóng lên, nhân lúc Bùi Khuyết đi tắm, nàng cũng cởi phượng bào ra. Bên trong là tẩm y mỏng, Ninh Oản càng thấy thẹn thùng, chui vào chăn đệm.
Một lúc sau Bùi Khuyết tắm xong, nhìn thấy chăn trên giường phồng lên, tiểu cô nương của y ngủ ngon lành.
Ngủ? Bùi Khuyết hơi tiếc.
Nhưng mà hôm nay đúng là mệt thật. Tay xoa lên khuôn mặt nàng, chạm vào khóe môi thì Ninh Oản đột nhiên mở mắt, nàng bất giác hơi mở miệng, hơi thở phủ lên tay y.
Bùi Khuyết xôn xao.
“A Khuyết”. Đôi mắt Ninh Oản mơ hồ, trong lòng cũng ảo não hẳn, sao lại ngủ? May mà tỉnh lại đúng lúc, nàng dựa lên người y, nhỏ giọng: “Thiếp không ngủ, thiếp…. không mệt”.
Nàng cúi đầu, mắc cỡ không chịu nổi. Nàng mệt thật, nhưng…. còn chưa động phòng mà.
Bùi Khuyết khẽ cười, dịu dàng nói: “Không mệt là được rồi”.
“Chàng cười thiếp”. Ninh Oản tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên. Nàng còn đang định rụt rè một chút, nhưng mà giờ không thèm quan tâm nhiều thế nữa – nàng muốn nhúng chàm y!
Cánh tay không có mấy sức kéo lấy y, nhưng mà may Bùi Khuyết cũng phối hợp, ngoan ngoãn nằm lên giường.
Vừa ngả lưng xuống Ninh Oản đã leo lên, động tác cực kì ngang ngược.
Bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ. Ninh Oản khẽ khụ một tiếng, người phía dưới vẫn nhìn bằng đôi mắt thâm thúy ôn hòa đó, đưa tay kéo tấm rèm giường. Phút chốc, hô hấp nàng dồn dập lên, xưa nay cứ náo loạn như vậy nhưng không làm bước cuối cùng, giờ thân thiết thế này…. nàng lại thấy là lạ.
Bùi Khuyết im lặng không nói, sợ nàng thẹn thùng, nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng cứ nhìn mình chằm chằm, bộ dáng đó…. y đưa tay ôm lấy – hay là để y đi.
Oản Oản dù sao cũng là cô nương mà.
“Đừng…”. Ninh Oản nhỏ giọng, quả quyết: “Chàng…. chàng nằm yên”.
Động phòng đại nhân. Nàng đến đây!
Được rồi, Bùi Khuyết nhíu mày, tùy nàng vậy.
Ninh Oản định tiến lên, nhưng vừa nhìn thấy mắt y thì lại ngượng, nàng gắt: “A Khuyết, chàng nhắm mắt lại đi”.
Bùi Khuyết vô cùng phối hợp, nhắm mắt lại. Ninh Oản mím môi cười gian, lấy hai dây vạt áo, buộc lấy mắt y, còn một dây… buộc luôn tay y lại, cột vào đầu giường.
Làm xong nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Bùi Khuyết phản ứng, Ninh Oản cúi người hôn một cái, dụ dỗ: “Nghe lời nào”.
Đời trước gả cho y, nhưng không hề có động phòng hoa chúc, Bùi Khuyết cũng không miễn cưỡng nàng, sau khi cùng nàng làm lễ hợp cẩn, thì đến ngự thư phòng. Lúc đó Ninh Oản cũng cảm thấy có lỗi với y, nhưng hiện tại thì khác, y là người nàng yêu nhất.
Là phu quân của nàng.
Ninh Oản vuốt ve khuôn mặt đó, hôn lên trán y, bắt chước từng động tác, hôn xuống, tới cằm, tới môi.
Bùi Khuyết cảm giác mình bắt đầu nóng lên, tiểu cô nương trên người cẩn thận hôn y, chầm chậm, khiến cho cả người y căng cứng, rốt cục, nàng cũng hôn đến môi, y khẽ hé môi ra, cắn lấy cánh hoa của nàng.
“A…” Ninh Oản rên một tiếng, cảm giác mùi rượu trong miệng y, nàng từ từ nhắm mắt.
Môi răng liền kề, nụ hôn triền miên nóng rực, đầu lưỡi bị nuốt lấy, dịu dàng cắn mút, Ninh Oản không nhịn được mở miệng rộng hơn, ngay sau đó đầu lưỡi kia cứ thế tiến vào, cùng nàng quấn quýt.
Trong trí nhớ của mình, Bùi Khuyết luôn dịu dàng mềm mại, nhưng giờ nàng lại thấy một vẻ ngang ngược mạnh mẽ của y, như bây giờ, dù nàng ở trên, nhưng nụ hôn này là y làm chủ.
Nàng thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên. Liếc mắt nhìn y một cái, may mà Bùi Khuyết vẫn bị trói, mới đầu nàng còn thấy thẹn, nhưng giờ…. trong diễm bản nàng xem mấy ngày trước, cũng có cảnh này.
Kế tiếp…. Ninh Oản cắn môi, nhớ tới hình ảnh kia, miệng khô lưỡi đắng.
Có nên không….. có dọa A Khuyết sợ không?
Nhưng mà nàng nhớ trong diễm bản kia nam chính rất thích. Hình như y sung sướng lắm?
Trong lòng nàng càng loạn, ngứa ngáy, đặt hai tay lên trên ngực y, cởi áo lót ra- cũng không phải lần đầu, cho nên lúc này ai kia cởi vô cùng nhuần nhuyễn.
Nàng rất thích cơ thể Bùi Khuyết, tuy từ nhỏ sức khỏe y không tốt, nhưng nhìn cơ thể này, vẫn mê người lắm. Nàng nhớ sau khi thành A Cửu, lần đầu tiên nhìn thấy A Khuyết tắm rửa, nàng đã có ao ước… muốn xem.
Giờ không chỉ sờ, nàng còn có thể liếm….. cắn.
Trên người Bùi Khuyết có mùi hương dễ chịu, khiến Ninh Oản không muốn buông tay – phu quân của nàng mà, đương nhiên nàng không ngại.
Bùi Khuyết thấy cả người bắt đầu căng thẳng, nhưng đã đồng ý cho nàng làm, giờ y chỉ có thể nén dục hỏa xuống, tùy nàng làm bậy.
….Nhưng nàng cứ thế này, y cầu còn không được.
Bùi Khuyết vốn chỉ nghĩ Ninh Oản trêu chọc mình, nhưng rồi y mới thấy không ổn – nàng tính làm gì?
“Oản Oản”. Rốt cục Bùi Khuyết cũng không chịu nổi, mở miệng gọi.
Nghe tiếng khàn khàn của y, Ninh Oản càng đỏ mặt hơn.
Ôi… có phải nàng rất đáng khinh không?
“Chàng, không cho chàng nói”. Ninh Oản nóng nảy.
- y sẽ thích.
Đời trước nàng có lỗi với y, bây giờ, nàng sẽ hầu hạ y thật tốt, cho y một đêm động phòng hoa chúc thật trọn vẹn.
Kích thích quá mức như vậy, mắt bị che, cảm giác càng trở nên mãnh liệt. Trong tiềm thức y không bao giờ mong Ninh Oản làm như vậy, tiểu cô nương của y, giờ gả cho y, y sẽ thương yêu, đâu thể để nàng vì y mà làm chuyện đó.
Nhưng thân thể không nói dối được.
Y nhắm mắt lại…… y muốn
càng nhiều.
………
………
Người đột nhiên bị ôm lấy, Ninh Oản hoảng hốt, ngước mắt nhìn – A? Không phải nàng đã cột chắc rồi mà.
“A Khuyết?” Ninh Oản hổn hển, hơi thở của y còn hỗn loạn hơn, vừa rồi nàng biết y thoải mái. Chỉ cần y vui, mất mặt nàng cũng chịu.
“Không cần làm chuyện đó cho ta, Oản Oản”. Bùi Khuyết ôm chặt nàng, thanh âm trầm thấp hơn ngày thường, y gỡ khăn buộc mắt xuống.
Ninh Oản đỏ mặt, do dự một lát mới nói: “Nhưng chàng thích mà”. Y thích mà, sao lại không cho nàng làm.
Những lời này khiến cho Bùi Khuyết tức cười. Trên trán đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú cũng phiếm hồng, “Vậy… cũng không được”.
Sao không được? Hay vẫn nghĩ mình là Bùi tiên sinh dạy chữ cho nàng? Ninh Oản bĩu môi trêu: “Bùi tiên sinh không phải cũng thích đệ tử hầu hạ mà? Đệ tử còn tưởng tốt lắm”.
Tiên sinh, đệ tử….
Ninh Oản với người hôn một cái, đôi mắt trong suốt: “Tiên sinh tốt, chàng nghe lời đệ tử là được rồi”. Nói xong nàng lấy khăn buộc mắt y lần nữa. Cách một lớp vải, nàng hôn lên đôi mắt đó, nhỏ giọng: “A Khuyết, cảm ơn chàng vẫn thương em”.
Cảm ơn chàng, vẫn thương một Ninh Oản từng phụ chàng.
Nghe lời nàng nói, Bùi Khuyết chấn động, còn chưa kịp nghĩ kĩ, tiểu cô nương lại bắt đầu động tay chân, hôn y, vuốt y, cắn y… Bùi Khuyết thấy mình càng căng thẳng.
Nàng nói gì thế? Rõ ràng là y phải cảm ơn, chuyện này y chưa từng hi vọng xa vời, giờ lại có thể được như ý nguyện.
Nàng cám ơn y làm gì… cô nương ngốc. Bùi Khuyết bất giác cong môi, cảm nhận từng nụ hôn của nàng, quần áo hỗn loạn, mềm mại ép lên người y, miệng khô lưỡi đắng.
Ninh Oản cũng biết A Khuyết sắp nghẹn rồi, tuy vừa mới giải tỏa cho tiểu bùi bùi một chút nhưng nó khôi phục quá nhanh, giờ…. Ninh Oản cúi đầu nhìn tiểu bùi bùi, xấu hổ.
Sợ gì chứ, vừa rồi chuyện kia cũng làm rồi. Ninh Oản khinh bỉ mình.
- nhưng mà…. cảm giác đời trước vẫn rất rõ ràng, đau lắm.
Từ nhỏ Ninh Oản đã được nuông chiều, đâu chịu nổi đau đớn. Một lần đó, nàng hận y kinh khủng, đau như vậy, còn mạnh với nàng, không phải y nói sẽ đối xử tốt với nàng sao?
Ninh Oản lo lắng, hít thở một hơi, nàng cảm giác được Bùi Khuyết thở dồn dập, trán đầy mồ hôi đã biểu lộ tâm tình y lúc này.
Nhịn khó chịu sao?
Ninh Oản mím môi. Nhưng mà…. sẽ không khó chịu nữa.
Nàng sợ đau, sợ mình do dự, cho nên ngồi thật mạnh.
Cảm giác thình lình ập tới, khiến Bùi khuyết kêu thành tiếng. Y cảm giác người phía trên run nhè nhẹ, vội gỡ khăn che mắt ra cúi đầu nhìn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào giờ trắng như tờ giấy, cắn chặt môi, cả khóe mắt đều ướt sũng nước. Nàng rúc vào người y, thấy Ninh Oản đau kinh khủng như vậy, y muốn trách mà không nói nên lời.
Y giật giật người định rời đi.
“Đừng”. Ninh Oản hét lên, ôm chặt lấy.
“Oản Oản?”
“Đừng, không cho ra”. Nàng muốn khóc quá, đau.
Lần đầu tiên của nàng, tư thế này càng đau hơn. Trước kia Bùi Khuyết nhưng mấy ngày nay y xem không ít diễm bản, đương nhiên hiểu được vài phần. Y tưởng nàng muốn sờ y, hoặc là, lấy lòng y như vừa rồi, y thật không ngờ, nàng dám.
Bùi Khuyết hôn lên trán nàng trấn an, dịu dàng nói: “Nghe lời, vậy… vậy nàng sẽ đau”.
Ninh Oản lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn méo xẹo, cực kì quật cường. Nàng khẽ hỏi: “A Khuyết, chàng thoải mái không?…. Nói thật”.
Nói thật? Khuôn mặt y phiếm hồng, trong đầu bốc lửa, nhưng y đến nàng đau đành cố nén, không dám động một chút. Giờ nàng hỏi như vậy y biết trả lời thế nào.
Ninh Oản mím môi cười, cảm giác đau giảm đi một chút: “Vừa rồi đau lắm, nhưng giờ đỡ hơn rồi”. Nói xong nàng khẽ giật mình: “A Khuyết, chàng như vậy, rõ ràng là thích mà, đừng vì thiếp mà không làm”.
Hơi thở y nóng rực, nhìn sắc mặt nàng tốt hơn mới yên tâm.
“Chàng rất chiều thiếp, rất dịu dàng”. Ninh Oản dẩu môi, nói.
“Chiều nàng không tốt sao?” Y thích nàng, đương nhiên sẽ đối xử với nàng tốt nhất, mọi chuyện theo ý nàng.
Ninh Oản mím môi lắc đầu: “Không phải không tốt, mà là….” Nghĩ đến tư thế của họ, tiểu bùi bùi chôn trong cơ thể nàng, hai má nàng liền hồng lên, “Thực ra,… có đôi khi, chàng, chàng có thể thô bạo với thiếp một chút”.
Thô bạo? Bùi Khuyết sửng sốt.
Ninh Oản cũng không dám ngẩng đầu, đã không quá đau nữa, giờ…. nàng muốn động.
Bùi Khuyết không biết vì sao nàng lại nói vậy, nhưng mà….. nàng ngại y dịu dàng quá, tính tình tốt quá sao?Mấy ngày nay y xem nhiều diễm bản, nam tử dịu dàng đều không chiếm được nữ nhân, còn thô bạo thì…
Đôi mắt Bùi Khuyết sáng rực, nhìn tiểu cô nương hồng hào trong lòng, hiểu được – hóa ra Oản Oản cũng thích thô bạo à?
Bùi Khuyết tự nhận là hiểu được ý của nàng, nhìn sắc mặt thoáng ý cười thì biết nàng không đau nữa, vậy….. vậy y…. thực ra y sợ làm nàng bị thương, nên mới không dám lộn xộn, cố chịu đựng, nhưng mà…. Bùi Khuyết mím môi, giờ y không cần nhịn nữa.
“A….” Đột nhiên cử động, NInh Oản không nhịn được hét thành tiếng, sau đó trời đất đảo ngược, Bùi Khuyết đổi khách thành chủ áp nàng xuống, động tác vốn dịu dàng giờ đầy thô lỗ.
Cảm giác đau đớn mất đi, sung sướng ấp đến không gì diễn tả nổi.Cá nước thân mật trong diễm bản giờ nàng đã cảm nhận được….. hóa ra, thật thoải mái.
“Nhẹ, nhẹ một chút”. Ninh Oản nhỏ giọng oán.
Nghe tiếng nàng tức giận, Bùi Khuyết theo thói quen ngừng lại, nhưng nhớ tới lời nàng vừa nói, lại mặc kệ nàng, tiếp tục dùng sức – diễm bản đều viết, trên giường, không cần nghe đối phương, hơn nữa Oản Oản cũng mới nói, phải thô bạo.
……….
……….
Thô bạo thật lâu.
……….
……….
Lại thô bạo rất lâu.
Ninh Oản thấy thắt lưng mình cũng bị bẻ gãy rồi, vừa đau vừa xót, lại mệt, mà người phía trên thì hình như không hề suy giảm, cứ hết lần này đến lần khác….. lần sau thô bạo hơn lần trước.
Lại qua hồi lâu nữa, NInh Oản mơ màng, bên tai là tiếng thở dốc, không biết là của y, hay của nàng, còn cả….
Mệt quá.
- hóa ra động phòng mệt như vậy.
Ninh Oản cắn răng, ôm chặt Bùi Khuyết vẫn va chạm trên người, nàng mệt quá.
Nhưng mà nói thật, A Khuyết thô bạo như vậy, nàng thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.