Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 25: Cái Gọi Là Hình Tượng




Tiến cung trong đêm là điều không thể.
Bây giờ Ninh Oản chỉ có thể chờ đợi A Cửu sẽ là A Cửu, mà không phải là Thanh Tuyền chiếm lấy. Nhưng mà…. trong lòng nàng sốt ruột quá, biết Bùi Khuyết chiều A Cửu, nếu A Cửu vào trong chăn hay liếm liếm, y cũng không phản đối.
Ninh Oản càng nghĩ càng không ngủ được, trông ngóng sớm đến hừng đông, đợi trời mới sáng, nàng sẽ cải trang thành chân sai vặt đi theo huynh trưởng vào cung, sau đó tìm Bùi Khuyết, nhìn xem con mèo kia rốt cục là mèo hay là Thanh Tuyền.
…. Chỉ mong nàng nghĩ nhiều.
*
Sáng sớm, Ninh Oản rời giường rửa mặt chải đầu, nhìn thấy thân thể của mình, mà không phải là móng vuốt, trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, may quá, không phải nằm mơ, nàng trở lại rồi.
Khi Ninh Ngọc Hành thấy muội muội ăn mặc kiểu nô tài, trong lòng đầy nghi ngờ, y xoa xoa cái trán trơn bóng của nàng, cười nói: “Sao thế? Hôm qua còn nói phải làm danh môn thục nữ, giờ đã như trộm chuồn đi chơi rồi?”
Ninh Oản đúng là tự bê đá đập chân mình, nhưng hôm nay có chuyện thỉnh cầu, cho nên không dám bất kính với huynh trưởng, chỉ có thể nịnh nọt cười, giọng điệu làm nũng: “Muội không phải trộm ra ngoài chơi, muội là… muốn huynh dẫn vào cung”.
Cái này Ninh Ngọc Hành càng không hiểu ra sao, mấy năm nay Oản Oản tiến cung rất ít, còn nói không thích không khí trong cung, hai là không muốn gặp người, thế mà hôm nay lại muốn vào cung, đúng là làm cho y một phen khó hiểu.
Ninh ngọc Hành hiểu muội muội nhà mình, nghiêm trang nói: “Hoàng cung là nơi trọng yếu, sao có thể muốn vào là vào, hôm nay không nói rõ nguyên nhân, huynh sẽ không mang muội vào”.
Ninh Oản biết, huynh trưởng chiều nàng nhưng việc quan trọng vẫn sẽ giữ nguyên tắc, nàng nhin khuôn mặt tuấn tú, lòng quyết định nói thẳng: “Muội muốn tiến cung là để gặp em rể tương lai của huynh, đáp án này huynh vừa lòng không?”
Ninh Ngọc Hành:”…”
*
Đến khi lên xe ngựa, Ninh Ngọc Hành vẫn một bộ dạng như bị phủ sương mù, y nghiêng đầu nhin muội muội mặc đồ nô tài bên cạnh, thử hỏi: “Muội mới nói, là thật?”
Ninh Oản liếc mắt một cái, khuôn mặt nhỏ bé so với ngày xưa đã có vẻ phong tình hơn, lay động nở rộ như loài hoa thược dược, kiều mỵ đáng yêu, đôi môi khẽ mở: “Ca ca, huynh không phải hy vọng muội thích Bùi Khuyết sao?”
Bây giờ vừa đúng thỏa mãn tâm nguyện của y đó.
Ninh Ngọc Hành không giải thích được, đương nhiên y hi vọng Oản Oản sẽ thích thái tử điện hạ, nhưng mà… vậy quá đột ngột đi? Hơn nữa… “Oản Oản, có phải Cố Giang Nghiêu có lỗi với muội không?”
Nghĩ tới nghĩ lui, y chỉ có thể nghĩ ra đáp án này, lúc y còn ở biên cương, mỗi lần Oản Oản viết thư đều nhắc đến Cố Giang Nghiêu, y biết muội muội của mình nếu không thích thật lòng sẽ không nhắc mãi như thế, y còn có thể tưởng tượng được bộ dạng nhảy nhót của Oản Oản nữa. Y tuy không thích Cố Giang Nghiêu nhưng chỉ cần Oản Oản thích, y tự nhiên sẽ không phản đối, dù sao Cố Giang Nghiêu cũng là thanh niên tài tuấn ở Định An thành, tiền đồ rộng mở.
Nhưng mà lần trước gặp Cố Giang Nghiêu ngoài Minh tú sơn trang, y lại không thích, y hi vọng Oản Oản có thể ở bên thái tử, người dịu dàng như thái tử mới có thể yêu thương muội muội của y tốt nhất.
Chỉ là…
Sắc mặt Ninh Ngọc Hành trầm tĩnh đi, y nhìn muội muội nhà mình, nói: “Nếu muội thích thái tử thật lòng, huynh đương nhiên rất vui, nhưng mà Oản Oản… nếu muội vì giận dỗi với Cố Giang Nghiêu mà làm như vậy, y sẽ đuổi muội về phủ ngay bây giờ”. Mặc kệ nói như thế nào, thái tử cùng y lớn lên, tuy y thương yêu Oản Oản, nhưng không thể thiên vị được
Ninh Oản khẽ cười, nhìn huynh trưởng, lại nhớ đến đời trước Bùi Khuyết chết trong ngực nàng, nàng mím môi, dừng thật lâu mới ngẩng đầu nhìn huynh trưởng, “Ca ca huynh yên tâm, muội không phải là người như thế”. Nàng thật tâm yêu Bùi Khuyết, mấy ngày nay sớm chiều ở chung, người như Bùi Khuyết, thích y là chuyện rất dễ dàng.
Ninh Ngọc Hành thấy Ninh Oản ngồi im lặng, có chút đau lòng, đưa tay xoa đầu nàng, thấp giong: “Được rồi, không hỏi nữa”.
”Nhưng lần này… ánh mắt không tồi đâu, không hổ là muội muội của Ninh Ngọc Hành”.
Ninh Oản nhìn huynh trưởng nhà mình, có cảm giác con người sắt đá kia cũng biết dịu dàng, cười khúc khích.
*
Tuy mặc đồ của tên sai vặt nhưng nếu bị người ta biết là nữ tử phủ Việt quốc công dùng cách này để vào cung, mặt mày phủ Việt quốc công cũng vì nàng mà mất hết. Phụ thân nàng, tuy ngày thường rất chiều, nhưng nếu biết chắc chắn không tránh khỏi gia pháp.
Nàng mới không muốn quỳ từ đường đâu.
Nàng mặc đồ của nô tài nên hơi lạnh, Ninh Oản chà xát tay, sau đó đi tới Đông cung.
Bây giờ tuyết đã ngừng rơi, ngói lưu ly phía trên Đông cung phủ một lớp tuyết dày, dưới chân cũng vang lên tiếng tí tách, bỗng một thanh âm quen thuộc khiến Ninh Oản dừng lại, quay về hướng đó.
Giữa mờ mịt tuyết nàng nhìn thấy thân ảnh màu đỏ tía, Ninh Oản liếc mắt đã nhận ra, người này luôn mơ ước A Khuyết của nàng, Phó Dư Thù.
Ninh Oản đau đầu nhíu mày, nếu Thanh Tuyền thành A Cửu mà Phó Dư Thù lại ở trong cung, gần như thế, nàng đúng là không có biện pháp. Giờ phút này, nàng tình nguyệt làm A Cửu, lúc nào cũng gần bên Bùi Khuyết, một chút cũng không kiêng kị.
Nhưng mà nhìn cái bộ dạng này của Phó Dư Thù, chắc là không chiếm được tiện nghi gì của Bùi Khuyết rồi.
Ninh Oản vui vẻ cong môi, tâm tình sung sướng.
”Đứng lại, ngươi là ai?”
Ninh Oản đang định đi, đột nhiên sau lưng có tiếng gọi, nàng ngẩng đầu lên, là Thường An hầu hạ bên Bùi Khuyết, nhưng nhớ đến trang phục của mình hiện tại, nàng cúi đầu, lấy lệnh bài huynh trưởng đưa cho nàng dắt trên thắt lưng: “Tiểu nhân là người phủ Việt quốc công, thiếu gia sai đến nhắn gấp với thái tử điện hạ”.
Thường An đương nhiên biết tướng quân phủ Việt quốc công và thái tử từ nhỏ giao tình rất tốt, nhìn lệnh bài thấy không có nghi ngờ rồi đem người tới Đông cung.
Ninh Oản thờ phào một hơi, may mà gặp Thường An.
Ninh Oản bị đưa đến thiên điện.
”Thái tử đang tắm, ngươi chờ ở đây một lát”. Nói chuyện với nàng là một cung tỳ nàng có biết, tên là Lục Hòa, làm điểm tâm rất ngon, vẻ mặt cũng trẻ con nên nàng rất thích.
Ninh Oản gật đầu. Chỉ cần có thể gặp Bùi Khuyết, nàng nguyện ý chờ.
Đang lúc Ninh Oản cúi đầu trầm tư, nhóm nô tài nói chuyện lại rơi vào tai.
”Mới vừa rồi thái tử điện hạ tắm rửa A Cửu cũng theo vào… Ai mang nó ra đi, lúc thái tử tắm không thích người ngoài quấy nhiễu”. Cung nữ giáp nói.
”Được, ngươi mới tới còn không biết, điện hạ yêu chiều con mèo đó bao nhiêu đâu, dù A Cửu có vào bể điện hạ cũng không nói nửa cầu, ngươi đừng quan tâm”. Cung nữ ất nói.
”….”
”….”
Cơ thể Ninh Oản run lên, trong đầu hiện ra hình ảnh, con mèo mở mắt thật to, vẻ mặt say mê nhìn Bùi khuyết tắm rửa.
Nhất thời nàng không bình tĩnh nổi.
Không được không được, nàng nhất định phải ngăn cản. Ý niệm này vừa nảy ra, nàng không chút nghĩ ngợi chạy tới tẩm điện của Bùi Khuyết – tẩm điện của Bùi Khuyết, nàng rất quen thuộc.
Nhóm nô tài ở Đông cung trợn tròn mắt lên, “…” Này…. tên nô tài này điên rồi à? Sao lại chạy đến tẩm điện của điện hạ.
Thường An là người đầu tiên cản trở, nhưng khi nhìn rõ dung mạo của người trước mắt, sủng sốt, sau đó là kinh ngạc nói: “Ninh…. Ninh đại tiểu thư?”
Mặc kệ bị người ta nhìn ra thân phận, Ninh Oản thấy Thường An không định cản mình, không thể tốt hơn được, nàng đi thẳng vào bên trong, tiếng nước ào ào vang lên mới khiến cho nàng ngừng bước.
Hơi nước dày đặc, thân hình nam tử gầy gò lộ ra, trần truồng đứng trước mặt nàng, tóc đen rối tung, dung nhan tuấn tú phía trên tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ có người xâm nhập.
Ninh Oản sửng sốt một lát, tầm mắt dời từ ngực trơn bóng của nam tử xuống vật to lớn giữa hai chân, khóc không ra nước mắt, hình tượng của nàng…
Chóp mũi đột nhiên nóng lên, Ninh Oản vội đưa tay che, đầu ngón tay mà màu đỏ rực rỡ, …. hình như là máu mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.