Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 21: Dọa Người




Sở Vân Thâm mím môi nhìn một người một mèo trong điện, sau đó âm thầm đỡ trán, bất đắc dĩ cực kì.
Bùi Khuyết vẫn chưa nhận ra vẻ hờn giận của quốc sư đại nhân, mắt vẫn nhìn mèo con dưới đất, y liền ngồi xuống. Chén ngọc mang hương trà lượn lờ, tỏa ra làn khó màu trắng dày đặc, Bùi Khuyết uống một ngụm, động tác đầy tao nhã.
Sở Vân Thâm không thích trà như Bùi Khuyết, y đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay thần đến là muốn nói cho thái tử điện hạ tin tức, Ninh tiểu thư đã có tin”.
Động tác uống trà của Bùi Khuyết dừng lại, ngón tay cầm chén như trắng bệch, một lúc sau mới đưa mắt nhìn Sở Vân Thâm: “Như thế nào?”
”Hiện tại Ninh Tiểu thư vẫn bình an vô sự, điện hạ không cần lo”.
Ninh Oản nhìn Sở Vân thâm, âm thầm cắn răng, có Bùi Khuyết che chở nàng, đương nhiên là bình an vô sự rồi, còn cần y nói!
Bình an vô sự, Bùi Khuyết nuốt từng từ, thần sắc dịu đi.
Tưởng tượng Ninh Oản bây giờ đang ở trong cơ thể nữ tử khác, lòng y rất phiền, y luôn thanh tâm quả dục, nhưng đâu phải ai cũng có thể khống chế chính mình được như thế, suy nghĩ một lát rồi nói: “Quốc sư, khanh không phải là … không muốn tìm cách đưa Ỏan Oản trở về”.
Y tin tưởng năng lực của Sở Vân Thâm, chuyện trước kia hắn đều làm rất tốt, nhưng sự kiện này, kéo dài sẽ không tốt. Y biết rõ Oản Oản quan trọng với mình như thế nào, lại cố tình kéo dài.
Chuyện này không phải y không biết, chỉ là tin hắn mà thôi.
Sở Vân Thâm đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt hiếm khi vui vẻ, nhưng nhìn qua lại rất khác người, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Thái tử điện hạ quả nhiên thông thái”.
Bùi Khuyết nhíu mày, buông chén trong tay, mặt lạnh tanh.
”Sở Vân Thâm, ta cho người kì hạn một tháng”.
*
Mãi đến khi Sở Vân Thâm đi rồi, Bùi Khuyết vẫn không nhìn nàng một cái.
Ninh Oản tội nghiệp ngẩng đầu nhìn y, nhưng thấy bộ dạng giận dữ thế, lại không dám quấy rầy, chỉ mở đôi mắt to ngập nước, không hề chớp mắt nhìn y.
Rốt cục là ai chọc đến y vậy? Sao lại đột nhiên không để ý đến nàng. Ninh Oản gãi đầu, tâm tình khó hiểu. Nàng biết quan hệ giữa Bùi Khuyết và Sở Vân Thâm tốt lắm, nhưng vừa rồi lại lạnh mặt, đến nàng còn phải sợ.
Bộ dạng tức giận của Bùi Khuyết, đáng sợ lắm đó. Nhưng nghĩ đến vừa rồi là vì mình, trong lòng nàng liền vui vẻ. Bùi Khuyết như thế nào, cũng là vì quan tâm đến nàng cả.
Lúc này Bùi Khuyết mới tắm rửa xong, nhưng lại chưa buồn ngủ, y ngồi trầm tư suy nghĩ, mặt mày thản nhiên, càng khiến cho Ninh Oản không nhìn ra manh mối. Nàng chỉ thấy Bùi Khuyết dịu dàng, cứ không nói tiếng nào như vậy, đúng là lần đầu tiên.
Không ổn rồi! Không phải là Bùi Khuyết ngại nàng phiền chứ, không thích nàng nữa?
Nếu Bùi Khuyết không thích nàng, nàng chỉ có thể bị đuổi về nơi ở chó mèo, hoặc là tặng cho người khác, hơn nữa, Bùi Khuyết không thích nàng, không có sự che chở của y, đó còn là tra tấn còn hơn chết. Sở Vân Thâm kia rõ ràng là đồng ý với nàng rồi, nhưng nhìn qua lại giống như không liên quan tới mình vậy, nàng thực sự không có cách nào.
Mấy ngày được được chiều mà kiêu, giờ trong lòng Ninh Oản cực kì hối hận, nàng là một con mèo thôi mà, được sủng ái như thế, cũng không được vênh váo đắc ý.
Bùi Khuyết nhất định không thích nàng rồi. Ninh Oản cúi đầu uất ức, âm thầm cảnh tỉnh bản thân.
”Khụ khụ…”. Một tràng ho vang lên, làm cho Ninh Oản giật mình, thấy sắc mặt của y có chút tái nhợt, lại nhìn y ăn mặc đơn giản như vậy, nàng càng đau lòng, bất chấp việc y không quan tâm đến mình, vội vàng chạy tới.
”Meo….” Ninh Oản quen thuộc nhảy vào ngực y, vươn móng vuốn gãi gãi tay y.
Nhìn ánh mắt trong veo của mèo con trước mặt, Bùi Khuyết cũng rất nhanh hồi thần. Y chỉ không nhìn đến nó, khẽ ho nhẹ.
Ninh Oản càng lo hơn – Bùi Khuyết thực sự không để ý đến nàng.
”Meo….” Đời trước Bùi Khuyết đối xử với nàng tốt lắm, nhưng với người khác thế nào, nàng không biết. Nàng cũng biết về Bùi Khuyết ít quá, lúc nàng vẫn còn là Ninh Oản, Bùi Khuyết chuyện gì cũng nghe nàng, mà giờ nàng là A Cửu, chỉ là một con mèo thôi, dù có thích mèo, nó cũng chỉ là sủng vật mà thôi.
Nàng bây giờ sao có thể so với Ninh Oản đời trước, trong lòng Bùi Khuyết không gì so sánh được.
”Meo…” Ninh oản ôm chặt lấy ống tay áo y, nhưng lại nghĩ đến cánh tay bị thương, không dám lộn xộn nhiều, chỉ có thể cẩn thận thăm dò mà kêu – nàng cũng không dám trêu chọc y nữa.
Bùi Khuyết rốt cuộc cũng nhìn nàng.
Trong lòng cô nhóc kia nghĩ gì, đương nhiên y biết rõ. Tuy là y sủng ái A Cửu, nhưng nhiều ngày qua y càng ý thức được, mình sủng ái nó quá mức rồi. Y chiều nó, nhưng càng như vậy lại sợ nó hư.
Trong hoàng cung, dù là Đông cung thái tử, nhưng A Cửu chỉ là một con mèo, nuông chiều quá là muốn mạng của nó.
Nhưng nhìn ánh mắt tội nghiệp của mèo con lại khiến y đau lòng, y biết nó lo cho mình, nhìn vẻ mặt đó thực là muốn nhẫn tâm cũng không được. Bùi Khuyết đặt cuốn sách xuống, vươn tay chọc chọc vào đầu nó, giọng khàn khàn: “Biết sai rồi à?”
Ninh Oản tuy không rõ lắm nhưng vẫn liên tục gật đầu ” meo meo meo” muội sai rồi, sau này sẽ không … chạy loạn ra ngoài nữa.
Bùi Khuyết nhíu mày, vỗ về nó một chút, nghĩ đến mèo con vừa rồi im lặng tựa vào lòng Sở Vân Thâm, thấy y cũng không vội chạy tới, thế mà y lại cảm thấy không vui.
Rõ ràng A Cửu chỉ là một con mèo, vì sao trong lòng y lại để ý đến thế? Mặt mày Bùi Khuyết càng nhăn hơn.
Y biết Oản Oản giờ vẫn an toàn, thậm chí cảm nhận được nàng rất gần mình, cũng biết Sở Vân Thâm không thích Oản Oản, cho nên vừa rồi y mới không nhịn được mà nói hết ra.
Y thực sự không tin nổi, con mèo nhỏ trong lòng mình lại có thể quẫy nhiễu tâm tình của y như thế.
Bùi Khuyết nhìn mèo con hiếm khi yên lặng, không nỡ lạnh nhạt với nó, y đưa tay nhíu nhíu cái mũi nhó, ôn hòa nói: “Về sau không được chạy loạn, nhớ chưa?”
Giờ phút này, chỉ cần Bùi Khuyết để ý đế nàng, cái gì nàng cũng đồng ý. Ninh Oản vội vã gật đầu.
Bùi Khuyết bị bộ dạng của nó làm cho vui vẻ, không muốn nghĩ đến những chuyện khác nữa, nhếch môi cười, mày mặt cũng vì thế mà giãn ra, “mèo ngốc”.
”Meo….” Mèo ngốc gật đầu.
*
Nguyệt Khê các.
Trong gương là gương mặt kiều mỵ, đôi mắt xếch xinh đẹp mà quyết rũ, Phó Dư Thù xoa xoa gương mặt mình, cực kì vừa lòng. Nam nhân đều thích nữ tử xinh đẹp, mà Phó Dư Thù nàng mỹ mạo có, tài tình có, so với Ninh Oản thực chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Ninh Oản từ nhỏ cùng Bùi Khuyết lớn lên, cũng xem là thanh mai trúc mã, tình cảm này không thể so sánh được, điều này nàng rõ. Chỉ là… Phó Thư Dù đứng dậy, nhìn gió thổi ngoài cửa sổ, giờ nàng đã vào hoàng cung, trên danh nghĩa là để làm bạn với sủng phi của Minh Nguyên đế, nhưng mà tâm tư của Minh Nguyên đế, sao nàng lại không hiểu chứ.
Y cố ý đẩy nàng cho Bùi Khuyết, nàng đã sớm chuẩn bị mọi thứ, lần này nàng không tin sẽ không chiếm được tâm tư của Bùi Khuyết.
”Tiểu thư, Tĩnh quý phi gọi ngài qua”. Tỳ nữ Tiểu Quỳ nhìn tiểu thư nhà mình, nói.
Phó Dư Thù gật đầu, tùy tay cầm lấy một trâm ngọc đơn giản, cài lên tóc.
”Tiểu thư, ngài không phải không thích trâm đơn giản sao?” Tiểu Quỳ nghi hoặc nói.
Phó Dư Thù cười cười, liếc nhìn tỳ nữ bên cạnh: “Ngươi thì biết gì, bộc lộ tài năng không phải là chuyện tốt, giờ ta tiến cung để làm bạn với Tĩnh quý phi, đương nhiên phải trang điểm đơn giản một chút, miễn chiếm hết nội bật của nàng ta”. Tĩnh quý phi là bác ruột của nàng, tuy đứng cùng phe với nàng, nhưng nàng cũng không muốn trở thành một quân cờ bên cạnh thái tử.
Phó Dung Tĩnh muốn một quân cờ nghe lời, như vậy, nàng sẽ cho nàng ta một quân cờ biết nghe lời.
- chỉ cần nàng có thể bên cạnh Bùi Khuyết.
*
Đông cung.
Bùi Khuyết xưa nay có thói quen ngủ trưa, nếu là ngày thường nàng đương nhiên sẽ chọn cùng nằm trên giường ngủ với y, nhưng hôm nay nàng lại không buồn ngủ. Nhìn thấy Bùi Khuyết nằm nghiêng trên tháp, đẹp như một bức tranh tiên nhân, nàng si ngốc nhìn một lúc lâu, định nhảy xuống giường.
Nàng muốn đi tìm Sở Vân Thâm, muốn biết y trong vòng một tháng có thể đưa nàng về hay không.
”Meo….” Nàng theo bản năng mở miệng kêu, lại nhớ ra không nên quấy nhiễu giấc ngủ của y, vội ngậm chặt miệng.
Nàng không dám lộn xộn. Trong vòng ôm ấm áp của Bùi Khuyết làm cho nàng cũng buồn ngủ theo, đột nhiên bên tai có tiếng gọi: “…. Oản Oản”.
Giọng Bùi Khuyết luôn dịu dàng dễ nghe như thế, đặt biệt lúc gọi tên nàng, cực kì mềm mại, làm cho nàng nghe xong cũng hồ đồ theo, cảm giác phiêu phiêu.
Ninh Oản si ngốc nhìn dung nhan gần trong gang tấc, sau đó không nhịn được, cẩn thận lặng lẽ vươn đầu lưỡi liếm trên mặt y.
Ôi…
Một chút sao mà đủ, nàng lại trộm liếm vài cái – về sau nàng về được cơ thể của mình, sẽ không làm chuyện này nữa.
Đang lúc Ninh Oản suy nghĩ, đột nhiên cảm thây cơ thể bị vây chặt, giữ lấy hai cánh tay của nàng, nàng bối rối nhìn lại, thình lình chạm vào ánh mắt của Bùi Khuyết.
Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp như phủ một lớp sương mù, lại như lốc xoáy lập tức hút hết linh hồn nhỏ bé của nàng vào, Ninh Oản thấy tim mình bich bich bịch rất mạnh, nếu giờ không phải là mèo, nhất định nàng sẽ đỏ mặt.
Hóa ra y đã tỉnh.
- nhưng mà
Ôi…. nào có cô nương nào dọa người như nàng vậy nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.