[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 72:




Lúc đám chó con tới sắp hàng thì lông lá gọn gàng, lúc về lại rối bù. Tụi nó cũng không có cách nào chải lông lại được, biết sao giờ, chân ngắn, với không tới, vì thế con sóc nhỏ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh Phương Nghị đành phải giúp đám chó con chải lông lại.
Lúc Phương Duyệt đi vào, nhìn thấy hành động của sóc nhỏ thì liền cười phá ra, sau đó lại cho nó mấy cái hạt dẻ, chờ nó ăn xong rồi thì mang cây lược tới cho nó, dạy nó cách dùng. Vì thế, nghiệp vụ chải lông của sóc nhỏ càng lúc càng phát triển thuận lợi.
Sau khi Phương Nghị phun thuốc cho đám chó xong, liền gọi đám mèo tới. Hình thể của đám mèo khá giống nhau, khiến Vú Em rối rắm không biết phải chỉnh đội hình như thế nào. Nó cứ chuyển đổi vị trí giữa hai con mèo có hình thể na ná nhau liên tục, tới mức Đại Hoàng phải chạy tới giúp nó thì vấn đề với được giải quyết xong. Nhưng Đại Hoàng vẫn nhất quyết đòi đứng ngay đầu hàng.
Trong lúc Phương Nghị phun thuốc, Phương Duyệt cũng dẫn hai người khác vào trong sân sau. Trước tiên dọn dẹp sạch đám rác do đám chó mèo trong sân sau mang về sưu tập, sau đó rắc phấn khử trùng khắp sân. Trong đó có một bộ quần áo rách nát là đồ vật của một con mèo thích nhất. Sau khi nó được Phương Nghị phun thuốc xong, nó liền nhào tới cướp bộ quần áo đó đi, rồi tha vào trong ổ mèo.
Phương Duyệt không còn cách nào, đành phải mang mấy món đồ chơi dành cho mèo rồi dụ dỗ hơn nửa ngày mới lấy lại được bộ quần áo rách nát đó.
Phương Nghị rửa tay sạch sẽ rồi quyết định ra ngoài mua thịt về làm bánh ngô cho đám Vú Em ăn. Anh rời khỏi nhà bao nhiêu ngày thì có bấy nhiêu ngày Vú Em để lại một phần thức ăn chó của mình cho anh. Vì không được ăn no, cho nên hiện giờ Vú Em đã gầy xuống rồi.
Vú Em đi theo Phương Nghị ra khỏi nhà, nhưng lại chợt nghe thấy một thanh âm quen thuộc, nó lập tức ‘vèo’ một cái chui tọt vào trong sân sau.
“Hình như anh vừa mới thấy Vú Em thì phải” Ninh Phong dắt Vú Anh đi tới.
“Anh nhìn nhầm rồi. Vú Em còn đang chơi ở sân sau.” Phương Nghị cảm thấy nói dối vì Vú Em thì không tính là nói dối. Đây là lời nói dối thiện ý mà.
“Cậu bảo với Vú Em rằng đừng có sợ. Lần này anh đã nói trước với Vú Anh rồi. Làm con gái thì phải biết rụt rè, phải bồi dưỡng tình cảm trước rồi mới suy xét những chuyện khác. Vú Anh đã đồng ý rồi.” Ninh Phong nói xong, Vú Anh liền gâu một tiếng với Phương Nghị, sau đó ngậm một món đồ trong túi áo của Ninh Phong đưa cho Phương Nghị.
“Đây là cái gì” Phương Nghị nhận lấy phong bao lì xì. Giờ không phải là ngày lễ, cũng chẳng phải là ngày tết, đưa bao lì xì làm cái gì
“Đây là lễ gặp mặt Vú Anh tặng cho Vú Em, trong bao có một ngàn đồng, cậu thu hộ Vú Em đi.” Ninh Phong tỏ ra rất bất đắc dĩ mà nói. Cũng không biết Vú Anh học được từ đâu, ngày nào cũng lấy tiền từ trong bóp của anh, rồi giấu đi. Ban đầu Ninh Phong còn nghiêm túc tìm, lo Vú Anh ăn mất tiền, sau đó phát hiện ra Vú Anh chỉ lấy tiền như lấy một món đồ chơi mà thôi, vì thế anh không lấy tiền lại mà chờ sau này hết tiền rồi thì chui vào ổ chó của Vú Anh lấy, nói không chừng sẽ có một kinh hỉ lớn.
Ai ngờ lần này Vú Anh vừa nghe sẽ được đến đây, liền bật người lấy hết tiền trong ổ của mình ra, bảo anh đưa cho Phương Nghị. Lúc đó, trong lòng Ninh Phong thật sự là…. Nuôi cho con gái lớn rồi lại để nó chạy theo người khác còn chưa tính, đã vậy còn dám trộm đồ trong nhà tặng trai, loại cảm thụ này khỏi nói khó chịu cỡ nào.
Vú Anh biết nhìn tiền, mỗi lần lấy cũng chỉ lấy có mỗi tờ một trăm tệ. Vì thế mới qua hơn hai tháng, trong tay Vú Anh đã có một vạn tệ. Vú Anh muốn đưa hết toàn bộ số tiền này cho Phương Nghị, nhưng Ninh Phong lại không nỡ, tiền của anh có phải là do gió to thổi tới đâu, vì thế chỉ đưa cho Phương Nghị một ngàn tệ mà thôi.
“Bao lì xì của Vú Anh tới rất đúng lúc. Em đang định đi mua thịt bò về làm bánh ngô cho Vú Em ăn.” Vú Anh như nghe hiểu được lời khen của Phương Nghị, nó cực kỳ vui vẻ mà lắc lắc đuôi, sau đó nâng chân vỗ vỗ Ninh Phong.
“Cái kia… Vú Anh nhà anh đã đưa lễ gặp mặt rồi, cậu dẫn Vú Em ra đây, anh và hai đứa cùng đi mua thịt.” Ninh Phong dùng vẻ mặt đau khổ mà nói với Phương Nghị, cảm thấy làm cha thật khó quá, tình thương của cha thiệt là cao như núi a!
“Không tốt lắm đâu.” Phương Nghị có chút do dự. Vốn chuyện Vú Anh tới đây là chuyện ngoài ý muốn, mỗi lần tới lại còn ở lâu nữa, khiến anh luôn có cảm giác có lỗi với Vú Em.
“Thịt bò rất mắc đúng không Cậu mua nhiều chút, cho Vú Anh nhà anh ăn với. Đồ hôm nay cậu mua, anh đều trả tất.” Ninh Phong vốn muốn nói vậy thôi đi, nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi mắt mở to đầy khát vọng của Vú Anh, liền nghẹn họng sửa lại lời nói sắp vuột khỏi miệng.
“Được.” Phương Nghị lập tức gật đầu, quyết định lần này phải mua gấp đôi số thịt bò dự tính, trị giá cũng tới năm sáu ngàn lận đó. Muốn bán mĩ sắc của Vú Em thì cũng phải bán cho có giá trị chút chứ.
Phương Nghị lôi Vú Em từ trong góc sân ra. Vú Em vẫn lộ vẻ không tình nguyện như cũ, ủ rũ đi cùng Phương Nghị.
Lần này Vú Anh quả thực đã rụt rè hơn nhiều, nhìn thấy Vú Em cũng chỉ gâu gâu vài tiếng, rồi thân mật chạy tới ngửi ngửi Vú Em, lại liếm liếm vài cái rồi không làm gì nữa, nhưng vẫn cố ý đi cạnh Vú Em.
Phương Nghị thường hay dẫn Vú Em ra ngoài đi dạo, cho nên tất cả mọi người sống gần đây đều biết nó, người ở trong chợ cũng biết Vú Em, vì thế mỗi lần đi dạo, Phương Nghị chưa từng phải dùng dây dắt chó. Vú Em thấy Vú Anh vẫn đi theo cạnh mình, nó liền vội vàng chạy qua bên kia. Vú Anh cũng muốn chạy qua đó, nhưng dây dắt không đủ dài, khiến nó cứ kêu ẳng ẳng.
Ninh Phong nhìn nhìn Phương Nghị mội hồi, rồi nói một câu: “Thịt bò.” Phương Nghị lập tức gọi Vú Em lại.
Nguyên tắc của Phương Nghị chính là đã cho người ta lọt tròng thì phải làm cho trót, vì thế trực tiếp mua luôn nửa con bò. Lúc trả tiền, Ninh Phong tái mét mặt mày, cảm thấy nuôi Vú Anh thật không dễ dàng gì a. Đồ dùng của Vú Anh đều là hàng nhập khẩu, rất đắc đó. Ninh Phong đã phải tốn rất nhiều tâm tư mới nuôi Vú Em thành một con chó xinh đẹp như vầy, nhưng anh trăm triệu lần không ngờ, đối tượng mà Vú Anh tìm lại cũng biết tiêu tiền y chang như nó.
“Vú Em à, mày phải cám ơn Vú Anh và ba của Vú Anh, có biết không hử Nếu không có hai người họ, tháng này mày phải nhịn ăn bánh ngô rồi. Nhờ có hai người họ mà tháng này mày được ăn gấp đôi số lượng bánh ngô đó.” Phương Nghị hẹn thời gian vận chuyển thịt bò với ông chủ tiệm xong, cảm thấy Vú Em có thể gặp được một fan cuồng như vậy thật là hiếm có, cần phải an ủi người ta một chút, nếu không lỡ sau này hết cuồng Vú Em như vậy nữa thì làm sao đây
Vú Em nghe Phương Nghị nói xong, nó tỏ vẻ không tình nguyện mà chạy đi chơi với Vú Anh một lát, rồi chủ động đi bên cạnh Vú Anh. Kỳ thật, chỉ cần Vú Anh không động thủ động cước với Vú Em, Vú Em vẫn rất thích chơi cùng với nó.
Mua đồ xong, lúc về nhà, Phương Duyệt nhìn thấy Vú Anh liền cười trộm một hồi, sau đó mới mang đồ ăn vặt ra cho Vú Anh ăn. Con nhóc này cũng khổ lắm a, theo đuổi Vú Em nhiều năm vậy rồi mà vẫn chưa cua được con người ta, vậy mà cũng vẫn không nổi giận gì sất.
Phương Nghị tới phòng bếp làm bánh ngô. Vú Em cũng chạy qua. Vú Anh cũng nhất quyết phải đi theo. Ninh Phong không còn cách nào, đành phải đi theo luôn. Đại Hoàng nhìn thấy tư thế của Phương Nghị, liền biết Phương Nghị đi làm bánh ngô, cho nên nó đã sớm thủ sẵn ở trong phòng bếp, thuận tiện còn dắt theo vài con mèo vậy thì có thể lấy được thêm nhiều bánh ngô hơn, Vú Em có thể ăn được nhiều hơn. Đây là điều Đại Phi vừa mới dạy cho nó đó.
Ninh Phong đã sống độc thân nhiều năm rồi, rất am hiểu chuyện bếp núc, thấy Phương Nghị cắt thực phẩm cắt tới nát bấy liền nhịn không được đuổi Phương Nghị ra chỗ khác, để bản thân động thủ, còn Phương Nghị thì bị anh đuổi đi rửa đồ ăn.
Bận rộn suốt cả buổi chiều, Phương Nghị rốt cục cũng làm ra được rất nhiều bánh ngô. Tuy Đại Hoàng đã dẫn rất nhiều mèo tới, nhưng Phương Nghị vẫn chỉ cho nó có mỗi một cái bánh ngô. Nếu để cách này có tác dụng, lần sau Đại Hoàng chắc chắn sẽ kêu gọi toàn bộ đám mèo trong sân sau đến mất, tới lúc đó bánh ngô có đủ để phân phát cho đám mèo hay không cũng là một cái vấn đề.
Đại Hoàng thấy Phương Nghị chỉ cho nó có một cái bánh ngô, nó liền tỏ ra không hài lòng mà khẽ cào cho Phương Nghị một nhát, sau đó ngậm bánh đi.
Vú Anh thấy đội ngũ sắp hàng chỉnh tề đứng ở trước cửa liền sợ tới ngây người, sau đó cũng tự giác ngậm bát chạy tới đứng bên cạnh Vú Em. Phương Nghị liền chia cho nó một cái.
Chờ Phương Nghị phân phát bánh xong mới phát hiện Vú Em đang dùng ánh mắt cưng chiều mà nhìn Vú Em. Phương Nghị khẽ giật mình, anh thật không ngờ mình lại có thể nhìn thấy ánh mắt nhân tính hóa như vậy trên người Vú Anh.
Sau khi Vú Em dùng vài cái đớp ăn hết bánh ngô, trong bát nó đột nhiên nhảy ra thêm hai cái nữa. Một cái là của Đại Hoàng bỏ vào, một cái là của Vú Anh nhét vô. Vú Anh lắc lắc đuôi, mỉm cười nhìn Vú Em.
Đại Hoàng thấy Vú Anh như thế thì mất hứng, vươn móng cào cho Vú Anh vài nhát. Vú Anh không né, cứ ngây ngô cười rồi nhìn Vú Em ăn. Đại Hoàng cảm thấy vô nghĩa, liền tự mình rời đi.
“Cảnh nay mà quay thành phim thì cuối cùng nữ chính nhất định sẽ thành công.” Ninh Phong đứng ở bên cạnh mà cảm khái. Một công chúa diện mạo tao nhã xuất thân cao quý như vậy lại trao tình yêu cuồng nhiệt cho một thằng xấu xí nghèo xác xơ, còn lấy tiền trong nhà cho tên nghèo, để dành đồ ăn cho tên nghèo luôn, cuối cùng rồi thì tên nghèo này chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt rồi lấy thân báo đáp thôi.
“Có theo đuổi được cũng vô dụng. Có đạt được cũng đâu có sanh con được.” Phương Nghị rất không nể mặt mũi mà nói.
“Cậu nuôi chó nhiều năm rồi, bộ từng thấy gia đình chó nào phải nhờ vào con cái mới duy trì được hôn nhân hả Chó chó sống cùng nhau là dựa vào tình yêu, cậu có hiểu hay không vậy” Ninh Phong nghe Phương Nghị nói xong thì rất là không vui. Tuy Vú Anh bị Vú Em bắt cóc anh đã không vui rồi, nhưng thấy Vú Anh mãi vẫn không theo đuổi được Vú Em thì anh cũng sốt ruột lắm a.
“Không hiểu.” Phương Nghị trực tiếp trả lời.
Lúc Ninh Phong về, anh còn lén trộm thêm một cái ngô đưa cho Vú Anh ăn.
Vú Anh chắc là cũng thích ăn bánh ngô, vừa tạp vài cái đã hết khiến Ninh Phong đau lòng một trận.
Lúc đi về, Ninh Phong còn nhắc đi nhắc lại chuyện của Vú Anh cho Phương Nghị nghe. Tất cả đồ đạc cho Vú Anh dùng, trong cửa hàng đều có cả, Phương Nghị thường xuyên nuôi chó cho nên có tri thức rất phong phú, không cần anh phải nhắc nhở. Chuyện duy nhất mà anh muốn nói, chính là bảo Vú Em phải chơi cùng với Vú Anh nhiều vào. Nếu Vú Anh không vui, lúc về nhà bị thương tổn nhất chính là đồ đạc trong nhà a.
Tiễn Ninh Phong xong, Vú Anh vẫn không quay lại, cứ nhìn theo xe của Ninh Phong, thẳng đến khi không còn thấy gì nữa nó mới xoay người đi vào trong.
“Anh ơi, anh cứ vậy mà bán Vú Em đi luôn sao” Phương Duyệt đi đến bên cạnh Phương Nghị, nói.
“Có bán đâu Chỉ bảo Vú Em chơi với Vú Anh nhiều chút thôi mà.”
“Quên đi. Anh nói không bán thì là không bán. Dù sao thì cho dù anh có bán Vú Em, Vú Em cũng sẽ không tức giận mà còn giúp anh đếm tiền nữa kia mà. Chúng ta không thảo luận chuyện này nữa. Để em cho anh em đoạn video clip em vừa mới cắt nhá.” Phương Duyệt kéo Phương Nghị đi tới chỗ đặt máy tính, mở video clip cho Phương Nghị xem.
Clip dài khoảng sáu phút, chủ yếu là nói về quá trình thầm mến của băng sơn mỹ nhân thụ Đỗ Thiên Trạch đối với tên công cợt nhả Trương Vũ kia. Tuy vị tiên quân mà Đỗ Thiên Trạch thủ vai rất không ưa được loại thần tiên từ dưới hạ giới phi thăng thành tiên như Trương Vũ, nhưng vẫn luôn hữu ý vô ý giúp đỡ giải vây cho Trương Vũ, sau lại vì cứu hắn mà chết. Nhưng Phương Nghị xem clip thì lại không có cảm giác gì cả, bởi vì không có nhạc nền lại không có âm thanh, cho nên anh chỉ hiểu được một tẹo.
“Thế nào” Xem xong đoạn clip, Phương Duyệt hỏi Phương Nghị, đồng thời còn lén chú ý tới sắc mặt của anh.
“Cũng không tệ lắm.” Phương Nghị gật đầu, đúng là video làm rất tốt.
“Cái này chỉ là clip thô thôi. Ngày mai em sẽ viết ra một cái kịch bản, làm thêm phụ đề rồi phối nhạc vô thì càng tuyệt hơn nữa. Hai ngày tới anh phải chú ý đó, không được ăn đồ lạnh, cay và mấy loại kích thích khác. Em muốn thừa dịp phim điện ảnh còn đang nóng sốt để post đoạn clip này lên.” Phương Duyệt đã tìm được người viết ca từ, người kia nói trong vòng hai ngày sẽ giao ca từ lại cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.