Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 74: Bổn vương nói sự thật cho Hàn Trạch.




Khuya, Tiêu Vĩnh Thụy định trở về căn nhà ở thành phố, dù gì thì lần gặp gỡ với ba mẹ của Hàn Trạch chỉ là tình cờ. Nhưng ba Hàn và mẹ Hàn kiên quyết không cho cậu bước ra khỏi biệt thự. Nửa lừa nửa gạt đẩy cậu vào phòng ngủ của Hàn Trạch, còn rất tận tâm chúc hai đứa ngủ ngon.


Hàn Trạch thì khỏi phải nói, mừng như bắt được vàng, lôi kéo cậu đi tắm chung thuận tiện ăn đậu hũ. Tắm xong, hai người nằm chung trên một chiếc giường. Hàn Trạch muốn làm chuyện người lớn nhưng bị Tiêu Vĩnh Thụy ngăn lại, ba mẹ đang ở phòng bên cạnh, lỡ như nghe thấy thì sao.


Cậu không hề biết rằng, phòng bên cạnh, Hạ Thanh Thanh và Hàn Thiên Vũ đang áp sát tai vào tường nghe tiếng động.


"Anh tránh ra, đừng chắn hết chỗ của em!" Hạ Thanh Thanh nói.


Hàn Thiên Vũ ấm ức lùi lại cho vợ mình lên trước, Hạ Thanh Thanh lầm bầm, "Sao thằng lớn nhà mình vô dụng thế, đã dâng đến tận miệng rồi mà vẫn không thành công ư. Chẳng lẽ nó bị liệt dương..."


"Có khi là vậy cũng nên." Ba Hàn hả hê nghe thằng ranh Hàn Trạch bị nghi ngờ năng lực.


Bên kia, Hàn Trạch muốn lắm nhưng vợ không cho thì biết làm sao, nếu cứ cố chấp thì bảo bối nhà hắn giận bỏ đi thì tiêu. Nên đành ngậm ngùi ôm Tiêu Vĩnh Thụy vào lòng, vò vò nặn nặn cho đỡ thèm. Tiêu Vĩnh Thụy dụi vào lòng Hàn Trạch, cứ mặc hắn ôm, thực ra cậu cũng rất thích được hắn thân mật kiểu này.


"Mai mốt chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ trên một hòn đảo, mời mọi người đến, cả đồng nghiệp của em đến nữa, em thấy thế nào?" Hàn Trạch thì thầm.


"Em muốn tự tay trang trí hôn lễ của hai chúng ta cơ." Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ nói, "Được không anh?"


"Được, mọi chuyện đều do em quyết định hết." Hàn Trạch ngậm lấy cánh môi mềm của cậu, nói "Anh chỉ cần chờ đến ngày cưới em về nhà thôi ha ha."


"Tại sao lại là anh cưới em mà không phải là em cưới anh?" Tiêu Vĩnh Thụy nói, "Em muốn cưới anh cơ!"


Hàn Trạch phì cười, "Được, anh gả cho em, về sau sẽ là Tiêu phu nhân."


Tiêu Vĩnh Thụy tinh nghịch nhéo má Hàn Trạch, "Gọi chồng đi nào, Tiêu phu nhân."


"Chồng ơi." Hàn Trạch mặt dày như tường thành thốt ra. Tay trong lúc Tiêu Vĩnh Thụy không để ý đã mò đến hai đầu nhũ nho nhỏ, nhẹ nhàng xoa nắn, bắt nạt nó. Tiêu Vĩnh Thụy nghe một tiếng "Chồng ơi" của Hàn Trạch thì sướng rơn, ai ngờ bị tập kích bất ngờ, cả người cậu khẽ run, cắn lấy vạt áo ngủ của Hàn Trạch.


"Anh! Bỏ tay ra!" Tiêu Vĩnh Thụy muốn bắt cái móng heo càn quấy kia ra nhưng bị Hàn Trạch đè lại. Hắn lật người, đè cậu xuống dưới, cười vô cùng nguy hiểm, nói " Bảo bối, ai là chồng em ? " Vừa nói tay hắn ác ý nhéo mạnh một cái ở đỉnh của đầu nhũ khiến cả người Tiêu Vĩnh Thụy tê dại.


"Anh... là anh được chưa ! Chồng ơi tha cho em lần này đi mà. " Tiêu Vĩnh Thụy muốn khóc đến nơi.


Hai người lăn qua lộn lại một lúc rồi lại ôm nhau đi ngủ. Hàn Trạch đang lim dim ngủ thì bị Tiêu Vĩnh Thụy lay tỉnh, giọng hắn hơi khàn, hỏi "Có chuyện gì sao ? "


"Anh tỉnh dậy đi, em có chuyện rất quan trọng. Em không định nói ra nhưng tương lai chúng ta bạn đời, em không muôn giấu anh nữa. " Tiêu Vĩnh Thụy thấp thỏm nói.


Hàn Trạch cũng tỉnh hẳn, hắn cảm thấy chuyện Tiêu Vĩnh Thụy sắp nói vô cùng quan trọng.


"Thật ra, em không phải là Tiêu Vĩnh Thụy ở thế giới này." Tiêu Vĩnh Thụy lấy hết can đảm để nói với bạn đời tương lai của mình. Hàn Trạch ngẩn người, trợn tròn mắt, không tin vào điều mình đang nghe.


"Em cũng tên là Tiêu Vĩnh Thụy, nhưng nguyên thân của em không phải ở thế giới này, em sống ở cổ đại." Tiêu Vĩnh Thụy lo lắng nhìn biểu cảm của Hàn Trạch. Cậu nói tiếp:


"Em không biết vì sao, chỉ mới uống một tách trà thì trời đất điên đảo, cuối cùng đến thế giới này."


Cậu nhìn Hàn Trạch đang trầm mặc, lo lắng nắm lấy tay hắn, "Anh nói gì đi chứ, em không phải người xấu. Anh đừng ruồng bỏ em mà..." Giọng cậu nức nở.


Hàn Trạch xoa đầu cậu, ôn nhu nói, "Anh không ruồng bỏ em, anh thương em còn không đủ. Nhưng cho anh một chút thời gian để liên kết lại sự việc, nhé."


Tiêu Vĩnh Thụy gật đầu.


Hàn Trạch từ từ ngẫm lại hết tất cả các sự việc từ khi hắn gặp Tiêu Vĩnh Thụy cho đến giờ. Có rất nhiều hành động kỳ lạ của Tiêu Vĩnh Thụy mà hắn lơ đãng bỏ qua, sau vụ tự sát không thành, Tiêu Vĩnh Thụy trở thành một con người hoàn toàn khác, hoạt bát, năng động hơn rất nhiều. Mà Hàn Trạch chỉ viện cớ là sau biến cố con người ta sẽ thay đổi.


Một lúc sau, hắn đã chấp nhận điều kỳ lạ nhất mà hắn từng gặp này. Quay sang nhìn bảo bối nhà mình, đã thấy Tiêu Vĩnh Thụy rơm rớm nước mắt khóc hồi nào không hay.


Tim Hàn Trạch hẫng một nhịp, hắn vội vàng ôm Tiêu Vĩnh Thụy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Bảo bối, anh yêu em. Anh sẽ không rời bỏ em, bất kể em là người, là ma, hay là quỷ. Anh đều yêu em."


Tiêu Vĩnh Thụy cúi đầu, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.


Hàn Trạch xót xa, ôm lên những giọt nước mắt của cậu, nhẹ nhàng nói, "Xin em đừng khóc nữa, nhìn em rơi nước mắt, lòng anh rất đau."


Tiêu Vĩnh Thụy gạt đi nước mắt, cậu dùi đầu vào lòng hắn, không nói năng gì.


"Vậy, chúng ta giới thiệu lại nhé?" Hàn Trạch cười nói tiếp.


"Xin chào. Anh là Hàn Trạch, 25 tuổi, tình trạng vẫn còn độc thân, là tổng tài Hàn thị. Rất vui được gặp em."


"Em là Tiêu Vĩnh Thụy, 22 tuổi, độc thân, là Nhàn Vương thời cổ đại, xuyên đến nhập vào thân xác của Tiêu Vĩnh Thụy hiện đại. Rất vui được gặp anh." Tiêu Vĩnh Thụy mỉm cười, nói.


Hàn Trạch thân thiết ôm cậu, hôn lên trán cậu, thủ thỉ, "Em biết không, món quà quý giá nhất mà thượng đế ban tặng cho anh chính là gặp được em. Dù em có là ai đi chăng nữa, anh vẫn sẽ yêu em."


Cả hai giải bày tâm sự trong vòng một đêm, sau đó hạnh phúc ôm nhau ngủ.
-------


Sáng hôm sau.


Tiêu Vĩnh Thụy được Hàn Trạch gọi dậy, cả nhà đã đi ra ngoài hết. Cậu với Hàn Trạch ăn sáng xong thì thu dọn một số giấy tờ cần thiết, cùng nhau đến Phòng Quản Lý Xuất Nhập Cảnh Công An tỉnh để làm hộ chiếu.


Nơi này chỉ có lác đác vài nhân viên, ai làm việc nấy, tĩnh lặng cực kỳ. Thủ tục rườm rà nhàm chán, Hàn Trạch đã có sẵn hộ chiếu nên không cần làm, lần này chủ yếu đi theo bảo bối nhà mình làm "hộ hoa sứ giả" cho cậu. Tiêu Vĩnh Thụy buồn chán vô cùng, đành phải nghịch tay của Hàn Trạch cho bớt chán.


Tay của hắn thon dài, vô cùng đẹp. Cậu nghe nói người đẹp thì tay cũng sẽ đẹp, quả thật không sai. Cậu nghịch tay hắn vui đến quên trời quên đất. Còn Hàn Trạch mặc kệ tay mình rơi vào ma trảo của Tiêu Vĩnh Thụy.


Cả hai làm xong xuôi hết mọi việc, nhận được thông báo một tuần sau quay lại nhận Hộ chiếu. Bây giờ đã là giờ trưa, Hàn Trạch chở cậu đi đến nhà hàng ăn cơm.


Vừa mới bước vào, Tiêu Vĩnh Thụy đã nghe vài tiếng hít khí. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu, cậu chợt nhớ ra bây giờ mình là người nổi tiếng rồi, không thể xuề xòa như mọi ngày nữa. Tiêu Vĩnh Thụy bất giác kéo Hàn Trạch đi thật nhanh. Thật may là nhà hàng này có phòng ăn riêng, cậu đặt một phòng sau đó kéo Hàn Trạch đi vào trong dưới ánh mắt của rất nhiều người.


Không gian chợt yên tĩnh, một cô bé mười sáu, mười bảy tuổi đang ăn cơm với gia đình chợt thốt lên.


"Ba, mẹ, là Yến Cẩm Lăng! Đó là Yến Cẩm Lăng trong phim đấy!" Cô bé vì mừng rỡ mà giọng điệu có phần run rẩy. Mẹ của cô bé cũng sững sờ, lắp bắp nói "Có phải là cái cậu diễn viên chính trong bộ phim hôm qua cả nhà mình đi coi không?"


"Đúng vậy! Anh ấy đẹp trai quá!" Cô bé nói.


Ba của cô bé nhíu mày, "Hình như... vị kia là Hàn tổng." Ông cũng mở công ty làm ăn buôn bán, đương nhiên quen biết nhân vật lừng lẫy trong giới kinh doanh này. Ông khẽ hít khí, không dám nghĩ nữa.


Cả tầng trệt của nhà hàng bàn tán xôn xao.


Trong khi đó, Tiêu Vĩnh Thụy ngồi ủ rũ trong phòng ăn riêng.


"Đáng lẽ em nên cẩn thận hơn. Lát nữa chắc chắn lên hotsearch."


Hàn Trạch không tin có thể lên nhanh được như vậy, liền nói đùa "Haha có khi hai chúng ta đang ngồi chễm chệ trên đó rồi củng nên."


Một lời thành sấm, Tiêu Vĩnh Thụy móc điện thoại ra xem, nhìn thấy cái tiêu đề hotsearch ngồi ngay vị trí đầu tiên.


[Sốc! Tân ảnh đế và tổng tài của H thị đi ăn cơm chung với nhau! Là trao đổi bình thường hay là làm những chuyện mờ ám?]


Phía dưới còn tận tâm nhét thêm rất nhiều tấm hình cậu nắm lấy tay Hàn Trạch kéo hắn đi, trên môi hắn còn đang là nụ cười thỏa mãn.


"Anh nhìn này! Chúng ta lên hotsearch rồi này!" Tiêu Vĩnh Thụy đau đớn nói, cậu chỉ muốn ăn cơm trong yên bình mà thôi.


Lúc đó, nhân viên đưa thức ăn lên. Hàn Trạch rất tự nhiên mà gặp thức ăn cho cậu, Tiêu Vĩnh Thụy được hắn nuôi ra phản xạ, thấy hắn gắp thức ăn đến là ngoan ngoãn ăn luôn, không một lời kháng nghị.


Cô nhân viên im lặng lui xuống, nhịn không được bật group chat Fan của Tiêu Vĩnh Thụy lên gào thét.


Chồng tui là Thụy Thụy: [Tui thấy idol ngoài đời thực rồi mọi người!!!]


[Ảnh siêu đẹp trai, nhưng vị ngồi đối diện còn đẹp hơn. Hai người họ hint lắm luôn ấy!]


Một người khác trả lời.


Kẹo Đường Nhỏ: [Đâu? Hình đâu? Giao nộp hình ra đây!! Huhu sao tui lại không đi đến cái nhà hàng đó chứ, bạn trai tui sáng nay mới mời tui đi nhưng tui từ chối vì quá lười.] [Icon khóc lóc]


Chồng tui là Thụy Thụy: [hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] Tui lén chụp đó, thấy anh trai đối diện Thụy Thụy ngầu không?


Kẹo Đường Nhỏ:[Là thâm tình mới đúng! Nhìn cách ảnh gắp thức ăn cho Thụy Thụy kìa. Tui muốn ship CP!!!]


-----Hết chương 76----


Kiều: Thế nào cũng có người đặt ra câu hỏi là đó Tiêu Vĩnh Thụy ở thế giới hiện đại đang ở đâu?


Tui giải thích một chút, khi Tiêu Vĩnh Thụy hiện đại tự tử, có nghĩa là cậu ấy không thiết sống nữa, cuộc đời của cậu ấy khác hẳn với Tiêu Vĩnh Thụy cổ đại. Cậu mất cả cha lẫn mẹ khi còn nhỏ, một mình lăn lộn trong xã hội đã rất khó khăn. Dần dần đẩy cậu đến bờ vực, nếu nói cậu yếu đuối cũng không đúng, ai yếu đuối mà có thể sống một mình mưu sinh hơn 20 năm? Có khi cậu đã đi cùng với ba mẹ cậu rất lâu về trước. Nhưng đến mức cường thì chưa tới, nếu cường thì đã không chọn cách tự tử. Và việc tàn nhẫn nhất khiến cậu bé nỗ lực từng ngày đó chọn cái chết đó chính là bạo lực mạng. Bạo lực mạng là một nguyên nhân có thể gây chết người chủ yếu trong những năm gần đây.


Khi Tiêu Vĩnh Thụy tự tử, tôi đã từng nghĩ hay là cho cậu ấy một cuộc sống mới. Nhưng suy đi cũng phải suy lại, khi cậu chọn tự tử, tương đương với buông bỏ tất cả. Cậu ấy không muốn quay trở về thế giới đau thương này nữa. Thôi, đành cho cậu bình an đi đến kiếp sau, quên hết mọi việc, làm một con người mới.


Còn Tiêu Vĩnh Thụy cổ đại bất hạnh chết đi, cậu ấy không cam tâm. Cậu chưa có gia đình, chưa có người yêu, chưa có công danh sự nghiệp nên tôi đã cho cậu ấy đến thế giới hiện đại hoàn thành mọi mong muốn của cậu ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.