Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 52: Fan của bổn vương thật dữ dội.




Tiếng điện thoại vang lên, Tiêu Vĩnh Thụy mò tay vào túi quần tìm điện thoại. Từ tối hôm qua đến giờ cậu chưa mở điện thoại lần nào, chắc cũng vì lúc trưa thấy mắt hơi mỏi. Mở điện thoại ra thấy tên Dương Nhã Lan hiện lên, cậu bắt máy.


"Alo."


"Tiêu Vĩnh Thụy!" Dương Nhã Lan ở đầu dây bên kia hào hứng hô to, "Cậu lên trên mạng mà xem đi! Cậu nổi tiếng rồi!" Nói xong không thèm đợi cậu trả lời đã cúp máy. Tiêu Vĩnh Thụy lơ mơ lên mạng xem thử. Hai cái video được cắt ra từ [Cùng Chơi Nào!] với tag #Tiêu Vĩnh Thụy cầm kỹ siêu tuyệt vời và #Tiêu Vĩnh Thụy cướp cờ nắm tay nhau trèo lên trên bảng xếp hạng.


Hàn Lạc An cũng tò mò nhào lên xem, nhóc nói "A, hôm qua em cũng xem gameshow của anh, ngầu ghê luôn!" Nó bật ngón cái khen ngợi.


Tiêu Vĩnh Thụy thấy trên mạng một đống người đang nhộn nhịp bàn tán.


[Idol nhà tui siêu ngầu luôn đó! #Tiêu Vĩnh Thụy cướp cờ]


__[Hứ, lầu trên gan quá ha, Thụy Thụy là của tui!]


__[Sai! Quá sai! Tiểu linh vật là của tui!]


[Người qua đường cảm thán: Thân là một người học đánh đàn năm năm vẫn không đàn được một bài có hồn như vậy. #Tiêu Vĩnh Thụy cầm kỹ siêu tuyệt vời]


__[Nhục nhã quá đi]


__[Nhục nhã +1]


__[Nhục nhã +2]


__[Tui quyết định chuyển từ người qua đường thành fan!]


[Idol tui đu đúng là không làm tui thất vọng mà, tui đoán chắc chắn Thụy Thụy cầm kỳ thi họa đều tinh thông.#Tiêu Vĩnh Thụy cầm kỹ siêu tuyệt vời]


__[Tui cũng nghĩ vậy]


__[Đúng ý tui rồi lầu chủ à]


__[Thụy Thụy như mấy cô nương ngày xưa á, mẹ tui ở nhà suốt ngày cằn nhằn tui phải hiền lương thục đức, tinh thông cầm kỳ thi hoa.]


__[Con gái thời nay không làm được mấy cái năng khiếu đó a, tui không thể nào hiền nổi!]


[Cầu Thụy Thụy dạy tui chơi cướp cờ thượng đẳng kiểu này! Tui chơi với mấy thằng bạn nó toàn ăn hiếp tui oa hu hu.#Tiêu Vĩnh Thụy cướp cờ]


[Thụy Thụy I love you!!!! Moa moa da!!! #Tiêu Vĩnh Thụy cầm kỹ siêu tuyệt vời #Tiêu Vĩnh Thụy cướp cờ]


[Không uổng công tui ngàn chờ vạn đợi đến ngày giờ phát sóng trực tiếp trên TV, Thụy Thụy lúc chơi ném phi tiêu cũng ngầu lắm luôn đó. #Tiêu Vĩnh Thụy cầm kỹ siêu tuyệt vời #Tiêu Vĩnh Thụy cướp cờ]


__[Phải, phải. Tui chết ngất cái nét cười nhẹ kiểu ta đây thắng chắc rồi của ổng đó]


__[A, tui có cắt clip ra nè. [Video]]


__[Cảm ơn lầu trên, tui hạnh phúc quá. Quỳ liếm aaaaaa]


__[Giọng hát của ổng cũng hài lắm đó, hahahaha]


__[Đúng rồi, tui có thể lấy ra mà cười cả một tuần.]


[Mấy người xê ra! Tui là khán giả may mắn được đến trường quay nè, Thụy Thụy siêu soái, siêu ngầu, anh ấy nói muốn làm con chim hoàng yến, tui bắt đầu muốn nuôi chim hoàng yến rồi.]


[Mọi người không để ý à, Thụy Thụy nhà chúng ta rất hồi nhỏ bị đuối nước nên rất ốm yếu đó.]


__[Tui cũng thấy rồi, mong Thụy Thụy mạnh khỏe, vai Ly Vương của Thụy Thụy đóng tui coi đi coi lại không biết bao nhiêu lần.]


__[Tui cũng vậy đấy, coi bao nhiêu lần là khóc bấy nhiêu lần. Khúc cuối tội ảnh quá, bị đánh cho đến chết.]


__[Huhu đừng nhắc đến nữa, nhắc đến tui lại khóc.]


Tiêu Vĩnh Thụy bị bất ngờ đến choáng váng. Quyết đoán tắt điện thoại cất đi rồi ngồi ôm mặt, cậu chưa bao giờ được trải nghiệm cái cảm giác nổi tiếng sau một đêm đâu. Hàn Trạch ở bên kia lái xe, nhìn Tiêu Vĩnh Thụy bối rối, lòng thầm vui vẻ. Dường như lời tiên tri khi hắn ở trường quay nghĩ tới Tiêu Vĩnh Thụy đã thành hiện thực rồi.


"Không sao đâu, em là diễn viên, chắc chắn sẽ có fan, nhưng chứng minh thực lực qua từng bộ phim em đóng mới là quan trọng, là nền móng để em vững chắc trong giới này." Hàn Trạch ôn tồn nói. "Chắc trong vòng hôm nay công ty sẽ duy trì hướng gió để em phất lên nhanh hơn, nên bộ phim sắp tới nhất định không thể làm tôi thất vọng."


"Ừm,chỉ còn một tháng quay phim nữa thôi, chắc chắn sẽ không để anh thất vọng đâu." Tiêu Vĩnh Thụy bơi khỏi sự choáng váng, tự tin nói.


"Vậy giờ chúng ta đi chơi thôi." Hàn Lạc An nhanh nhảu chen vào.


Qua một đoạn nhạc nho nhỏ trên xa, Happy Valley đã hiện ra trước mặt. Tiêu Vĩnh Thụy lần đầu tiên đến chơi nơi này, kinh ngạc chẳng khác gì nhặt được vàng. Xe đậu ở bãi sân rộng trước cổng chính Happy Valley, Hàn Trạch để cậu và nhóc con xuống trước rồi tìm nơi đỗ xe.


Công viên được bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng cổ kính, phía trên cao có ghi hai chữ "Happy Valley". Công viên này rất rộng, thật sự rất rộng, Tiêu Vĩnh Thụy đang ngơ ngác nhìn thì bị một giọng hét đánh ngang.


"Á!!! Thụy Thụy kìa!" Hai cô bạn nữ đứng gần đó hét lên, dường như họ hôm nay cũng định đi chơi. Hai cô nàng cảm thấy nay đạp trúng vận cứt chó gì rồi, sao lại may mắn đến thế. Sáng sớm ngồi spam trên weibo của idol, giờ lại thấy idol.


Tiếng la này như một công tắc, bật một cái làm mọi người xung quanh quay hết lại nhìn Tiêu Vĩnh Thụy đang nắm tay nhóc con chờ Hàn Trạch. Chưa đầy năm giây sau, các thiếu nữ ồ ạt chạy tới, có cô bỏ luôn cả bạn trai để chạy đi đu càng idol. 


Hàn Lạc An giật giật khóe miệng, nói "Thụy Thụy ca, chúng ta chạy đi?"


Tiêu Vĩnh Thụy đau khổ không kém, nói "Chậm rồi nhóc à."


Thế là hai người bị dòng người vây vào chính giữa, hết đường chạy trốn. Tiêu Vĩnh Thụy nở một nụ cười thương mại, dịu dàng nói với đám fan vây quanh, "Xin chào, mọi người cũng đến đây chơi sao?" Giọng nói giữa những tiếng "tạch, tạch" của điện thoại thật sự không lớn chút nào, nhưng cũng có người nghe được.


"Phải a."


"Em đi cùng bạn trai đó anh ơi! Em yêu anh!"


"Cô nương này, có bạn trai rồi thì nên chung thủy. Tôi chỉ để mọi người thưởng thức thôi." Tiêu Vĩnh Thụy vui vẻ nói.


"Đúng vậy, đúng vậy. Vác anh vào viện bảo tàng nghệ thuật trưng bày đi!"


"Uầy, không được đâu... sẽ bị đuổi ra đó." Tiêu Vĩnh Thụy nói.


"Ha ha tụi em đùa thôi mà. Thụy Thụy, chụp hình với em đi."


"Chụp hình với em đi, em có sẵn máy ảnh kỹ thuật số luôn nè!"


"Xê ra, tui muốn ký tên. Thụy Thụy, anh ký tên cho em đi!"


....


Tiêu Vĩnh Thụy mất sức chín trâu hai hổ mới bò ra được, lôi thêm Hàn Lạc An kẹp nách đi ra. Cả hai thở hổn hển như vừa thi chạy maraton xong vậy. Hàn Lạc An vẫn bị cậu kẹp nách, nói "Thụy Thụy ca, em nghĩ anh nên cải trang đi, kiểu này chắc đến tối cũng không vào được cổng công viên đâu."


"Ừm, anh cũng nghĩ thế." 


Hai người như kẻ trộm, chạy vào cửa hàng đồ lưu niệm mua chút đồ che mặt cậu lại, cái mặt này có thể hút người đấy.


Ông chủ nghe yêu cầu mua mũ với kính râm của Tiêu Vĩnh Thụy, nói "Kính thì có đấy, nhưng mũ thì không bán lẻ đâu, cửa hàng tôi chỉ bán sỉ cho gia đình đi chơi, mua ba cái mũ gia đình hay bốn cái mũ gia đình."


Tiêu Vĩnh Thụy không ngờ còn có vụ này, thấy Hàn Lạc An lúc đi chơi chẳng chuẩn bị gì cả, sợ thằng nhóc đứng nắng một hồi bị cảm nắng, nói "Mua ba cái đi."


Ông chủ đưa cho Tiêu Vĩnh Thụy kính râm và ba cái mũ gia đình, là loại mũ lưỡi chai màu trắng, có may thêm tai thỏ trắng dựng đứng nhưng chất liệu vải rất mềm, lúc đi tai thỏ sẽ đung đưa qua lại, thân mũ có thêu chữ đỏ là Happy Valley, phía dưới chữ Happy Valley thì thêu thêm mấy chữ "Ba ba", "Ma ma", "Bảo bảo" để phân biệt. Hàn Lạc An mắt thấy vậy, nhanh tay lẹ mắt chộp lấy hai cái mũ "Ba ba" với "Bảo bảo" đi, chỉ để lại mũ "Ma ma" cho Tiêu Vĩnh Thụy cầm.


Ông chủ nhận tiền xong còn rất tri kỷ nói, "Con trai của cậu à? Còn nhỏ thế này mà đã đẹp trai rồi. Cậu chắc đang đợi vợ đúng không? Gia đình thật hạnh phúc đó nha."


Tiêu Vĩnh Thụy, "...."


Hàn Trạch cảm thấy sao hôm nay ngoài cổng lại đông như vậy, người người chen chúc không biết làm gì. Đang giương mắt tìm hai người Tiêu Vĩnh Thụy và Hàn Lạc An thì thấy hai "cha con" nhà nào trên đầu đều đội tai thỏ, hưng phấn chạy đến gần Hàn Trạch.


Hàn Lạc An chạy nhanh hơn, đến cạnh Hàn Trạch nói, "Ba! Ba mau đội vào đi!" Thằng nhóc đưa cái mũ thỏ trắng thêu chữ "Ba ba" cho Hàn Trạch, nhỏ giọng nói "Con tạo cơ hội cho ba rồi đó nha."


Tiêu Vĩnh Thụy chạy đến, cậu thở dốc, hai má do chạy mà hồng hào lên, nói "Sao anh đi lâu thế, có biết nãy tôi trải qua chuyện gì không. Chắc chắn sẽ bị đăng lên mạng!"


"Đăng lên thì có sao, thỏ con đẹp trai thế này cơ mà." Hàn Trạch đội mũ cho mình xong, chỉnh lại mũ cho Tiêu Vĩnh Thụy, không quên trêu đùa một câu, "Em hợp với thỏ lắm đấy, chắc chắn cầm tinh con thỏ."


Ba người trải qua phần điệp khúc ngoài cổng rồi dắt díu nhau đi mua vé vào cổng. 


Bước qua cổng thu vé, Happy Valley như một thế giới tách biệt với xã hội bên ngoài, trời quang mây tạnh, đường đi được trang trí một khúc dài bong bóng đủ màu, đi qua khúc dài đó, ngẩng đầu lên nhìn đập vào mắt chính là đường ray tàu lượn siêu tốc màu đỏ chót, uốn lượn trên không trung, trên đó còn có tàu lượn đang chạy, tốc độ rất nhanh, vèo vèo lượn mấy vòng, Tiêu Vĩnh Thụy còn loáng thoáng nghe tiếng la của mọi người.


"Nguy hiểm quá, lỡ nó rơi từ trên cao xuống thì sao?" Tiêu Vĩnh Thụy vừa lo sợ vừa hưng phấn nhìn tàu lượn đang chạy trên đường ray như một con rồng màu đỏ nói. 


--- Hết chương 52 ---


Kiều: Lảm nhảm một chút, chương trước tui có nhắc tới bộ phim hoạt hình Doraemon Stand By Me, nay tui mở ra xem lại, vẫn khóc mọi người ạ. Tui coi từ năm 2014 là năm đó bộ phim phát sóng, tui khóc như mưa, giờ coi lại vẫn khóc thành dòng sông. Ai coi bộ đó chưa, cả một tuổi thơ luôn đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.