Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 38: Bổn Vương bị thương.




Bốn giờ sáng, Tiêu Vĩnh Thụy bị điện thoại gọi tỉnh. Dương Nhã Lan đang đứng trước cửa phòng cậu nói trong điện thoại, "Thụy Thụy, tỉnh tỉnh, đừng nói với chị là em vẫn còn đang ngủ đấy. Tối qua chị nhắn cho em là nay đi quay phim sớm mà."


Tiêu Vĩnh Thụy ngơ ngác nghe một hồi mới hiểu, nhanh chóng nói lại, "Em ra ngay." Sau đó chạy như một cơn gió vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, rồi lại chạy qua ngoài chọn một bộ đồ đơn giản, áo sơ mi trắng và quần jean, mặc vào, mở cửa cho Dương Nhã Lan.


"Em vừa mới chạy lũ về à?" Dương Nhã Lan nhìn cậu vội vội vàng vàng, đầu tóc được hai tay cào cào sơ qua, nhưng dù thế vẫn phảng phất nét thiếu niên ngây ngô. Tiêu Vĩnh Thụy thành thật trả lời, "Không, em vừa chạy mộng." Ý nói là cậu vừa mới đi ra khỏi giấc mơ, mới ngủ đậy đấy.


Từ ngữ lạ quá, Dương Nhã Lan một lúc sau mới hiểu. Đợi cô hiểu ra thì Tiêu Vĩnh Thụy đã ngồi ngay ngắn trên xe, cô cũng không chậm trễ, lái xe thẳng tới phim trường. Lần này Tiêu Vĩnh Thụy chủ yếu quay cảnh hành động, lúc đến nơi sương mù vẫn còn dày đặc, phủ kín không thể nhìn thấy mặt đối phương. Tiêu Vĩnh Thụy khẽ rùng mình, lạnh quá. Nơi rừng núi này mà trong vòng vài ngày nhóm công tác hậu cần của đoàn phim đã biến nó trở thành nơi "bồng lai tiên cảnh" quả thật rất năng suất.


Chị nhân viên hóa trang lắc lắc cái đèn phim ra hiệu cho Tiêu Vĩnh Thụy lại gần, cậu ngồi xuống ghế da, cô nàng liền mở một loạt đồ trang điểm ra, hai tay nhanh nhạy như múa, chọn xong màu phấn, thử trước ở tay rồi đánh lên mặt cậu. Tiêu Vĩnh Thụy cảm giác trên mặt mình có gió, đánh phấn xong, cậu tỏ ý cảm ơn nói, "Cám ơn ạ, phiền chị rồi."


"Không sao không sao, nhanh lên, đi thay đồ đi." Nói xong, cô nàng tự tay đẩy Tiêu Vĩnh Thụy đi đến một căn phòng, cũng không phải là căn phòng. Rừng núi thế này lấy gì phòng? Chỉ là một nơi dựng lên tạm bợ để thay đồ thôi, ở đó có một nhân viên đang canh giữ đồ diễn của diễn viên. Thấy nhân vật chính đến cậu ta lấy một bộ đồ trong đó ra đưa cho cậu. Tiêu Vĩnh Thụy nhanh chóng thay đồ, cậu mặc một bộ y phục xám trắng, bộ dạng một đứa nghèo túng, nhưng may ra không có rách rưới gì đó trên quần áo. Tuy vậy, giữa màn trời sương sớm thế này cũng khiến cậu lạnh run người. Dương Nhã Lan đưa cho cậu một túi ấm, bảo cầm lấy sưởi ấm chút đi. Tiêu Vĩnh Thụy nhận lấy, đi lòng vòng một chút quay đây để quan sát cảnh diễn.


Đại khái Tiêu Vĩnh Thụy hiểu mình chuẩn bị diễn gì rồi, Huy Hoàng phái mở đợt tuyển đồ đệ, khắp nơi đều muốn đăng ký, Yến Cẩm Lăng cũng đi theo muốn báo danh, cậu không muốn mình chỉ là một tên người hậu nghèo nàn hèn hạ, cậu muốn báo thù những người đối xử cậu tệ bạc. Yến Cẩm Lăng vượt qua vòng thứ nhất, miễn cưỡng vượt qua vòng hai, nhưng lại thua ngay vòng thứ ba. May thay có một vị phong chủ thấy nơi ở thiếu người phụ việc liền nhận cậu ở lại. 


Doris đạo diễn phụ trách quay những cảnh quan trọng, còn cảnh thế này ngài để cho một phó đạo diễn họ Tô, người này tính tình khá nóng, cậu nhìn mấy nhân viên dựng cảnh bị mắng mà thấy thương. Thầm thở dài, cầu cho cậu không bị chửi, một người không chính quy như cậu đây diễn được là tốt lắm rồi.


Tiêu Vĩnh Thụy hai bên hông gắn dây cáp nhỏ, để lúc hành động có thể kéo cậu lên. Đạo diễn đập clapper board. Tiêu Vĩnh Thụy nhìn diễn viên quần chúng đối diện, không nhiều lời liền lao đến đánh đấm. Quả thật là đánh đấm, vì Yến Cẩm Lăng hiện giờ vẫn chưa biết một chút võ công nào. Tiêu Vĩnh Thụy vào diễn viên đó đánh đến nhập tâm, dây cáp liên tục kéo lên kéo xuống, tạo với cơ thể Tiêu Vĩnh Thụy những động tác đẹp mắt. Tô đạo diễn tập trung nhìn máy quay, khẽ gật đầu chấp nhận cảnh này, Tiêu Vĩnh Thụy diễn rất tốt, từng động tác rành mạch, như đã từng học võ bài bản.


Thắng vòng thứ nhất, Yến Cẩm Lăng đi xuống, không nhìn mọi người mà nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Cậu vẫn không thể ngờ được bản thân mình đã đánh bại một người, máy quay quay cận cảnh sắc thái của Yến Cẩm Lăng : hưng phấn, mừng rỡ, lo lắng, tàn độc. Tiêu Vĩnh Thụy biểu hiện vô cùng tốt. Đi tiếp, Tiêu Vĩnh Thụy đụng một diễn viên phụ nữa, chính là vị Lý đại thiếu gia thua ngay từ trận đầu, hắn ta nhìn thấy Yến Cẩm Lăng thắng, tức quá bèn đi gây sự, khinh bỉ Yến Cẩm Lăng, "Hừ, nên nhớ ngươi chỉ là một con chó của Lý gia thôi, đừng mơ là lên mặt. Thứ không cha không mẹ."


Yến Cẩm Lăng chịu lăng nhục, không đáp lại, cậu chỉ cúi gầm mặt, nhưng hai tay đã nắm đến nổi gân xanh. Vòng tiếp theo, từ ba ngàn người báo danh giờ đã giảm một nửa chỉ còn một ngàn rưỡi, vòng thứ hai chính là quần ẩu, ai có sức mạnh người đó thắng. Đoàn người di chuyển đến một đấu trường lớn hơn cũng lộng lẫy hơn, trong đó có ba sân đấu vô cùng rộng. Một ngàn rưỡi người vượt qua vòng đầu tiên, chia thành ba nhóm, Nhất - Nhị - Tam, sắp xếp ngẫu nhiên, mỗi sân đấu gồm năm trăm người, trong vòng một giờ quần ẩu, trụ vững trên sân thì sẽ vào vòng trong. Yến Cẩm Lăng được phân vào nhóm Tam, cậu nhìn những người trên sân khấu, trong lòng thầm tính toán làm sao có thể trụ vững. Cách tốt nhất là tránh xa cường giả, lợi dụng địch nhân, thay cậu làm bia đỡ đạn. Tuy thật hạ tiện, nhưng Yến Cẩm Lăng vẫn làm, vì chỉ vào được Huy Hoàng phái cậu mới có thể trở mình, không làm người hầu như trước nữa. 


Tiêu đạo diễn vẫn chú trọng sắc thái của Tiêu Vĩnh Thụy, nhưng cậu chàng diễn vô cùng nhập tâm, mặc kệ sương lạnh, đứng ở nơi gió vi vút thế này vẫn có thể tạo ra được biểu cảm phù hợp. Đến khi nhận được lệnh bắt đầu, Tiêu Vĩnh Thụy mới cảm thấy da mặt mình đông cứng, vẫn cố tiếp tục diễn trọn vai Yến Cẩm Lăng này. Cậu không thể phụ lòng trông cậy của Hàn Trạch được.


Yến Cẩm Lăng đứng một chỗ, lặng lẽ đến độ nếu không chú ý cũng sẽ không phát hiện ra, vì gương mặt anh tuấn của cậu đã bị cật lực che phủ lại. Trận đấu bắt đầu, Yến Cẩm Lăng nhanh nhạy né qua tránh lại, thuần thục tránh đi những ám tiễn, nhưng không vì thế mà cậu không bị thương. Qua hai khắc, trên người Yến Cẩm Lăng đã đầy đủ vết thương lớn nhỏ. 


Tiêu Vĩnh Thụy gắn dây cáp, tự do phát huy tư thế, cậu luồn vào trong đoàn người đang hăng máu diễn. Sàn đấu được làm bằng đá, vô cùng cứng, không có dây bảo vệ lại xây cách mặt đất hơn một mét. Đang luồn lách, một vị tiểu ca ca hùng tráng đánh nhau hăng say quá bất cẩn tay quơ ra đằng sau trúng thiếu niên yếu ớt là Tiêu Vĩnh Thụy, cậu bị đẩy ra mép sàn đấu, may là vẫn trụ được không ngã. Tiêu đạo diễn quay được cảnh này vô cùng hài lòng, rất có tố chất chuyên nghiệp, ông không hề nghĩ rằng lần này Tiêu Vĩnh Thụy bị đẩy ra thật. Cậu chưa kịp định thần thì đã có một vị đại ca cơ bắp cuồn cuộn đánh mới một vị tiểu ca cũng cuồn cuộn không kém, vị tiểu ca bị đánh lùi vài bước đụng ngay Tiêu Vĩnh Thụy. Cậu thầm nghĩ trong lòng: Lần này tiêu đời rồi!


Cả hai người cũng ngã xuống đất nghe vang "Bụp" một cái, vị tiểu ca này đè lên Tiêu Vĩnh Thụy khiến cậu suýt nữa thì ngất. Dương Nhã Lan và một vài nhân viên rảnh rỗi đang xem diễn bỗng gặp sự cố này, mọi người lật đật chạy đến đỡ hai người dậy. Nhấc lên được vị tiểu ca kia sau đó mới đến lượt Tiêu Vĩnh Thụy, cậu choáng váng đứng dậy. Dương Nhã Lan đỡ cậu ngồi một lát, hỏi "Có bị sao không?"


"Em thấy trên trời có mười ngôi sao... Ai u chị cầm tay em nhẹ thôi, đau quá." Tiêu Vĩnh Thụy nhỏ giọng than. Dương Nhã Lan lật tay cậu lên xem, thấy đằng sau là một vệt xước dài đang rướm máu, vết thương vừa bẩn vừa dài, nhìn hơi sợ. Tiêu Vĩnh Thụy nhíu mày nhớ lại, nói "Có lẽ khi nãy em té lấy tay chống xuống đất lại bị đè lên nên nó bị xước đấy."


"Chờ một chút, chị lấy thuốc sát trùng với ô xy già ra rửa vết thương." Dương Nhã Lan nói xong rồi chạy đến chỗ để dụng cụ lấy một chai ô xy già, một chai thuốc sát trùng, bông gòn và băng keo cá nhân đến, thông báo cho đạo diễn trì hoãn lại.


Khi ô xy già rưới lên vết thương, Tiêu Vĩnh Thụy rùng mình một cái, cắn răng không kêu đau mà trong lòng đang gào thét, đau quá đau quá đau quá quá quá. Nhịn rồi nhịn, vẫn không nhịn được, cậu rên khẽ một tiếng, Dương Nhã Lan cũng ý thức được nhẹ tay hơn, nhưng vẫn rất đau. Dán băng keo xong, Dương Nhã Lan hỏi, "Còn chỗ nào bị thương không?"


"... Có lẽ còn." Tiêu Vĩnh Thụy cảm nhận toàn thân rồi thấp thỏm nói, cậu không muốn bị bôi cái thứ khủng khiếp này nữa đâu.


"Ở đâu?"


"Mắt cá chân phải." Tiêu Vĩnh Thụy nói, kéo ống quần lên lộ ra bắp chân trắng nõn, vết thương ở phía sau mắt cá chân một chút, cũng đang rướm máu, giữa làm da trắng nõn có vết máu to chình ình ra đó, nhìn kiểu nào cũng thấy đau mắt. 


Sau khi cắn răng chịu đựng một lần lại một lần đau muốn rã rời, Tiêu Vĩnh Thụy cả người mệt lả, đầu đổ mồ hôi, cậu nhịn không được tìm chuyện để nói, "Chị Dương này.... hôm trước chị nói với em về bao dưỡng đấy... chị kể thêm vài cái nữa đi, em thấy nó thú vị phết." 


"Bao dưỡng? Sao nay lại hứng thú với mấy cái này? Đừng bảo là em muốn bao dưỡng ai nha... à mà em như vậy thì bao dưỡng ai nổi." Cô nhìn một lượt toàn thân của Tiêu Vĩnh Thụy, nói "Lúc chị còn làm quản lý, cũng nghe vài vụ, như là cậu minh tinh A được phú bà B bao dưỡng, phất lên như diều gặp gió, mà cậu A này nổi tiếng rồi, không muốn bị kiềm chế bởi phú bà B nên cắn ngược lại, hại phú bà B, ai ngờ bà B này không phải đèn cạn dầu, một phát làm cậu A này thân bại danh liệt. Hoặc như cô C lên giường với anh D, bắt ảnh vì thanh danh nên giấu bí mật và phải giúp cô ta nổi lên, lúc công chúng phát hiện thì cô C khóc lóc nói anh D cưỡng ép cổ, vụ này phong ba vài tuần rồi chìm xuống lại thôi. Có một vụ, cậu E được anh F bao dưỡng, mà anh F này rất thích trò lăng nhăng, bao dưỡng rất nhiều người, rồi đến lúc gặp khó khăn, tình nhân chạy hết, chỉ còn mỗi cậu E là ở lại giúp anh F,... nhiều lắm."


Tiêu Vĩnh Thụy như khám phá được thế giới mới, vô cùng tò mò, cậu tưởng tượng mình với Hàn Trạch, trong lòng dường như gặp lại mùa xuân vậy, Tiêu Vĩnh Thụy cười nói với Dương Nhã Lan, "Chị biết nhiều quá, chẳng như em chuyện gì cũng mù mờ."


--- Hết chương 38 ---


Kiều: Thụy Thụy nhà chúng ta học hư rồi.


Trạch Trạch: Học hư thì phải cho tôi lên sóng để uốn nắn lại chứ! Suốt ngày cắt đất diễn!


Kiều: Không muốn cho lên đấy.


Thụy Thụy: Ma ma.... 


Kiều: [ôm mặt] rồi rồi, tập tiếp theo sẽ cho lên sóng.


.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.