Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 34: Bổn Vương trò chuyện với Hàn Trạch.




Đáng lẽ là phải chờ 01/02/2020 mới combo đăng truyện cơ. Nhưng tui thấy vượt điều kiện rồi, với có hôm nay là NGÀY TUI SINH RA ĐỜI nữa, đáng ăn mừng! Đáng kỷ niệm! Nên đăng luôn. Cho mọi người ngọt chết luôn ha ha ha =)))) 


-------


Bây giờ là một rưỡi chiều, Hàn Trạch vừa trao đổi với đối tác làm ăn xong, người ta đã rời đi rồi mà hắn vẫn còn ngồi trên bàn ăn. Đối tác lần này là Cao thị, nổi tiếng với nhiều hãng hiệu quần áo. [Yến Cẩm Lăng] tuy có Hàn thị là nhà đầu tư, nhưng cũng cần phải có nhà sản xuất, mà về mặt này Hàn thị không hề nhúng tay. Hắn định hợp tác với Cao thị để đầu tư hạng mục này, nên nhớ rằng nếu [Yến Cẩm Lăng] thu lợi nhuận khổng lồ từ phòng vé chắc chắn Cao thị sẽ lấy hời không ít. Nhưng tổng giám đốc Cao thị khi nãy cùng nói chuyện với Hàn Trạch quá tham lam, chặt chém quá nhiều. Hàn Trạch dù gì cũng là một thương nhân, lợi ích là chính, ai cũng không nhường ai, nên cuộc trò chuyện này kết thúc trong không vui.


Bàn việc trên bàn tiệc, là một việc thường xuyên xảy ra. Mà thành công hay không thì phải tùy từng đối tượng. Hàn Trạch mệt mỏi nhíu mày, sáng nay hắn đã dậy sớm đến Thiểm Tây lo công chuyện, tiện thể chuẩn bị chỗ ở cho đoàn phim đến đây quay. Giờ bàn bạc làm ăn thất bại, hắn phải tìm ra đối tác mới. Thật sự rất mệt... Lấy điện thoại gọi cho người nào đó, hắn cảm thấy hơi nhớ rồi.


Đột nhiên, hắn nghe thấy giọng điệu khan khan của thiếu niên vang lên, "Ca ca... đừng làm vậy..." Làm tim hắn trật một nhịp. Hàn Trạch cứng đờ người, một lát sau mới khẽ cười, nói với thiếu niên trong điện thoại.


"Thụy Thụy, cậu lại mơ thấy gì vậy?"


Tiêu Vĩnh Thụy trong chốc lát liền tỉnh táo, nhận ra mình lại lẫn lộn giữa Hàn Trạch và hoàng huynh, cậu thất thố nói, "Xin lỗi... tôi không có cố ý đâu. Tại tôi nằm mơ thôi."


"Mơ thấy gì vậy?" Hàn Trạch hứng thú hỏi, hắn biết thiếu niên này thường xuyên mơ thấy vài giấc mơ rất kỳ lạ, có khi còn nhầm hắn thành một ai đó trong mơ. Tiêu Vĩnh Thụy là một người có chuyện cũng không thể để trong lòng được, để trong lòng sẽ rất khó chịu, cậu liền trả lời, "Anh đừng nghĩ tôi hoang đường nha, tôi mơ thấy mẹ tôi, bà ấy rất đẹp, không người phụ nữ nào đẹp bằng mẹ tôi đâu."


"Tôi biết." Bà ấy...đẹp như cậu vậy, Tiêu Vĩnh Thụy. Hàn Trạch nói, hắn đã xem tư liệu của Tiêu Vĩnh Thụy từ lâu rồi, cứ nghĩ cậu lại mơ thấy vụ tai nạn khi xưa đó, không khỏi đau lòng. Tiêu Vĩnh Thụy bên kia vẫn liến thoắn nói tiếp, "Mà bà ấy khóc, trong mơ tôi đã chết rồi, tôi còn có một anh trai. Mẹ tôi lại nghi ngờ anh trai tôi hãm hại tôi, cảnh cuối cùng tôi thấy trong mơ là mẹ tôi tát anh trai, còn anh ấy thì cầm kiếm định đâm mẹ... Tôi thực sự rất sợ. Họ đều là người thân của tôi, tôi biết anh tôi có đôi khi rất ghét tôi, nhưng anh ấy cũng tốt lắm, hồi nhỏ anh ấy còn tự tay dạy tôi học... "Và anh ấy vô cùng giống hắn. Nhưng lời này Tiêu Vĩnh Thụy tuyệt không nói ra.


Hàn Trạch nghe, mày nhíu lại, hắn rơi vào một suy nghĩ hơi hoang đường một chút. Tiêu Vĩnh Thụy nói y như cậu đã trải qua rồi, còn vô cùng chân thật. Nhưng tư liệu hắn có được nói rằng Tiêu Vĩnh Thụy không hề có một người anh trai nào. Hắn dường như chạm đến một điều gì đó nhưng vẫn chưa thể nào phá được tấm màn. Tiêu Vĩnh Thụy thấy Hàn Trạch không trả lời, alo alo liên tục.


"Chỉ là giấc mơ thôi, đừng buồn phiền quá." Hàn Trạch ôn nhu nói.


Tiêu Vĩnh Thụy buồn bã chốc lát liền hồi phục sức sống, cậu ôm lấy cái gối ôm, lăn một vòng, từ nằm ngửa trở thành nằm úp, cười hì hì nói, "Cám ơn anh, mà anh gọi tôi có chuyện gì vậy?"


"À, hỏi cậu ăn trưa chưa thôi." Hàn Trạch nào có thể nói là nhớ cậu nên mới gọi, liền bịa ra một lý do. Tiêu Vĩnh Thụy lúc này mới chợt nhớ ra, "A... chưa ăn nữa. Tôi đói quá." Không nói thì không nhớ, nói ra thì cái bụng của cậu lại tạo phản.


Cậu nhìn giờ trên điện thoại, "Chết! Sắp hai giờ rồi! Tôi phải đi chụp poster. Không có thời gian ăn rồi...".


"Sao đến bây giờ vẫn chưa ăn?" Hàn Trạch trầm giọng hỏi, hắn bất giác không biết giọng điệu của mình bây giờ là lo lắng cỡ nào. Tiêu Vĩnh Thụy chun chun mũi, nói "Tôi buồn ngủ quá... ngủ bỏ bữa trưa luôn. Bộ phim trước tôi chỉ diễn vai nam thứ tư, cảnh ít ỏi, không biết vất vả thế nào. Mà giờ lại diễn chính, thử thách đó! Anh ác quá đi, cho tôi diễn vai phụ nào đó cũng được mà, đỡ mệt."


"Ngốc quá, vai chính mới nhiều tiền. Chẳng lẽ cậu không muốn kiếm tiền? Không những có tiền lại còn có người hâm mộ, người kính trọng, rất tốt đấy." Hàn Trạch khẽ cười, nói. Thiếu niên này đôi khi vô cùng thông minh, nhưng lại có lúc rất ngây thơ, vai chính này hắn bỏ công sức ra gián tiếp chỉ điểm cho Doris – đạo diễn mời từ Mỹ về. Ngàn mơ vạn ước mới được vai chính, thế mà cậu lại bảo không muốn vì rất mệt. Thật không để người khác bớt lo.


"Ừm... để sau khi quay xong, tôi đãi anh một bữa nha! Rủ cả Tiểu Hạo và Lạc An theo nữa. Lâu không gặp tôi thật nhớ a." Tiêu Vĩnh Thụy biết Hàn Trạch tốn công đưa cậu vào đoàn phim, cậu rất biết ơn, nếu không một diễn viên là "tiểu trong suốt" như cậu không thể nào một bước lên mây như thế này.


"Hừ, hai đứa đó có gì mà để nhớ chứ. Một đứa chú không ra chú, một đứa cháu không ra cháu." Hàn Trạch mặt không đổi sắc nói xấu em trai và con trai.


Tiêu Vĩnh Thụy bị hắn chọc cười, cậu vui vẻ nói mấy câu liền cụp máy. Vừa vặn, Dương Nhã Lan gõ cửa phòng cậu bảo cậu chuẩn bị đi chụp poster.


Một lát sau, Tiêu Vĩnh Thụy lên xe đi đến phim trường. Đến nơi, đã thấy mọi người làm việc đông đủ, Dương Nhã Lan đi bên cạnh nhỏ giọng nói, "Mộ Diệc Phàm và nữ chính cũng đến rồi, giờ còn nam ba chưa đến nữa thôi. Mọi người kỵ nhất là đến muộn, sau này cậu chú ý chút."


Mộ Diệc Phàm vừa thay trang phục xong, bạch y thoát tục, cao cao tại thượng, trên áo có thêu tiên hạc làm nổi bật phong thái chưởng môn. Mà vị này thấy Tiêu Vĩnh Thụy đến liền tiến tới, cười nói "Tiêu Vĩnh Thụy cậu có mặt mũi quá ha, để mọi người chờ một mình cậu." Tiêu Vĩnh Thụy đến tính là sát giờ, nhưng ai kia lại nói là trễ. Cậu bốp chát liền, "Mộ thần, cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi đến vẫn chưa trễ, huống chi vẫn có người trễ hơn tôi thôi. Anh nên giành câu này cho người đó đi."


Mộ Diệc Phàm được cậu gọi là "Mộ thần" hơi hơi thoả mãn nhưng lại bị nói như vậy liền mặt mày đen xì xì, lườm cậu muốn thủng thành cái sàng mới nâng bước đi. Tiêu Vĩnh Thụy dở khóc dở cười, cái người này... cậu lúc trước có hơi ghét nhưng dường như cũng không phải xấu tính, cảm thấy có chút... ngạo kiều?


Lúc đó, Dương Minh Lăng ở đằng xa đi tới, gật đầu với Dương Nhã Lan rồi nói với cậu, "Tiêu thiếu, đừng quan tâm tên kia, tên đó nói xong rồi không để trong lòng đâu."


"Ừm, không sao đâu." Tiêu Vĩnh Thụy biết người này, Dương Minh Lăng là phó tổng ở Hàn thị. Sao lại đi theo đoàn phim này nhỉ?


Không đợi cậu nói câu tiếp theo, Dương Minh Lăng đã đi đến chỗ Mộ Diệc Phàm, nói cái gì đó mà cậu bằng mắt thường thấy Mộ Diệc Phàm đang bình thường chuyển sang trạng thái giận dữ hung hang cầm cái quạt giấy đập vào vai Dương Minh Lăng, miệng còn chửi Dương Minh Lăng là đồ không biết xấu hổ.


"Kệ anh tôi đi, anh ấy chắc chắn là ngứa mắt Mộ Diệc Phàm nên mới chọc cậu ta tức như vậy đấy." Dương Nhã Lan nói, đẩy cậu vào phòng trang điểm nhờ nhân viên hóa trang. Tiêu Vĩnh Thụy thay một bộ y phục xanh lam và trắng kết hợp, là bộ đồng phục của môn phái, đai thắt lưng có môn huy, chân mang giày bạc, tay cầm bội kiếm, quả thật tiên khí bức người, từ đâu cũng nhìn thấy là chính nhân quân tử. Cậu từ phòng hóa trang đi ra, mọi người nhìn cậu không nhịn được hít một hơi.


Mộ Diệc Phàm nhìn mà cũng tức đến nỗi cào cấu lên Dương Minh Lăng. Tên Tiêu Vĩnh Thụy này, mặc đồ hiện đại trông chỉ thanh tú thôi nhưng ai ngờ mặc y phục cổ trang vào lại mê người như vậy, thật sự ghét quá đi mà! Mộ thần ta đây không phục!


Tiêu Vĩnh Thụy thấy mọi người nhìn cậu chằm chằm, ngơ ngác hỏi, "Sao mọi người nhìn tôi chăm chú vậy? Chẳng lẽ... xấu lắm sao?"


--- Hết chương 34 ---


Kiều: Mau cho bảo bảo "ngôi sao" để bảo bảo có động lực viết tiếp nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.