Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 1:




Ngày tháng bảy, mặt trời chói chang treo lơ lửng giữa không trung. Nơi rặng Thiên Giản của Đông Độ Châu ngập tràn linh khí, núi cao vực sâu, linh thảo linh hoa hơn trăm tuổi nơi nào cũng có, chỉ cần cúi xuống chân là bắt gặp, khắp ngọn núi đâu đâu cũng thấy linh thú. Đây chính là chốn bồng lai phúc địa mà hết thảy tu sĩ ma đạo tại Đông Độ Châu đều hướng tới.
Chẳng qua, nơi này không phải muốn đến thì đến, cả một vùng bao la với những dòng linh mạch liên miên không dứt này thuộc về một trong tam đại tông môn của ma đạo – Ngục Thiên Tông.
Cạnh chủ phong (1), những vị ma tu khoác trên mình trường bào phiêu dật, gấm vóc lụa là đi qua đi lại không ngớt với vẻ tiêu sái, bầu không khí oi nồng đã bị pháp thuật chặn lại. Chỉ có những kẻ làm việc tay chân nặng nhọc ở tầng cuối chót mới phải chịu cái nắng như đổ lửa.
Ngục Thiên Tông không chỉ có tu sĩ, mà còn sở hữu nô bộc phục vụ cho họ.
Tuy được sống tại chốn bồng lai phúc địa, nhưng những tên nô bộc đó không có cái phúc được hưởng việc ở lại trong những đình nghỉ chân, lầu các có khắc pháp trận giúp giữ nhiệt độ ổn định.
Họ chỉ được xếp riêng cho một chỗ ở dưới vách đá cạnh Thiên Giản Phong.
Lúc này, một thanh niên ở trần, mồ hôi nhễ nhại, đứng bổ củi giữa khoảng sân lộ thiên.
Mái tóc dài đen nhánh của hắn được búi trễ, hai lọn tóc rủ xuống bị mồ hôi thấm ướt, bết vào má, gương mặt tuấn tú không lộ chút cảm xúc, cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khúc gỗ trên cọc.
“Rầm!” một tiếng, khúc gỗ đã bị bổ đôi.
Đống gỗ được bổ xong bên cạnh hắn cao chừng một mét, không biết người thanh niên này đã bổ bao lâu.
Liếc qua thì ngỡ hắn đang nhìn chăm chăm vào khúc gỗ, nhưng thực ra thì tâm trí đã bay đến nơi nào.
“Triệu Tam Mãn!” Đương lúc những suy nghĩ của hắn đang vẩn vơ, bỗng có một người hô lớn, cặp lông mày của người thanh niên thoáng giật nhẹ, gương mặt vô cảm chợt lộ vẻ chất phác, che khuất nét lạnh lùng.
Hắn quay người lại nhìn, có ba người đang đi tới.
“Ha! Bổ được nhiều thế rồi đấy!” Gã có gương mặt bè bè lộ vẻ kinh ngạc, sau đó cười ngả ngớn, “Ngươi khỏe thế, chi bằng giúp chúng ta luôn đi. Nãy lãnh sự mới gọi bọn ta đi làm việc khác. ”
Gã tiện tay chỉ vào đống gỗ chênh chếch phía đối diện.
Gỗ này không phải gỗ thường, mà là loại linh mộc chứa nhiều linh khí. Chúng không dùng để nấu cơm, đun nước mà được đưa tới lò luyện đan của các tu sĩ. Sử dụng loại gỗ này giúp tu sĩ tiết kiệm linh lực, họ có thể dùng nhiều linh lực hơn cho công đoạn dựng đan và thu đan. (2)
Là linh mộc, nên cũng khó bổ hơn, thường thì một người bổ một gánh trong một ngày là đã mệt lắm rồi.
Nào có chuyện lãnh sự sai phái ba kẻ này đi làm việc, chẳng qua chúng muốn dùng mánh lới để được hóng mát mà thôi. Ba kẻ này thường hối lộ lãnh sự, nên chỉ cần đạt chỉ tiêu, bổ đủ củi, lãnh sự cũng mắt nhắm mắt mở trước hành vi của chúng.
Người thanh niên biết rõ nhân cách của chúng, nhưng bình thường hắn vẫn luôn chất phác thành thật, nên hay bị bắt nạt.
Bàn tay hắn thoáng nắm chặt lấy cán rìu, cặp lông mày nhăn lại, lộ ra cái giận dữ nhưng không dám cãi.
“Ha ha ha, dù sao thì ngoài bổ củi ra, ngươi cũng chẳng biết làm gì, cứ ở đây mà bổ đi!” Một kẻ có đuôi mắt hếch lên cười lớn, sau đó vỗ vai người khác, “Cái thời tiết quái quỷ này đúng là nóng, đi thôi, chúng ta tới dòng suối gần đây tắm!”
Loại gỗ này không dễ bổ, người thanh niên mới chỉ làm xong phần việc của mình, giờ lại thêm phần của ba người nữa. Xem chừng, cả ngày hôm nay, hắn sẽ không làm được việc gì khác.
Gặp ai đáo để chắc chắn sẽ mặc kệ, nhưng người thanh niên này vốn thật thà, hắn chỉ biết dùng ánh mắt không cam lòng nhìn chằm chằm ba kẻ kia. ngôn tình hoàn
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Lãnh sự có chuyện cần tìm các ngươi thật sao? Chuyện gì? Mau nói cho ta nghe chút.”
Giữa trời hè oi nồng, hai thanh niên vận bộ trường bào mỏng đang đi qua mảnh sân này để tới dòng suối cạnh vách núi thì nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người.
Người lên tiếng đứng ở đó, y phục không chút lay động, vừa nhìn đã biết là dùng pháp thuật chặn lại sự tác động của gió.
Thân phận của thô sử (3) và người bước vào cảnh giới tu chân là một trời một vực, lãnh sự đương nhiên sẽ không vì chút lợi ích nhỏ nhoi mà đắc tội tu sĩ. Nếu thật sự bị hai người này hỏi cho ra nhẽ, ba kẻ kia không chết cũng mất nửa cái mạng.
Gã mặt bè vô cùng sợ hãi, liền quỳ xuống dập đầu ngay lập tức, “Tào tu sĩ tha mạng! Thời tiết nóng nực, chúng tiểu nhân chỉ muốn lười biếng một chút, xin tu sĩ đừng nói chuyện này cho lãnh sự.” Gã thầm than trong lòng, sao lại gặp phải kẻ thích xen vào chuyện người khác thế chứ.
Khóe môi của Tào tu sĩ khẽ nhếch lên, “Ngươi thấy nóng, chẳng nhẽ người khác không thấy nóng sao?”
Tên mắt hếch cũng cầu xin, “Xin tu sĩ rủ lòng từ bi, chúng tiểu nhân không dám nữa!”
Vị tu sĩ đứng bên thoáng sốt ruột, vỗ hắn một cái, “Đừng tới muộn giờ nở hoa của Lăng Tiêu Hồng Nhị.”
Tào tu sĩ lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ với hắn, sau đó quay lại nói với ba kẻ đang nơm nớp lo sợ kia, “Làm đúng bổn phận của mình, ta sẽ không nhiều lời với lãnh sự.” Sau đó, tầm mắt hắn nhìn về phía người thanh niên vẫn đương ở trần.
Ngoại hình của người thanh niên rất khá, chẳng qua là có vẻ ngơ ngác chậm chạp, không phải loại đầu óc tinh ranh. Bờ vai rộng, vòng eo săn chắc, các thớ cơ hiện lên rõ nét do thường xuyên phải lao động chân tay, khuôn ngực đầy đặn, cơ bụng rõ ràng, từng bắp thịt đều tỏa ra vẻ mạnh mẽ hơn nhiều so với những tu sĩ luôn có linh khí vờn quanh
Thấy Tào tu sĩ nhìn mình, người thanh niên vội vàng lộ ra một nụ cười biết ơn đầy ngại ngùng, “Đa tạ Tào tu sĩ.”
Tào tu sĩ gật đầu với hắn, sau đó rời đi cùng vị tu sĩ kia.
Dù cả hai đã đi rất xa, nhưng người thanh niên vẫn nghe rõ cuộc nói chuyện giữa họ. Đáng lẽ, một phàm nhân như hắn không thể nào làm được điều đó.
“Ta nói này, ngươi tốt bụng quá đấy, cần gì quan tâm đến chúng? ”
“Ngươi và ta mới vào tông môn, coi như là kết duyên thiện đi.”
Người nọ phì cười một tiếng, “Ngươi nói chuyện đùa à, kết duyên thiện với mấy tên nô bộc này thì có lợi ích gì.”
“Được rồi, chẳng qua là ta thấy bọn chúng hơi đáng thương. Chỉ kém một bước, lại phải chịu mệnh khổ.”
“Đó là do thiên phú có hạn, không có cái phận đó thì chấp nhận số mệnh đi!”
Hai người kia dần đi xa, ánh mắt của thanh niên chớp theo từng lời nói của Tào tu sĩ.
Nô bộc đều là những kẻ tìm đến nương tựa Ngục Tiên Tông, bị loại bỏ nhưng không muốn rời đi. Thiên phú của những kẻ này có hạn, thường bị mắc kẹt tại Luyện Thể, suốt đời đều không lên nổi cảnh giới Thuế Phàm.
Tụ Khí, Luyện Thể, Thuế Phàm, Thủ Nhất, Quy Nguyên, Ngưng Hồn, Hóa Thần, Đại Thừa, Đăng Vũ. Chỉ những ai bước vào cảnh giới Thuế Phàm mới được tính là tu sĩ, có khả năng theo đuổi ước vọng trường sinh bất tử.
Nhưng Thuế Phàm chẳng qua cũng chỉ là sự khởi đầu cho con đường tu chân dài đằng đẵng mà thôi.
“Đen đủi!”
“Xui xẻo!”
Mặt Bè và Mắt Hếch đợi đến khi hai vị tu sĩ đi xa mới dám bò lên, vừa rủa vừa đẩy người thanh niên sang một bên, vác rìu, bổ củi đầy giận dữ.
Nhìn như người thanh điên bị đẩy, nhưng thực ra là hắn chủ động lùi ra sau một bước. Hắn đặt rìu sang bên cạnh, buộc gọn số củi mình bổ xong, chuyển tới khu quản lý củi gỗ, xem như là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhận tiền lương của ngày hôm nay, thanh niên ăn no nê rồi về căn phòng mình được phân cho.
Nơi này tuy gia cụ đơn sơ, nhưng diện tích rất lớn, ngoại trừ nơi sinh hoạt hàng ngày, còn có một phòng chuyên dùng để tu luyện. Những kẻ bị loại bỏ chấp nhận việc thà làm cu li cũng không chịu rời khỏi đương nhiên là có ý đồ, ý đồ của chúng là nguồn linh khí nồng đậm cùng với cơ duyên hư vô mờ mịt nào đó.
Người thanh niên nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện, linh khí vờn quanh hắn được hấp thu, cái nóng từ từ biến mất.
Lần thiền này kéo dài mấy canh giờ, khi hắn mở mắt ra, đã đến buổi tối.
Hắn đứng lên, nhẹ nhàng đi lại trong phòng, cởi bộ đồ ngắn bằng vải bông thô ráp xù xì ra, mặc bộ đồ đen bó sát vào.
Đóng cửa lại, người thanh niên quét mắt nhìn những căn nhà gỗ lác đác xung quanh. Có người còn khắc khổ tu luyện, mong ước thay đổi vận mệnh của mình; có người lại ngủ say sưa, chấp nhận số phận.
Bờ môi mỏng của người thanh niên mím lại, đột nhiên, hắn nhớ lại câu nói nghe được lúc ban ngày, “Không có cái phận đó thì chấp nhận số mệnh đi”, ánh mắt hắn bỗng sắc lẻm.
Hắn nhất quyết không chấp nhận số mệnh! Quyết không để những chuyện đó xảy ra một lần nữa!
Người thanh niên hóa thành một bóng đen hư vô, xẹt qua những ngọn núi san sát như loài quỷ mị, không hề đụng tới chút cấm chế, dễ dàng lọt vào khu vực tu luyện của tu sĩ tại cảnh giới Thủ Nhất.
Trên cửa phòng của mỗi tu sĩ đều có cấm chế, nếu nó bị đụng tới, người bên trong sẽ được cảnh báo.
Thế nhưng, người thanh niên lại dễ dàng phá hủy pháp thuật trên cửa một cách lặng lẽ, hắn dùng một loại pháp thuật không một tiếng động để đánh về phía người đang nhắm mắt tu luyện kia.
“Kẻ nào đánh lén!” Trực giác đã cứu mạng người nọ, hắn dựng lên một pháp thuật phòng ngự vào đúng phút chót. Dưới ánh sáng phản lại của pháp thuật, gương mặt người thanh niên có vẻ lạnh băng mà vô tình.
“Triệu Tam Mãn?!” Tào tu sĩ kêu lên đầy kinh ngạc, sau đó, sắc mặt hắn biến đổi, “Vì sao ngươi lại đánh lén ta? Lấy oán trả ơn, được lắm!” Hắn mau chóng lùi về sau đầy e ngại.
Người thanh niên không nói gì, một tay cầm thanh đoản kiếm sắc bén, dòng linh khí mạnh mẽ phá vỡ pháp thuật phòng ngự của Tào tu sĩ, nghiến sượt qua cổ hắn.
“Ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai? Tu vi cao như vậy sao có thể là một tên thô sử?!” Tào tu sĩ đã đạt cảnh giới Thủ Nhất, nhưng Triệu Tam Mãn này còn cao hơn hắn một bậc.
Lợi dụng được sơ hở, Tào tu sĩ gian nan thoát khỏi thế tấn công của người thanh niên, hắn muốn phá nát bức tường gỗ này để chạy đi, hoặc khiến những tu sĩ khác chú ý đến nơi này, nhưng bức tường lại nhẹ nhàng hóa tan lực đánh hắn, khiến hắn bị phản lại.
Trong lúc Tào tu sĩ đang bất ngờ, không kịp đề phòng, người thanh niên đã lao đến từ phía sau, linh lực cường đại tạo ra sức ép khiến hắn không thể nhúc nhích. Ánh mắt của người thanh niên lạnh băng, thanh đoản kiếm vang lên tiếng ù ù, những tia sáng xanh nhạt xuất hiện, đâm thẳng vào cơ thể của Tào tu sĩ, khiến tứ chi hắn chết lặng.
Tào tu sĩ nằm liệt trên sàn, người thanh niên ngồi xổm ngay cạnh, môi khẽ mở, “Ngươi cho rằng, dùng tên giả có thể ẩn núp tại Ma Tông trong bao lâu?”
Tào tu sĩ biến sắc, hắn kinh hãi nhìn người thanh niên.
“Gian tế của đạo tu, quá coi thường Ngục Thiên Tông rồi.” Người thanh niên lạnh lùng nói xong, thanh đoản kiếm giơ trước đan điền của Tào tu sĩ.
Tào tu sĩ lộ ra vẻ mặt sầu thảm, nói, “Xin ngươi cho ta được chết minh bạch, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Lược Ảnh Vệ của Ngục Thiên Tông, Quỳ Mão.”
Dứt lời, đoản kiếm rít lên một tiếng, kiếm quang phá vỡ đan điền của Tào tu sĩ.
___________________
Ngáo:
(1) chủ phong: ngọn núi chính/ ngọn núi cao nhất, có những tòa kiến trúc quan trọng như chủ điện.
(2) Dựng đan, thu đan: từ ngữ chuyên ngành của mấy ông chuyên luyện đan dược, mình không rõ chi tiết luyện thế nào, nhưng “dựng đan” chắc là quá trình kết hợp các thành phần để tạo thành viên thuốc, “thu đan” thì là công đoạn cuối cùng, cuối chót để tạo ra sản phẩm:v
(3) thô sử: những nô bộc chuyên làm công việc tay chân nặng nhọc như bổ củi, xách nước,…
Lần đầu edit thể loại này, bối rối quá đi >____<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.