Hệ thống: Ngươi phát hiện Phàm Nhĩ Đinh mộ địa tiểu trấn.
Xung quanh Phàm Nhĩ Đinh mộ địa tiểu trấn mà những tấm bia mộ san sát nhau, nơi nơi đều là hài cốt. Phần lớn bia mộ đã bị tàn phá tan nát, chữ trên bia mộ cũng đã không còn đọc được. Bao quanh Phàm Nhĩ Đinh tiểu trấn là rào chắn bằng thân cây. Bên trong là mười mấy tòa nhà. Nhìn rõ nhất chính là một tòa đăng tháp. Thế nhưng tường đá xây tòa đăng tháp này đã có chỗ đổ nát, có cảm giác cả tòa đăng tháp có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Nghĩa địa xung quanh Phàm Nhĩ Đinh tiểu trấn chính là phòng tuyến chắc chắn nhất của tiểu trấn lúc gặp công kích. Nơi này chất đầy thi hài, một khi khai chiến, nhóm NPC sẽ triệu hồi ra vô số Khô Lâu Binh, cho nên Phàm Nhĩ Đinh tiểu trấn không cần tường thành.
Nhiếp Ngôn mặc bộ trường bào màu đen, giấu gương mặt sau lớp áo choàng, hắn sử dụng skill của Khi Phiến Giả Hạng Liên, cải trang thành người chơi tà ác, vì để tránh bị nhận ra, hắn còn cẩn thân uống thêm một chai thuốc dịch dung mà Điểu Bất Thặng Đản chế, hơi thay đổi dung mạo.
Trạng thái lừa gạt của Khi Phiến Giả Hạng Liên giúp Nhiếp Ngôn tạm thời biến thành người chơi trận doanh tà ác, kéo dài 3 giờ. Trừ phi có người thi triển kỹ năng đặc thù lên hắn, còn không thì không ai có thể nhận ra.
Ở thôn trấn, trong thành thị, ai lại thừa hơi thi triển kỹ năng nhìn trộm lên người chơi khác chứ!
Phải nói lá gan của Nhiếp Ngôn cũng rất lớn, rất ít người dám làm chuyện nguy hiểm như thế.
Dĩ nhiên Nhiếp Ngôn cũng không dám ầm ĩ không kiêng dè. Hắn thò tay vào túi áo của trường bào, cầm chắc một quyển trục, chính là Tùy Cơ Truyền Tống quyển trục. Vạn nhất bị vệ binh hay NPC phát hiện, hắn có thể chuồn ngay lập tức.
Một gã vong linh pháp sư và một gã chú ngôn sư đi sát cạnh Nhiếp Ngôn, nhìn thoáng qua hắn rồi bước nhanh đi.
Bọn họ không biết khi bọn họ nhìn Nhiếp Ngôn, hắn cũng rất căng thẳng. Hắn không thể xác định skill trên Khi Phiến Giả Hạng Liên có hữu hiệu hay không. Sau khi thấy hai người chơi trận doanh tà ác không nhận ra, rời đi luôn, hắ mới thả lỏng một chút.
Nhiếp Ngôn đi tới trước cổng chính mộ địa tiểu trấn. Cổng chính để rất nhiều vật lẫn lộn, có vẻ xốc xếch.
Hai gã vệ binh mặc áo giáp kim loại rách nát đứng hai bên cổng. Dưới mũ giáp rách nát, hẳn là một gương mặt khô lâu, bọn họ cầm một cây kích sắt cũ kĩ thật dài, nhìn đám người chơi trận doanh tà ác đang đi qua đi lại.
Khô Lâu vệ sĩ:??? Tinh anh.
Nhiếp Ngôn không nhìn thấy cấp bậc của Khô Lâu vệ sĩ. Không biết bọn chúng có thể nhìn thấu trạng thái lừa gạt của hắn không. Nhiếp Ngôn vẫn kiên trì đi vào.
Dường như Khô Lâu vệ sĩ phát hiện điều gì, nhìn về phía Nhiếp Ngôn. Ánh lửa xanh trong hốc mắt của bọn họ nhảy nhót, nhìn gương mặt của Nhiếp Ngôn hồi lâu.
Nếu Khô Lâu vệ sĩ phát hiện không đúng, một kích của bọn họ có thể giết chết Nhiếp Ngôn. Thế nên thần kinh của Nhiếp Ngôn căng thẳng đến cực điểm, nắm chặt Tùy Cơ Truyền Tống quyển trục. Một khi Khô Lâu vệ sĩ ra tay, hắn lập tức sử dụng Tùy Cơ Truyền Tống quyển trục. Nếu chậm một chút thì chắc chắn hắn sẽ chết.
Đầu Khô Lâu vệ binh cử động khá khó khăn, phát ra tiếng kẽo kẹt Chúng nhìn Nhiếp Ngôn hồi lâu, không để ý đến Nhiếp Ngôn nữa, tiếp tục tra xét người chơi trận doanh tà ác khác.
Nhiếp Ngôn buông lỏng Tùy Cơ Truyền Tống quyển trục, hòa lẫn vào dòng người đang tiến vào trong Phàm Nhĩ Đinh tiểu trấn.
Phàm Nhĩ Đinh là một tiểu trấn đã suy bại, mấy tòa kiến trúc đều có cảm giác sắp đổ, cổ xưa, tàn phá, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng. Bất quá trên con đường đá xanh rộng rãi vẫn rất đông đúc. Xung quanh Phàm Nhĩ Đinh tiểu trấn có rất nhiều điểm train level, level 40, 45, 50 đều có. Mỗi ngày đều có rất nhiều tổ đội người chơi đến đây, nhiều người tất nhiên buôn bán được, vậy nên hai bên đường đá xanh có rất nhiều người chơi bày quầy hàng. Bọn họ đang tiêu thụ các loại tài liệu, trang bị, tiếng trả giá liên tiếp.
Mức độ náo nhiệt không hề thua kém bất cứ tiểu trấn nào xung quanh Tạp La Nhĩ thành.
Nhiếp Ngôn nhìn về trung tâm tiểu trấn, đây là một tòa Hắc Ma Pháp truyền tống trận cổ xưa, được xây bằng đá, có thể truyền tống đến thành thị.
Hắn suy nghĩ một chút, hiện tại cũng không cần đi Vong Giả Mộ Viên vội. Vong Giả Mộ Viên còn nguy hiểm hơn Phàm Nhĩ Đinh tiểu trấn nhiều. Dù sao cũng là chủ thành của Vong Linh đế quốc, level của NPC ở đó cao hơn mộ địa tiểu trấn nhiều, lại còn mạnh hơn. Khả năng Nhiếp Ngôn bị phát hiện sẽ cao hơn. Lúc này cứ ở tạm đây mấy ngày rồi tính, trước khi trở lại mặt đất thì qua Vong Giả Mộ Viên xem một chút là được.
Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút, tìm chỗ hẻo lánh, đem trang bị thu hoạch bên ngoài mang ra quầy bán.
Tổng cộng 26 món, mỗi món đều không tệ, đều là thứ tương đối đáng giá…, mỗi vật đều là loại trên 100 vàng. Cứ bán kiếm tiền rồi nói tiếp, nếu
mang lên mặt đất thì mấy trang bị này chắc chỉ đáng mấy vàng.
Về phần các trang bị tương đối nhạy cảm như Hắc Xà Vương Thuẫn, hắn không bày bán, bởi những trang bị này quá nổi, rất dễ bị nhận ra.
Nhiếp Ngôn ngồi nhàn nhã, nhìn người qua lại trên đường, làm quen với một gã bày quầy bên cạnh. Gã level 40, là một tên vong linh pháp sư, trang bị trên người cũng không tốt lắm, khoảng 26, 27 tuổi, nhìn qua cũng là hạng người trung hậu, thật thà.
“Huynh đệ, hỏi ngươi chút.” Nhiếp Ngôn nói.
“Đại ca cứ nói.” Gã vong linh pháp sư khiêm tốn nói, hắn nhìn trang bị bày bán trong quầy hàng của Nhiếp Ngôn. Nhìn thôi cũng đã khiếp hồn. Trên quầy bày tới 26 vật, mà hắn có bán tất cả những gì mình có cũng không thể mua nổi bất kỳ vật nào trong đó. Tự nhiên Nhiếp Ngôn lại hỏi hắn, hắn hoảng cũng bình thường.
Bởi vì Nhiếp Ngôn mặc áo choàng đen, ẩn tàng cả tên, cấp bậc, trong lòng hắn chỉ có thể suy đoán lung tung rằng đây là một cao thủ đỉnh cấp.
“Ngươi tên là gì?” Nhiếp Ngôn hỏi, nhìn gã vong linh pháp sư trước mắt có vẻ thuận mắt.
“Ta gọi Nhân Sinh Như Hí.” Vong linh pháp sư đáp.
“Nhân Sinh Như Hí huynh đệ, gần nhất trang bị thêm tầm nhìn ban đêm giá bao nhiêu vậy?”
“Tăng tầm nhìn ban đêm à? +1 thường khoảng trên dưới 5 bạc…” Nhân Sinh Như Hí bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Ngừng ngừng ngừng, nói từ +7 trở lên đi.” Nhiếp Ngôn nói, hắn cũng chẳng muốn tha mấy trang bị +1, +2 tầm nhìn ban đêm lên mặt đất cho mệt.
Nhân Sinh Như Hí nhìn Nhiếp Ngôn đầy ẩn ý, vừa hỏi đã là +7, người có tiền có khác, nói: “Ta cũng không chú ý đến trang bị 7 tầm nhìn ban đêm lắm, nhưng cũng biết sơ qua, hình như +7 bán rẻ nhất là 30 vàng, +10 trở lên thấp nhất là 100 vàng, còn +15 hình như là 300 vàng trở lên.”
Ở trên mặt đất, +7 tầm nhìn ban đêm bán ít nhất 5, 600 vàng, +10 ít nhất phải hơn 1000 vàng, còn +15 bán mấy ngàn vàng cũng không phải là vấn đề.
Đây chính là chênh lệch giá!
Nhiếp Ngôn bắt đầu thấy tiền bay trước mắt rồi, trên mặt đất, trang bị tăng tầm nhìn ban đêm hết sức khan hiếm, thế nhưng người cần lại không ít. Người chơi muốn vào huyệt động thám hiểm chẳng hạn, không có trang bị tăng tầm nhìn ban đêm sao được. Đạo tặc còn đỡ, có biến có thể tiềm hành, còn đám pháp hệ, nếu không có trang bị tăng tầm nhìn ban đêm, chết thế nào chắc cũng không biết. Chính vì thế, trang bị tăng tầm nhìn ban đêm rất dễ bán, đặc biệt trang bị +7 trở lên, phải nói là có tiền cũng không mua được.
“Đại ca, trang bị trong quầy hàng của ngươi quả thật đều rất quý, ta thấy không có cái nào dưới 100 vàng.” Nhân Sinh Như Hí xuýt xoa, quả là người có tiền, riêng số trang bị này, ít nhất cũng phải bán được mấy nghìn vàng.
“Ngươi thích cái nào, ta cho ngươi.” Nhiếp Ngôn nói sảng khoái, Nhân Sinh Như Hí không nhìn thấy, lúc này trên miệng Nhiếp Ngôn lộ ra nụ cười giảo hoạt. Nhiếp Ngôn bỗng nghĩ thông suốt, nếu Vong Giả Mộ Viên nguy hiểm như thế, tại sao hắn còn phải qua đó cho nguy hiểm, cần trang bị gì thì nhờ người mang tới là được, chẳng phải trước mắt có một người đó sao?
Nhiếp Ngôn giả trang thành người chơi tà ác, thì có thể cùng người chơi trong trận doanh giao dịch.
Đây liên quan đến một số quy tắc kỳ diệu, Nhiếp Ngôn giả trang người chơi tà ác, dưới tình huống người chơi tà ác không biết, giao dịch trang bị với Nhiếp Ngôn sẽ không bị truy cứu trách nhiệm. Nếu Nhiếp Ngôn bị vạch trần, Vệ binh trận doanh tà ác sẽ thẩm tra những người đã tiếp xúc với hắn, tìm kiếm kẻ phản bội, những ai không biết sẽ không bị kết tội.
“Không không không.” Nhân Sinh Như Hí chối vội.
Nhiếp Ngôn khẽ mỉm cười, không nói gì, trong lòng hắn đang tính toán bước tiếp theo sẽ làm gì.
Rất nhanh, một nhóm lớn người bắt đầu tụ tập trước quầy hàng của Nhiếp Ngôn, bởi quầy hàng này bán toàn đồ tốt, bình thường cũng hiếm gặp.
Một gã vong linh chiến sĩ vai u thịt bắp chen vào, đứng trước quầy hàng của Nhiếp Ngôn, chỉ vào một cái khôi giáp, hỏi: “Huynh đệ, khôi giáp này bán sao?”
Cái khôi giáp này tăng lực lượng, tính nhẫn nại cùng một thuộc tính phòng ngự đẳng cấp, tương đối khá.
“Ngươi ra giá đi.” Nhiếp Ngôn thuận miệng nói, với hắn, mấy trang bị này bán được bao nhiêu cũng được, càng bán nhanh càng tốt.
“300 vàng được không?” Vong hồn chiến sĩ trả giá.
Nhiếp Ngôn nhìn qua thuộc tính, đoán chắc giá cũng không chênh lệch nhiều, không muốn lằng nhằng, đang định đáp ứng.
“Ngươi trả giá thấp vãi, thuộc tính +1 phòng ngự cấp bậc ít nhất đáng giá 200 vàng, trang bị này ít nhất phải 500 vàng.” Nhân Sinh Như Hí gân cổ lên nói.
Gã vong hồn chiến sĩ suýt chút nữa đấm vỡ miệng Nhân Sinh Như Hí, kẻ có tiền như Nhiếp Ngôn chắc chắn sẽ không để ý 1, 200 vàng, bày quầy ở đây đơn giản chỉ để bán nhanh trang bị thôi, Nhiếp Ngôn đã sắp đáp ứng rồi, ai ngờ bên cạnh lại xuất hiện một gã Trình Giảo Kim.
Vong hồn chiến sĩ hằm hè Nhân Sinh Như Hí. Nhân Sinh Như Hí cũng không sợ, trừng mắt nhìn lại.
Nhiếp Ngôn nhìn qua vong hồn chiến sĩ, nói: “Hắn là bằng hữu của ta.” Gã Nhân Sinh Như Hí quả thật rất thú vị.
Vong hồn chiến sĩ lập tức ỉu xìu, không biết Nhiếp Ngôn có địa vị gì, chọc giận hắn không khác gì tự tìm chết.
“Cao thủ, bọn ta không có nhiều tiền như vậy, cả ta và sáu đồng đội góp lại cũng không đủ, giảm giá chút đi.” Vong hồn chiến sĩ ấp úng nói.