Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 265: Tới bao nhiêu, giết bấy nhiêu!




Nhiều đạo tặc đồng thời tấn công như vậy, Hồ Li Bán Tỉnh có là thần tiên cũng khó thoát. Có một thành ngữ: "Song quyền nan địch tứ thủ". Hồ Li Bán Tỉnh đánh bay 6 tên đạo tặc, cuối cùng bị Mạch Thứ chớp đúng thời cơ, trúng phải kỹ năng Chóng mặt của hắn.
Lúc này, các chiến sĩ của Thần Thánh La Mã Đế Quốc từ hai bên Hồ Li Bán Tỉnh vọt tới, nỗ lực giải vây cho hắn. Lập tức cũng có mười mấy đạo tặc của Quang Minh Thánh Diễm xông lên ngăn lại.
Có 5 tên đạo tặc ồ ạt công kích Hồ Li Bán Tỉnh, chỉ có điều hắn là Chiến sĩ máu dày, toàn thân mặc giáp khải phòng ngự, làm sao có thể chết dễ dàng như thế?
- Nhanh tay lên một chút.
Mạch Thứ trầm giọng quát. Thời gian của bọn họ không nhiều, hắn đi vòng tới trước mặt Hồ Li Bán Tỉnh, bồi tiếp một kích Chóng mặt.
Ngay lúc ấy, một ánh đao sắc lạnh trắng như tuyết lóe lên, đâm thẳng tới trán của Mạch Thứ khiến hắn phải nheo mắt lại.
Ngọn chủy thủ ấy, sắc bén, chính xác lại hung mãnh vô cùng. Tựa như một con rắn độc!
Mạch Thứ chỉ mới tấn công được một nửa đã phải nhanh chóng lui về.
Hắn thi triển Tật Tốc, vội vàng thối lui để né đòn.
"Quá nhanh". Mạnh Thứ hít mạnh. Thấy thanh chủy thủ lao đến, liền thi triển Đón đỡ, âm thanh của hai cây chủy thủ va vào nhau vang lên cái choang.
Hắn thối lui khoảng 3, 4 mét, mồ hôi lạnh rịn ra. Hắn cảm giác tựa như bị hàn ý trên cây chủy thủ kia giống kim châm bắn vào trán, khiến hắn đau nhói lên.
Cảm giác vừa rồi là sao? Thật không muốn nghĩ lại.
Chỉ thấy một bóng người trong suốt, nhàn nhạt lóe lên, nhanh đến mức không nhìn ra được.
Năm tên đạo tặc bên cạnh rất kinh ngạc, tại sao Mạch Thứ lão đại lại không động thủ?
Ngay lúc ấy, một thanh chủy thủ xuất hiện ngay trước cổ một tên đạo tặc trong bọn, chỉ cách có một ngón tay. Thanh chủy thủ xuất hiện tựa u linh, không hề có dấu hiệu nào báo trước. Giống như là Lưỡi hái của Tử thần!
Trên thân cây chủy thủ sắc bén đó đầy những vết răng cưa, dáng vẻ quái dị của Phân Cát chi nhận càng khiến người ta thấy rét lạnh.
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, những răng cưa sắc lạnh ấy dễ dàng cắt ngang cần cổ yếu ớt của tên đạo tặc kia, lớp da cổ của hắn rách ra, máu tươi xối xả.
Đẹp đẽ! Rực rỡ!
Như một đóa anh túc đang nở rộ!
- 630.
Bôi hầu! Bạo kích, giết người trong chớp mắt. Sinh cơ của tên đó bị rút sạch, lập tức ngã xuống.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khiến cả đám đạo tặc nhất thời không kịp phản ứng.
Đúng lúc ấy, Hồ Li Bán Tỉnh thoát khỏi chế trụ, thi triển kỹ năng Hồi toàn trảm, kiếm khí từ thanh đại kiếm trong tay bắn ra bốn phía, xoáy như vòi rồng, lưỡi kiếm múa tới.
Bọn đạo tặc bị kiếm khí chấn lui về sau mấy bước, tới lúc này bọn hắn mới nhìn thấy một bóng người bên cạnh Hồ Li Bán Tỉnh đang từ từ hiện ra, tất cả đều ngây người.
Sau khi giết người, trạng thái ẩn hình của Nhiếp Ngôn cũng biến mất.
Cuồng tặc Niết Viêm!
Tất cả đạo tặc bỗng dưng đều cảm thấy hít thở không thông, quên cả việc công kích.
Nhiếp Ngôn vừa xuất hiện thì 6 đạo tặc đã 1 thối lui, 1 chết. Chỉ còn lại 4 tên, nhưng chỉ sợ cũng không thể nào xoay chuyển.
Hồ Li Bán Tỉnh đã hết choáng, ngay lập tức uống một bình hồi máu cấp tốc, lượng máu bắt đầu hồi phục.
- Ngươi chậm một bước là ta mất mạng rồi.
Hồ Li Bán Tỉnh nói, lượng máu của hắn chỉ còn lại khoảng 39%. Không thể không thừa nhận công kích của đám đạo tặc này rất mạnh, nếu 6 người này tấn công thêm chốc lát nữa, hắn chắc chắn phải chết.
- Xem ra, ta vẫn tới kịp.
Nhiếp Ngôn cười.
Hắn nhìn quanh, rồi nhìn chằm chằm vào Mạch Thứ, ở đây, e rằng chỉ có Mạch Thứ mới đủ khả năng đánh với hắn một trận.
Những đạo tặc khác định đánh lén Hồ Li Bán Tỉnh nhưng không thành, bởi các chiến sĩ của Thần Thánh La Mã Đế Quốc đã tràn vào.
Cả đám đạo tặc của Quang Minh Thánh Diễm bị giết rầm rầm.
- Lão đại, chúng ta tới rồi.
Một thuẫn giáp chiến sĩ mặc nguyên bộ sáo trang Hoàng Kim lên tiếng, rồi nhào đến chỗ bốn tên đạo tặc bên cạnh Hồ Li Bán Tỉnh.
Mấy chục đạo tặc của Quang Minh Thánh Diễm binh bại như núi lở, đã không còn cơ hội giết Hồ Li Bán Tỉnh nữa. Mạch Thứ tiến vào trạng thái tiềm hành, chạy ra ngoài.
Cuồng tặc Niết Viêm, quả là danh xứng với thực!
Lần giao thủ này, chỉ ngắn ngủi có vài giây, nhưng cũng khiến cho Mạch Thứ hiểu được, khoảng cách giữa hắn và Nhiếp Ngôn còn cách nhau rất xa, chỉ như trứng chọi với đá. Hắn thật sự bị công kích hung mãnh của Nhiếp Ngôn chấn nhiếp.
Nhiếp Ngôn thấy Mạch Thứ tiềm hành, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Muốn chạy ư? Không dễ vậy đâu!
Hai bên mắt của Nhiếp Ngôn chợt nổi gân xanh, tròng mắt đỏ sẫm như máu tựa một ác ma khiến người khác sợ hãi. Chân thật chi nhãn! Lập tức thấy được một bóng người nhàn nhạt đang phóng ra bên ngoài.
Bóng tối vũ bước!
Nhiếp Ngôn bỗng nhiên biến mất, tăng tốc độ lên nhanh nhất, cấp tốc áp sát Mạch Thứ.
Mạch Thứ đang chạy như điên bỗng cảm thấy lạnh người, tựa như có một đôi mắt quét tới sau lưng. Chỉ một khắc sau, một luồng hơi thở lạnh buốt đã từ phía sau ập tới.
Khí thế như cầu vồng, nhanh đến ngỡ ngàng.
Đúng là Cuồng tặc Niết Viêm rồi.
Là người khác, không có khả năng nhanh đến mức đó. Mạch Thứ không ngờ Nhiếp Ngôn đuổi theo lẹ đến vậy, một thứ cảm giác hít thở không thông như đang bị mãnh thú truy đuổi dâng lên. Hắn cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Chỉ riêng danh xưng Cuồng tặc, đã khiến cho kẻ khác cảm thấy bị áp bức. Hơn nữa, phong cách chiến đấu lạnh lùng, dứt khoát của Nhiếp Ngôn, về mặt tâm lý cũng đã đánh tan nhuệ khí của kẻ địch.
Cuồng tặc Niết Viêm, đây là vinh dự của Nhiếp Ngôn đồng thời cũng là sự uy hiếp đối với kẻ khác.
Tử Vong Vũ Bước!
Chỉ thấy bước chân của Nhiếp Ngôn thoáng như chậm lại một chút, lúc hắn chạy để lại từng bóng hư ảnh phía sau, thân thể hoàn toàn biến mất, không một chút xao động.
Đây là một cảm giác kỳ diệu, những ai chưa từng thi triển Tử Vong Vũ Bước, sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được.
Mạch Thứ vẫn đang chạy đi bằng một tốc độ nhanh nhất, hắn có thể cảm thấy Nhiếp Ngôn đang đuổi càng lúc càng gần. Bước chân của tử thần càng lúc càng áp sát. Đúng lúc ấy, hắn đột nhiên cảm thấy sự truy đuổi phía sau hoàn toàn biến mất, một chút dấu vết cũng không còn.
Hắn nghi hoặc, sao lại vậy? Không lẽ tên kia bỏ đi?
Không đúng!
Thứ cảm giác nguy hiểm càng dâng lên mãnh liệt, hắn xoay người, chuẩn bị nghênh chiến.
Một thanh chủy thủ đầy răng cưa sắc bén đã xuất hiện trước trán hắn, hàn khí toát ra lạnh người. Mạch Thứ đang định ngăn cản, hắn vừa mới thi triển Đón đỡ, thanh chủy thủ ấy bỗng dưng biến mất.
Hẵn bỗng phát hiện ra cả người không thể nào di chuyển được nữa, tựa như có một sợi dây vô hình đang trói hắn lại.
Đây là kỹ năng Kinh Sợ của Nhiếp Ngôn!
Chỉ trong một khoảnh khắc, Nhiếp Ngôn đã xuất hiện sau lưng hắn, chủy thủ trong tay thi triển Chấn Kích.
Những lưỡi răng cưa dễ dàng cứa vào. Mạch Thứ lâm vào choáng váng!
Công kích của Nhiếp Ngôn quá nhanh, ngay cả cơ hội để hắn ngăn cản cũng không có.
Bối Thứ! Dịch Cốt! Sau khi Nhiếp Ngôn bồi thêm vài công kích bình thường, Mạch Thứ đã ngã xuống mất mạng.
- Này, sao người của Ngưu Nhân Bộ Lạc các ngươi còn chưa tới?
Hồ Li Bán Tỉnh quay sang hỏi, nhưng bên cạnh làm gì còn có bóng dáng của Nhiếp Ngôn nữa? Hắn hơi ngẩn ra, lúc hắn đưa mắt nhìn ra xa, vừa kịp thấy Nhiếp Ngôn giết chết Mạch Thứ ở cách đấy 20 mét.
- Má nó, cũng quá nhanh đi!
Mới bao lâu? Nhiều nhất là hơn chục giây, chỉ vừa chớp mắt một cái, Nhiếp Ngôn đã ở cách xa hơn hai mươi mét, giết chết một tên đạo tặc!
- Tên đạo tặc kia là ai?
Hồ Li Bán Tỉnh thấy tên đạo tặc mà Nhiếp Ngôn vừa giết chết nhìn khá quen mắt.
- Đệ nhất đạo tặc của Quang Minh Thánh Diễm, tên Mạch Thứ thì phải!
Lúc này Hồ Li Bán Tỉnh mới nhớ tới tên Mạch Thứ kia là kẻ nào, tên đó vô cùng khó chơi, không biết bao nhiêu người của Thần Thánh La Mã Đế Quốc đã chết trên tay hắn. Kết quả, đã bị Nhiếp Ngôn giết. Mà chỉ mới mấy giây thời gian?
- Má, tên Niết Viêm kia cũng quá yêu nghiệt.
Hồ Li Bán Tỉnh không khỏi thán phục, thốt lên. Đây còn là người sao?
Nhiếp Ngôn rốt cuộc là tu luyện kiểu gì?
Mạch Thứ bạo ra hai món trang bị, một trong đó là bì giáp cấp Ám kim, tuy rằng thuộc tính không tệ nhưng đem so với trang bị Á truyền kỳ trên người Nhiếp Ngôn thì còn kém nhiều lắm. Thứ còn lại là một mảnh da dê cổ xưa, đã bị hư hại một chút.
Tạp Hi Nhĩ Dương bì chi quyển (tàn phiến): Ký ức của Truy tầm giả, 1/3.
Trên mảnh da dê kia đầy những đường vẽ cổ quái.
Tạp Hi Nhĩ là một nữ đạo tặc trong truyền thuyết, có kẻ nói rằng nàng là một người ưa tầm bảo, thích đi khắp nơi để tìm báu vật. Nghe đâu nàng tìm được một bảo vật từ dưới lòng đất xa xôi, đã chôn giấu nó ở một nơi nào đó. Thế nhưng, nàng bị ma vật ở dưới lòng đất đuổi giết, hoàn toàn biến mất. Chỉ để lại vài mảnh tàn phiến lưu lạc khắp nơi.
Những thứ này thường rất khó tìm đủ. Kiếp trước, tàn phiến Truyền kỳ nhiều như vậy, nhưng gom đủ cũng không được mấy cái. Ngay cả Bản đồ kho báu cũng vậy. Nhiếp Ngôn ném nó vào trong balo, trước mắt cứ vậy đã.
Nhiếp Ngôn trở về, nhìn sang phía Quang Minh Thánh Diễm. Hai bên cách nhau tầm trăm mét, thấy Dạ Phá Thần Côn cũng đang liếc sang bên này, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Nhiếp Ngôn xuất hiện, khiến cho đầu sỏ của các công hội khác chấn động trong lòng.
Loại uy hiếp mạnh mẽ này, e rằng cũng chỉ có Nhiếp Ngôn mới có.
Nhiếp Ngôn đi tới chỗ Hồ Li Bán Tỉnh.
- Ngươi xử lý thật nhanh gọn. Ngay cả Mạch Thứ cũng bị giết chết, bên chỗ Quang Minh Thánh Diễm chắc đang giận điên lên.
Hồ Li Bán Tỉnh nói. Quang Minh Thánh Diễm phái tới hơn năm mươi đạo tặc, tất cả đều chết tại đây, không thoát nổi một người. Nghĩ lại chuyện vừa rồi, thật là nguy hiểm. Nếu như không phải Nhiếp Ngôn tới kịp, chỉ sợ hắn đã ngã xuống nơi đây.
Nhiếp Ngôn cười nhạt. Lấy kỹ xảo của Ảnh vũ để đối phó với những đạo tặc bình thường này, không có gì khó cả. Chờ sau này, khi bọn họ phát triển lên, mới có thể gây ra cho hắn chút phiền toái.
Nhiếp Ngôn đứng quan sát thói quen tấn công của Hoàng Kim Địa Long, tính toán khoảng cách công kích của Long tức, để chuẩn bị tốt cho kế hoạch tiếp theo.
- Ta mới nhận được tin Chiến Đao Thị Huyết vừa đoạt được cứ điểm thứ nhất. Còn Pháp Sư Liên Minh thì vừa thăng lên thành công hội cấp 6, nhân số đã đột phá 30 vạn. Thần Thánh Thủ Hộ cũng đang khua chiêng đánh trống tranh đoạt cứ điểm. Chúng ta phải nhanh lên một chút.
Hồ Li Bán Tỉnh vừa nói vừa nhìn về phía bên kia, Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm đúng trở ngại đối với sự phát triển của 3 công hội bọn hắn. Phải nhanh nhổ bỏ đi mới được. Thần Thánh La Mã Đế Quốc còn có phân hội ở những thành thị khác nên thu thập tin tức cũng nhanh hơn Ngưu Nhân Bộ Lạc một chút.
Nhiếp Ngôn gật đầu. Phân tích qua sẽ dễ dàng hiểu được tại sao Chiến Đao Thị Huyết, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ lại phái người tới Tạp La Nhĩ thành? Nhân số của Tạp La Nhĩ thành vô cùng lớn, nếu như bị một công hội độc chiếm thì nếu mai này phát triển lên nữa sẽ rất khó có thể khống chế đươc. Hiện nay, công hội mạnh nhất ở Tạp La Nhĩ thành chính là Ngưu Nhân Bộ Lạc. Mà nguyên nhân Ngưu Nhân Bộ Lạc chưa phất lên là bởi còn có chướng ngại Quang Minh Thánh Diễm và Khải Hoàn Đế Quốc. Với tư cách là lão đại của các thành thị kia, bọn chúng tuyệt đối không muốn thấy cảnh có một người đứng lên thống nhất Tạp La Nhĩ thành. Nên tất nhiên, sẽ giở trò ngáng chân Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Hồ Li Bán Tỉnh sở dĩ nhắc Nhiếp Ngôn những điều này là bởi hắn cảm thấy Ngưu Nhân Bộ Lạc chưa thật sự ra sức đối phó với Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm. Nếu ngay từ đầu, có thêm lực lượng của Ngưu Nhân Bộ Lạc thì Thần Thánh La Mã Đế Quốc tuyệt sẽ không rơi vào thế yếu như vậy, làm thiếu chút nữa hắn cũng toi mạng.
Nhiếp Ngôn hiểu rõ tình hình trước mắt, mỉm cười nói với Hồ Li:
- Ta hiểu ý ngươi.
Hồ Li Bán Tỉnh gật đầu. Nếu Nhiếp Ngôn đã hiểu, hắn cũng không muốn nhiều lời.
Nhìn lại, các thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc vừa pm, hơn hai ngàn người đã tiến vào Tội Vực hạp cốc, đang di chuyển tới bên này. Ngưu Nhân Bộ Lạc vừa xuất hiện, phát hiện ra đám người của Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm ở lân cận, ngay lập tức giết tới, thế như dời non lấp biển.
Người chơi của Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm bị giết, xác dọc một đường. Đám người của Thần Thánh La Mã Đế Quốc và Già Lam Thánh Điện thấy các người chơi của Ngưu Nhân Bộ Lạc hung mãnh như thế, đều trợn mắt há mồm. Hai nghìn người này không khéo địch được cả vạn chứ chẳng chơi.
Các Chiến sĩ của Ngưu Nhân Bộ Lạc kêu gào xung phong, cả đám được buff Thánh quang, đều trở nên cực kỳ hung mãnh.
Chỉ cần Mục sư kịp trị liệu, các Chiến sĩ đều có thể lấy một địch mười không có gì trở ngại, mà tố chất của các Mục sư ở Ngưu Nhân Bộ Lạc lại hơn xa các Mục sư bên phía Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm, trị liệu thập phần đầy đủ.
- Dạ Phá lão đại, người của Ngưu Nhân Bộ Lạc tới.
Sấu Cẩu pm cho Dạ Phá Thần Côn.
- Bọn chúng tới bao nhiêu người?
Lòng Dạ Phá Thần Côn rung lên, cuối cùng bọn hắn cũng đã tới.
- Hơn hai ngàn. Tất cả đều là tinh anh của Ngưu Nhân Bộ Lạc. Đã giết hơn ba nghìn người của phe ta.
- Chỉ hai ngàn!
Dạ Phá Thần Côn có chút thất vọng, nhưng rồi nghĩ lại, đây đều là tinh anh của Ngưu Nhân Bộ Lạc, nếu như có thể hốt trọn cả mẻ, cũng không tệ lắm.
- Dựa theo kế hoạch đã định, phái hai vạn người sang cầm chân bọn chúng, bảo mọi người tháo toàn bộ trang bị xuống, mặc đồ trắng vào, cứ để cho người của Ngưu Nhân Bộ Lạc giết chết. Đợi khi tất cả bọn chúng đều bị hồng danh thì sẽ bị nhốt lại trong hạp cốc, xem xem chúng có thể chạy đi đâu!
Dạ Phá Thần Côn vốn còn muốn, Ngưu Nhân Bộ Lạc phái chí ít cũng 1 vạn người qua đây, nếu như toàn bộ 1 vạn người đều bị hồng danh, sẽ nhốt bọn chúng lại ở Tội Vực hạp cốc, khiến bọn hắn có muốn trở về thành cũng không được. Rồi mới từ từ ăn tươi nuốt sống bọn chúng, như vậy mới thật hoàn mỹ. Nhưng không ngờ, Niết Viêm lại cẩn trọng như vậy, chỉ phái tới có 2 ngàn. Nhưng nếu có thể gặm tất hai nghìn tinh anh này, cũng còn hơn không có.
Có rất nhiều ngoạn gia của Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm tiến vào Tội Vực hạp cốc, một đội tầm một nghìn người, bọn hắn chỉ mặc đồ tân thủ, đẳng cấp đều không cao, chỉ mới hơn chục cấp. Toàn bộ đều là cảm tử.
Nhiếp Ngôn nhận được pm của Quách Hoài, liền hiểu được âm mưu của Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm.
- Chúng ta phải làm sao?
Quách Hoài hỏi. Nếu như các thành viên liên tục giết chết những người Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm vừa phái tới này, không phải sẽ sập bẫy của bọn chúng sao.
- Cứ để mọi người đánh cho đã tay đi, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu!
Nhiếp Ngôn sát khí ngút trời, miếng thịt đã dâng tới miệng ngại gì không ăn? Những ngoạn gia đó đều chỉ mới hơn chục cấp, nhưng lại đồng ý đi chịu chết, chắc chắn Khải Hoàn Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm đã chịu chi ra không ít tiền của. Sợ là điểm cống hiến của công hội mất đi không ít nha. Không biết bọn họ cứ chết một lần, thì Quang Minh Thánh Diễm và Khải Hoàn Đế Quốc sẽ phải đền bù cho bọn họ bao nhiêu điểm cống hiến đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.