Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 104: Ý xấu




Đến khi hoàng cung khắp nơi lên đèn, Niên Khai Điềm mới chuyển tỉnh, nàng chớp chớp mắt nhìn đỉnh giường, đầu vẫn còn choáng nên nàng chưa biết bản thân bị chuyển chỗ ở. Nàng khó khăn lắm mới chống tay lên giường ngồi lên muốn tìm nước uống.
Ai biết cung nữ hầu ở bên giường nghe được động tĩnh lập tức bước đến vén sa liêm lên, cung kính nói: “Niên tiểu thư đã tỉnh, để nô tỳ thay người rót nước.” Nàng hơi khom người đỡ lấy Niên Khai Điềm, dùng gối đầu để nàng ta tựa vào, sau khi thấy nàng ta ngồi vững mới buông tay xoay người.
Niên Khai Điềm nhìn cung nữ xoay người sa liêm rũ xuống ngăn lại đường nhìn của nàng mà mồm trương khẩu ngốc, lúc này đầu óc không muốn thanh tỉnh cũng không được. Nàng là đang ở đâu, vì sao hoa lệ như vậy? Vì sao mở mắt liền cảnh thay đổi rồi? Nữ nhân trước mặt này lại là ai a?
Rất nhanh cung nữ lại quay trở về giường, vén sa liêm lần nữa, hai tay dâng nước cho nàng. Nàng cầm lấy nâng uống cạn, rồi hỏi: “Đây là đâu? Sao ta lại ở nơi này?”
Cung nữ vén sa liêm buộc gọn, nghe được câu hỏi vội cung kính đáp: “Hồi lời của tiểu thư, nơi này là Quang Minh cung, người là do thất điẹn hạ mang trở về. Nô tỳ là cung nữ được điện hạ phân phó chiếu cố người.”
“Thất điện hạ?” Niên Khai Điềm lẩm bẩm, nàng có quen thất điện hạ nào đâu. Chỉ là Gia Luật Hy là hoảng tử, hắn cũng lớn thế này không lý nào đứng thứ bảy, đúng không?
“Vâng, là thất điện hạ mang người trở về a.” Cung nữ kia nói xong, còn e lệ đỏ mặt nữa.
Ngay lúc Niên Khai Điềm muốn đáp trả thì lại có một cung nữ khác bước vào, tay cầm theo một lồng thức ăn. Nàng ta cung kính hành qua lễ lại nói: “Niên tiểu thư đã tỉnh không biết có muốn dùng ít cháo trước không? Đây là thất điện hạ phân phó nô tỳ mang đến cho người a.”
Lại là thất điện hạ, vậy nhất định là hắn rồi, không thể nào mà sai được. Nàng xua xua tay, từ chối: “Ta muốn xuất cung, đúng rồi đi gặp hoàng thượng hoàng hậu cáo biệt trước.” Đây là lễ phép tối thiểu rồi.
Hai cung nữ đồng loạt quỳ xuống dập đầu: “Thỉnh Niên tiểu thư đừng làm khó chúng nô tỳ, nếu người hiện tại đi gặp hoàng thượng nô tỳ nhất định sẽ khó bảo toàn tính mạng a.”
“Vì sao?” Niên Khai Điềm cực hoảng, lần đầu nàng nhìn thấy có người quỳ xuống hành lễ, nhất là người nhận lễ lại là nàng nữa chứ. Ở Lan Châu không có ai hành lễ như vậy, ở Thủy phủ lần trước bất quá là phúc thân sâu mà thôi.
“Vì người hiện tại đang mang bệnh, nếu nhỡ như lây cho hoàng thượng thì cả người cũng thoát không nỗi tội.” Một cung nữ trong đó giải thích.
Cung nữ còn lại tiếp lời: “Huống hồ thái hậu còn muốn gặp người a.”
Niên Khai Điềm rùng mình, hai tay ôm chặt lấy cổ, lúc này nàng mới cảm thấy hoàng cung thật đáng sợ. Chỉ là muốn ly khai mà thôi, vì sao nhiều thứ phiền phức như vậy?
Một cung nữ thấy được thái độ của Niên Khai Điềm, vội vàng mở lồng thức ăn ra, lấy ra một chung sứ nóng hổi. Cung nữ còn lại mang một cái bàn nhỏ đặt lên giường để cung nữ kia để chung sứ lên bàn. Rồi lại tiếp tục lấy chén cùng muỗng bày trước mặt Niên Khai Điềm.
Chỉ thấy chung sứ mở, khói trắng bốc lên, mùi thơm phưng phức để Niên Khai Điềm không tự chủ thốt lên: “Sinh Cổn Ngư Phiến chúc!”
“Đúng a.” Cung nữ vừa múc ra chén vừa nói: “Hôm nay là sinh thần của thái tử điện hạ vì vậy mọi người đều dùng Sinh Cổn Ngư Phiến chúc.”
“Đây là quy củ của hoàng thất, mọi người trong hoàng gia đến sinh thần đều sẽ dùng món này.” Cung nữ khác lại bổ sung thêm.
“Ý nghĩa của việc này chính là chúc cho mọi người đều khỏe mạnh, hoàng thất hòa thuận, giang sơn vững bền, vạn sự thuận lợi.” Một cung nữ lại kể ra.
Lúc này Niên Khai Điềm đã hiểu vì sao Hoa Âm lại luôn làm món này cho sinh thần của Gia Luật Hy mà bản thân Lương Vân Kha lại không có rồi. Thiết nghĩ cũng sắp đến sinh thần của hắn rồi, chỉ là nàng không còn có cơ hội tham gia nữa. Thôi thì tham gia ngày xuất thế của tiểu đệ đệ cũng được, không cần phải vì việc này mà buồn bã.
Nàng đưa tay cầm muỗng lên bắt đầu ăn. Bọn họ nói thế cũng có nghĩa hắn phải đi tham gia yến tiệc, nên mới không có mặt. Như vậy cũng rất trùng ý với nàng, đỡ phải né tránh.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Lúc này cung nhân bên ngoài có cung nhân hành lễ. Hai cung nữ lập tức quy củ hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Phạm phu nhân.”
Phạm thị mang theo mỉm cười bước vào, một thân y phục hoa lệ đạm phấn hồng sắc, trâm hoa lê trên tóc, lưu tô đung đưa theo mỗi bước chân của nàng. Nàng ta dừng bước trước giường, mắt vẫn chưa từng rời khỏi mặt của Niên Khai Điềm, “Đây là Niên cô nương sao?”
Vốn nghĩ sẽ là giai nhân quốc sắc để Gia Luật Hy mê mệt thề thú một mình nàng vi thê, không nghĩ đến nhan sắc cũng quá tầm thường rồi. Ngay cả trung y trên người nhìn qua cũng không có hấp dẫn, nhìn quá dân thường, vẫn là muội muội của nàng tốt hơn.
Chỉ cần lần này Gia Luật Hy nhìn trúng muội muội của nàng vậy chẳng phải sau này đến Bạc thị cũng phải kính nàng ba phần rồi sao? Càng nghĩ càng thấy cao hứng, Bạc thị kia cũng chỉ có thái hậu chống lưng mới làm càng thôi.
Niên Khai Điềm muốn đứng lên hành lễ nhưng thân thể vẫn còn rất yếu, vì vậy chỉ ngồi ở trên đường chấp tay: “Niên mỗ gặp qua Phạm phu nhân. Thân thể Niên mỗ vẫn chưa tốt không thể đứng lên hành lễ, còn thỉnh Phạm phu nhân kiến lương.” Nữ nhân này lại là người nào a? vì sao lại tìm đến nàng?
“Bổn phu nhân cũng biết được, không trách không trách.” Phạm thị ngồi xuống ghế tròn được cung nữ vừa mang đến đặt ở bên giường, nhẹ nhàng nói: “Niên cô nương hẳn là lần đầu dùng Sinh Cổn Ngư Phiến chúc đi?”
“Sinh Cổn Ngư Phiến chúc năm nào thất điện hạ cũng mời Niên mỗ dùng.” Niên Khai Điềm lại ruột thẳng có gì nói cái đó thôi, thuận miệng học theo đám cung tỳ gọi Gia Luật Hy là thất điện hạ. Chỉ là Gia Luật Hy không chỉ mời, mà còn đích thân mang đến cho nàng dùng.
Phạm thị bày ra vẻ mặt hết sức hâm mộ nói: “Niên cô nương thật sự có phúc khí a. Thất điện hạ chăm sóc ngươi như bảo bối vậy.”
Niên Khai Điềm méo mó cười cười. Đúng vậy, chỉ là cả hai đời nàng đều sống trong phúc không biết phúc, giờ không còn nữa tiếc nuối cũng vô dụng thôi. Mắt nàng rũ xuống che đi sự buồn bã trong lòng mình.
Phạm thị tặc tặc lưỡi nói: “Nhìn thấy ngươi sức khỏe yếu đuối như vậy, nếu thất điện hạ ở nhất định là uy tận miệng a.” Nàng cũng nghe đám cung nữ đồn Gia Luật Hy đích thân thay Niên Khai Điềm bắt mạch, uy dược, lau mặt. Nàng không nhận được phúc này thì nhường cho muội muội thôi.
Niên Khai Điềm hút phải một ngụm khí lạnh để cả người có chút run. Khẩu khí của Phạm thị như là muốn ăn tươi nuốt sống này vậy, lại pha thêm chút đố kỵ ganh ghét, tuy là Niên Tuệ Nhàn cũng có nhưng so ra kém rất nhiều.
Nàng ha ha cười ngượng hai tiếng nhanh chóng chuyển chủ đề: “Niên mỗ nghe nói hôm nay là sinh thần của thái tử điện hạ, Phạm phu nhân không tham gia sao?”
Thoại âm của Niên Khai Điềm vừa rời hai cung nữ có mặt trong tẩm cung lúc này cùng đám cung nhân theo sau Phạm thị đều là sắc mặt tái nhợt liên tục nuốt nước bọt. Niên Khai Điềm là hỏi chuyện không nên hỏi rồi, mà cũng không trách được nàng ta không biết Phạm thị là ai.
Nhắc đến chuyện này mặt của Phạm thị đen một phần, nếu không do Bạc thị thì nàng đâu cần bị cấm không cho phép tham gia. Bất quá nàng cũng không có mở miệng nói ra, chỉ che miệng giấu đi nụ cười mang đao của mình: “Hôm nay ta có chút không khỏe nên không tham gia được, vừa lúc biết Niên cô nương ở nên đến đây xem qua một chút.”
Không khỏe mà còn có hăng hái đến thăm nàng, thật cho nàng là ngu không biết nàng ta đang nói dối sao? Niên Khai Điềm là nghĩ như vậy nhưng cũng không có nói ra miệng, chỉ một câu đa tạ ngắn gọn mà thôi. Đột nhiên nhớ phụ mẫu bọn họ ghê, rất muốn lập tức hồi Lan Châu.
Phạm thị nhìn thấy Niên Khai Điềm không có ý tứ muốn tiếp lời của mình liền chậm rãi lái sang chuyện khác, “Niên cô nương xem này, đây là đông cung của hoàng hậu nương nương, bên trong bao gồm cung điện to lớn này của thái tử điện hạ, thất điện hạ lại được phân ở cùng một chỗ với điện hạ. Thế mà ngay cả tẩm cung cũng mang ngươi đến nằm rồi, ngay cả bản thân thất điện hạ còn chưa từng nằm qua a, còn không phải lưu ý ngươi sao.”
Niên Khai Điềm nghe vậy lập tức muốn bò dậy, đây khác nào nói là nơi này là của Gia Luật Hy, nàng là nằm trên cái giường mà hắn cũng chưa từng nằm, đây là ý tứ gì? Là ngưỡng mộ nàng hay chê bai nàng không biết điều?
Chỉ là thân thể của nàng tê rần, cố gắng gượng ngồi đã là tốt lắm rồi, nếu là bước xuống đi lại, e rằng không xong. Đang muốn mở miệng nhờ cung nữ đỡ thì bên ngoài lại truyền vào âm thanh hành lễ. Đám cung nhân có mặt tiếp tục quy củ quỳ xuống: “Nô tỳ gặp qua thất điện hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.