Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 17: Du ngoạn (Hạ)




"Ta biết nàng là ai, là cái người thế tử Nam Dương Hầu phủ muốn cưới đúng không?" Oánh Huệ nghe mọi người bàn tán liền bừng tỉnh, lập tức bình luận một cách khách quan, "Nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ bị nàng ấy hấp dẫn, đúng là xinh đẹp."
"Một kỹ nữ thì có gì đẹp? Ban ngày ban mặt sao có thể ăn mặc như vậy vào đây xin sâm?" Nữ tử thấy người xinh đẹp hấp dẫn hơn mình thường sẽ ghen tị, vì thế không khỏi bắt bẻ.
Oánh Huệ tuổi còn nhỏ, chưa biết cái gì là uy hiếp vô hình, nàng chỉ đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp động lòng người của Liễu Như Nhi: "Không biết có phải sự thật không nhưng chẳng lẽ thế tử Nam Dương Hầu phủ muốn cưới nàng sao?"
"Một kỹ nữ sao có thể xứng với thế tử? Đúng là suy nghĩ kỳ lạ."
Oánh Vận nghĩ nghĩ một hồi cũng cảm thấy buồn cười, thân phận cách xa như thế bọn họ sao có thể đến với nhau?
"Đường tỷ nói có lý, đại bá mẫu muốn làm mai cho tỷ với nam tử gia cảnh trong sạch trong kinh thành, bà ấy đương nhiên sẽ xét xem hai người có xứng đôi hay không, nếu không thì cũng thật kỳ quái!" Oánh Huệ quay đầu nói một câu.
Biểu tình Oánh Vận cứng đờ, gương mặt lập tức ửng đỏ: "Ngươi!"
Thấy các nàng sắp nháo lên, Oánh Tú liền vội tới kéo Oánh Huệ xuống cầu thang, nhẹ giọng dặn dò: "Đừng nhắc tới Nhữ Dương vương phủ nữa, đường tỷ đang bực bội chuyện này."
Oánh Huệ bĩu môi nhưng cũng không gạt tay Oánh Tú ra, dù sao ở trong nhà, so với Oánh Tú, người khiến nàng ta chán ghét hơn chính là vị đường tỷ này: "Muội chẳng nói gì cả, rõ ràng là tỷ ta suy nghĩ kỳ lạ, còn mắng người khác!"
Thời điểm đoàn người quay về, không khí rõ ràng đã thay đổi. Thấy Oánh Vận lầm lỳ về phòng, Lý thị liền hỏi thăm, mà bên kia, Thẩm phu nhân kéo Oánh Huệ lại gần, quát lớn: "Con lại nói bậy gì hả?"
"Nương, sao người không hỏi ngọn nguồn đã khẳng định là con sai chứ?" Oánh Huệ không vui dậm chân một cái.
Kỳ Chí ngồi cạnh ngẩng đầu nhìn nàng ta, lạnh lùng vứt cho một câu: "Không phải tỷ thì còn là ai?"
"Đệ!" Oánh Huệ trừng mắt nhìn hắn, sau đó quay đầu làm nũng với Thẩm phu nhân, "Vừa rồi bọn con ở duyên đường gặp tiểu thư Họa Phường kia, đường tỷ nói các nàng đua đòi gả vào hầu phủ, con mới hỏi lại rằng đường tỷ muốn gả vào Nhữ Dương vương phủ không phải cũng đua đòi sao?" Huống chi thiếu niên kia không có ý như đại bá mẫu, nàng ta không phải càng mất mặt à?
"Đó là đường tỷ con, con sao có thể nói như vậy? Chuyện kỹ nữ Họa Phường sao có thể gộp chung nói với đường tỷ mình chứ?" Thẩm phu nhân giận tới dở khóc dở người. Nữ nhi này sinh ra chỉ có ba phần giống bà, còn lại thì không biết giống ai, không chịu suy nghĩ đã nói bậy bạ, tương lai đắc tội với người khác thì phải làm sao?
Cũng khó trách Thẩm Oánh Vận ra vẻ thanh cao lại tức giận, thân phận của nàng ta sao có thể đem ra nói chuyện với nữ tử Họa Phường?
Tưởng tượng tới màn chất vấn sắp tới của đại tẩu, Thẩm phu nhân đã cảm thấy đau đầu, bà ta nhìn Oánh Huệ, ánh mắt có chút phiền muộn: "Được rồi được rồi, con đừng bày ra bộ dáng đáng thương này nữa, đường tỷ con đã bị con chọc giận, tự mình về phòng sám hối, sau đó nhận lỗi với đường tỷ mình đi!"
"Không, con không sai!" Thấy Thẩm phu nhân không che chở, ngược lại còn bắt mình đi xin lỗi, Oánh Huệ che mặt lao ra khỏi phòng, nha hoàn phía sau vội vàng đuổi theo.
Thẩm phu nhân thở dài, nữ nhi này đúng là khiến bà phiền lòng, đáng lẽ khi nhỏ không nên sủng nàng lên trời, hiện tại tính tình đã không thể sửa được. Lại nhìn Oánh Tú, Thẩm phu nhân càng không thoải mái: "Các con tới duyên đường sao lại gặp gỡ người Họa Phường, còn để Huệ Nhi tiếp xúc gần như vậy, ra thể thống gì!"
Oánh Tú ngồi một góc không khỏi sửng sốt, có chút không rõ Thẩm phu nhân tại sao đột nhiên gây khó dễ như vậy: "Mẫu thân, Oánh Tú không biết người Họa Phường sẽ tới đó."
"Mẫu thân, Vạn An Tự không phải hậu hoa viên nhà chúng ta, ai muốn tới thì tới, chuyện này liên quan gì đến tỷ tỷ?" Thẩm Kỳ Chí mở miệng nói giúp một câu.
"Được rồi, hai đứa đều ra ngoài đi." Thẩm phu nhân mang một bụng lửa giận nhưng lại không có chỗ phát tiết.
Oánh Tú hành lễ, cùng Bão Cầm rời đi. Thẩm Kỳ Chí cũng đi theo, chờ Oánh Tú đi chậm lại chờ hắn, hắn liền chạy tới, cười nói: "Đại tỷ, tỷ đừng lo lắng, chỗ mẫu thân lát nữa đệ tới nói chuyện sẽ không sao nữa."
Thẩm phu nhân kiêng kị hài tử của mình thân thiết với Oánh Tú, đặc biệt là nhi tử này, Thẩm Kỳ Chí chỉ cần nói giúp Oánh Tú một câu, Thẩm phu nhân liền có cảnh giác, giờ phút này Oánh Tú không muốn phá nát mối quan hệ hiện tại, nghe Kỳ Chí nói thế liền duỗi tay sờ trán hắn, cười cười: "Ta không lo lắng, đệ là người lớn, chắc chắn sẽ xử lý tốt việc này."
Thẩm Kỳ Chí nghe xong vô cùng hưởng thụ, nhưng cái động tác xoa đầu này lại khiến hắn không vui. Nói chuyện một hồi, hắn tự về phòng, Oánh Tú cũng trở về, sau đó kêu Hương Lăng mang bách thọ đồ đưa chủ trì khai quang, còn mình cùng Bão Cầm đi đốt trường minh đăng cho Kiều Tình Nhiên.
Oánh Tú vẫn nhớ năm đó Thẩm Hạc Nghiệp cưới thê, nàng chẳng qua chỉ mới ba tuổi, khi đó Thẩm lão gia thái có nói, nhà một ngày không thể không có chủ mẫu, Oánh Tú tuổi còn nhỏ cần người chiếu cố, nhưng nàng một chút cũng không muốn cha cưới thê, nàng có bà vú có ma ma chăm sóc, thời gian chớp mắt đã qua mười năm.
Oánh Tú từng trách Kiều Tình Nhiên tại sao lại liều mạng sinh hạ đệ đệ mà mặc kệ nàng, để một mình nàng không nơi nương tựa, nếu bà ấy còn sống, nàng đã không như vậy, nhưng kiếp trước thời điểm có hài tử đầu tiên của riêng mình, những trách cứ và oán hận đó đều biến mất không thấy tung tích, nàng chỉ hi vọng hài tử trong bụng bình an chào đời, cho dù sinh bệnh, nàng cũng không muốn hài tử gặp chuyện.
Đáng tiếc, nàng và những hài tử đó đều không có duyên, dù cố chấp cũng không thể bình an sinh hạ chúng.
Hiện tại ở Thẩm phủ, cách nhìn mọi thứ trở nên rõ ràng, Oánh Tú càng cảm thấy cuộc đời mình thật không dễ, lúc nào cũng phải đề phòng xung quanh, trong lòng lại hồ đồ không biết tương lai bản thân phải gả cho người thế nào.
"Tiểu thư, nên về rồi." Bão Cầm đứng ngoài điện thấy sắc trời đã tối, tiến vào nhắc nhở một câu.
Oánh Tú thắp thêm cây nhang, quay đầu: "Được, về thôi."
Thời điểm dùng bữa chay, sắc mặt Thẩm phu nhân đã tốt hơn nhiều, chắc là Kỳ Chí đã nói với bà ta gì đó, chỉ có Oánh Vận nói rằng thân thể không khỏe không muốn ăn cơm, mà Lý thị cũng không tỏ thái độ gì. Oánh Tú yên lặng dùng bữa, sau đó cùng Hương Lăng về phòng.
Buổi tối, Vạn An Tự càng thêm an tĩnh, bốn phía có thể nghe côn trùng kêu giữa rừng núi.
Oánh Tú nằm trên giường nghe những thanh âm lên xuống đó, bất giác đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, bọn họ vô tình gặp thân thích của Bình Dương vương phủ, là con dâu cả Tiếu thị của Bình Dương vương phủ dẫn theo đệ đệ muội muội ra ngoài du ngoạn. Thẩm phu nhân cùng họ chào hỏi một phen, sau đó giới thiệu Lý thị.
Con cháu Bình Dương Vương đông đúc, không tính những hài tử sinh non chết ngoài ý muốn, từ đại nhi tử đến tiểu nhi tử, hơn kém nhau hai mươi ba mươi tuổi đều có, hôm nay Tiếu thị ra ngoài cùng vài vị cô nương, trong đó có Trần Bảo Lâm lâu ngày Oánh Tú mới gặp.
Vẫn là bộ dáng đáng yêu như trước, Trần Bảo Lâm kéo Oánh Tú tới cạnh, cười nói: "Oánh Tú tỷ tỷ, hôm đó trở về muội vốn dĩ định tới Kiều gia tìm tỷ nhưng Thư Dao lại nói tỷ đã về Thẩm gia, muội và Thẩm gia vốn không thân nên không thể đi tìm tỷ."
"Ừ, xuân phường kết thúc ta liền về Thẩm gia." Oánh Tú phát hiện tuy Trần Bả Lâm là thứ nữ nhưng giữa các cô nương, nhân duyên với nàng ấy vẫn không tồi, có lẽ vì nàng ấy ngây thơ không có sát thương, hơn nữa sự tồn tài không quá bị chú ý nên cuộc sống thường ngày cũng không tồi.
"Đúng rồi Oánh Tú tỷ tỷ, tháng sau đào có thể hái, tẩu tẩu nói sẽ tổ chức đào yến trong phủ, tỷ tỷ nhớ tới nha!" Trần Bảo Lâm hưng phấn tới khuôn mặt đỏ bừng, sau đó nhỏ giọng, "Trong phủ có một rừng đào nhỏ, mấy ngày trước muội có trộm đi xem, rất nhanh liền ăn được, tới lúc đó chúng ta cùng đi hái được không?"
Nhìn nàng ấy vui vẻ như vậy, Oánh Tú lại không dám trực tiếp đồng ý. Thẩm gia và Bình Dương vương phủ ít khi qua lại, lần này tổ chức đào yến chưa chắc sẽ mời Thẩm gia, nếu tùy tiện đồng ý, tới lúc đó e rằng sẽ khiến nàng ấy thất vọng.
Tiếu thị bên kia vừa lúc nhắc chuyện đào yến với Thẩm phu nhân, khách khí nói: "Lúc đó nhất định sẽ đưa thiếp tới phủ các vị, Thẩm phu nhân nhớ dẫn các vị tiểu thư cùng tham gia."
Thẩm phu nhân lập tức đồng ý, vui mừng kéo theo Lý thị, tham gia loại yến hội náo nhiệt này đương nhiên có thể quen biết thêm nhiều quyền quý, tới lúc đó hôn sự của Oánh Vận có thể định xuống.
Mà với Thẩm phu nhân, quen thêm vài gia quyến của các quan viên có lẽ sẽ trợ giúp một ít cho Thẩm Hạc Nghiệp.
Tiếu thị hàn huyên với họ một hồi liền dẫn gia quyến đi thắp hương, Trần Bảo Lâm kéo tay Oánh Tú một lúc lâu mới chịu đi, dặn nàng nếu tham gia nhất định phải đi tìm nàng ấy.
Lý thị nhìn đám người rời đi, thư thái nói: "Cuối cùng cũng có chút thể diện, nếu có thể định luôn hôn sự cho Kỳ Duệ thì đúng là đẹp cả đôi đường."
Thẩm phu nhân im lặng không trả lời, trước mắt với chức quan của Thẩm Kỳ Duệ công thêm tiêu chuẩn của Đại tẩu, hôn sự gả cao cưới thấp này là việc rất khó.
Ở Vạn An Tự hai ngày, Thẩm phu nhân cùng các nàng về Thẩm gia. Đi đường mệt nhọc, Thẩm phu nhân liền cho mọi người về phòng, buổi chiều không cần thỉnh an, còn mình đi xem Khổng di nương một chuyến cũng về nghỉ ngơi.
Về tới Vân Thư Viện, Oánh Tú nhận phong thư Thanh Bích đưa, không khỏi cảm thấy quái dị.
Vẫn không đề tên, bút tích lần này tương tự lần trước, Oánh Tú thầm đoán hẳn vẫn là Nhị công tử Tề gia. Phong thư được phân làm hai, kéo ra liền thấy bên trong đặt nguyên liệu huân hương chỉnh tề.
Bức thư viết: Nghe Cẩn Trạch huynh nói ban đêm nàng ngủ không ngon giấc, đây là huân hương Tây Vực tiến cống, có tác dụng an thần, bản thân ta không cần dùng tới, vì thế mượn hoa hiến Phật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.