Trùng Sinh Chi Huyền Nữ

Chương 4:




Edit: Lily_Carlos
Giống như nhìn ra sự không tình nguyện của nàng, Chiết Nhan cười càng tươi hơn chân thành gật đầu.
“Được nha! Chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Không được không được các người là thượng thần không phải nên cao cao tại thượng sao? Sao có thể nhiệt tình như vậy?
Chiết Nhan thượng thần kiếp trước ngài đâu có như vậy chứ!
Bất luận nội tâm Huyền Nữ phun tào bao nhiêu lần đều chỉ có thể kiên trì dồi lòng tiến lên lầm bộ cảm kích.
“Vậy tiểu hồ đa tạ thượng thần.”
Chiết Nhan vung tay lên với nàng ngay lập tức bọn họ đã ở trong một căn phòng nhỏ. Hắn sửa “Vẻ mặt ôn hoà” thành nghiêm túc nhìn thoáng qua Huyền Nữ đang đứng ngốc ở một bên chỉ một chiếc ghế trong phòng nói.
“Ngồi.”
Huyền Nữ ngoan ngoãn ngồi xuống, Chiết Nhan thuận thế ngồi đối diện với nàng. Một lúc lâu sau Chiết Nhan mới buồn cười nhìn thoáng qua về phía “Du mộc ngật đáp*” đối diện, hắn vươn ngón tay chỉ lên trên bàn trúc.
*: chỉ cứng đầu
“Tay.”
“Nha.”
Huyền Nữ một bộ lợn chết không sợ nước sôi tùy ý để tay lên bàn.
Chiết Nhan nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng nõn lại tinh tế trước mắt, trong nháy mắt có chút ngây người. Sau khi xấu hổ hoản hồn hắn mới khụ một tiếng rồi để ngón tay lên trên.
Thấy mạch của nàng rất ổn định, Chiết Nhan ngưng mi trầm ngâm nửa ngày. Huyền Nữ vẫn không nhúc nhích, nàng khẩn trương nhìn chằm chằm đôi môi của hắn sợ hắn bóc trần gốc gác của nàng.
Chiết Nhan bị nàng nhìn chằm chằm lỗ tai liền đỏ lên, hắn vôi vàng thu tay lại.
“Không có chuyện gì.”
Huyền Nữ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng không muốn ở lại nơi này thêm một khắc nào nữa, nàng nghĩ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
“Vậy, vẫn đa tạ Chiết Nhan thượng thần, tiểu hồ không làm phiền các ngài nữa.”
Thấy một bộ gấp không chờ nổi muốn rời khỏi đây của nàng Chiết Nhan cảm thấy có chút dở khóc dở cười, từ khi nào hắn lại làm người sợ hãi đến vậy nhưng hắn vẫn gật đầu.
“Đi thôi!”
Vẻ vui sướng lập tức lộ ra trên gương mặt Huyền Nữ, nàng lập tức lại hành lễ xoay người rời đi. Ra khỏi phòng nhỏ, nàng nhìn Bạch Chân thượng thần vừa uống rượu vừa lười biếng dựa vào gốc cây, nàng hơi do dự một chút nhưng vẫn cầm một chuỗi vòng tay màu hồng nhạt đi đến.
“Bạch Chân thượng thần, không biết ngài có thể đưa cái này cho Bạch Thiển được không?”
Chuỗi ngọc này là năm nàng một vạn tuổi có được ở chỗ đại tỷ.
Nàng còn nhớ kiếp trước Bạch Thiển từng khen màu sắc của nó rất thuần khiết, mỗi viên đều tròn đầy, Bạch Thiển còn từng cầm viên đông châu nàng ấy thích nhất đến đổi với Huyền Nữ, nhưng Huyền Nữ vì có chút hư vinh nên từ chối, không phải là nàng rất thích chiếc vòng đó mà là vì nàng nghĩ cuối cùng cũng có thứ Bạch Thiển không có.
Hiện tại nàng muốn đưa nó cho Bạch Thiển, nhưng không phải là nàng muốn lấy lòng Thanh Khâu đế cơ mà là vì tình hữu nghị của các nàng sau này. Nếu như kiếp trước nàng không làm nhiều chuyện có lỗi với Bạch Thiển thì có lẽ hai nàng vẫn là bằng hữu.
Kiếp này, nàng sẽ không vì một nam nhân không yêu mình mà phản bội tình hữu nghị giữa các nàng.
Huyền Nữ thấp thỏm đứng đó, thấy hắn không nhận liền có chút sốt ruột mở miệng.
“Huyền Nữ cũng không có ý gì khác chỉ là từ nhỏ Huyền Nữ không chơi chung được với những người khác, bọn họ đều ghét bỏ Huyền Nữ vì Huyền Nữ là con của thiếp thất. Lần trước may mắn đi theo đại tỷ quen biết Bạch Thiển nàng ấy không những không ghét bỏ thân phận của Huyền Nữ còn luôn mang Huyền Nữ đi theo mình, Huyền Nữ cũng rất thích nàng ấy. Lần này trở về Huyền Nữ còn phải bế quan, Huyền Nữ sợ Bạch Thiển quên ta nên thỉnh thượng thần giúp Huyền Nữ nữ một chuyện đó là mang một kiện lễ vật tặng cho nàng.”
Hiện tại Bạch Chân nhìn Huyền Nữ bằng ánh mắt khác, hắn đứng đậy duỗi tay nhận chiếc vòng nho nhỏ này trịnh trọng hứa với nàng.
“Yên tâm đi tiểu Huyền Nữ, ta sẽ tự tay đưa cho Bạch Thiển, theo như ta biết thì nàng sẽ rất thích món quà nhỏ của ngươi.”
Nghe vậy Huyền Nữ nở một nụ cười chân thành.
“Vậy Huyền Nữ cáo lui trước.”
Đợi Huyền Nữ quay người đi Bạch Chân vẫn còn đắm chìm ở trong nụ cười của nàng, hắn ngơ ngẩn nhìn bóng dáng khi rời đi của nàng, thật lâu sau vẫn chưa lấy được bình tĩnh.
Chiết Nhan đứng ở bên cửa sổ, hắn nhìn chuyện này từ đầu đến cuối. Khó khăn lắm mới ththaaybc luống cuống như vậy, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ hiện lên một đạo tinh quang, con tiểu hồ ly này đúng là có chút bản lĩnh……
Hôm nay hắn quan sát nàng từ khi nàng tiến vào trong rừng đào, thật đúng là tiểu hồ ly thích nói dối mà, những gì nàng nói hôm nay hắn chỉ tin sáu phần.
Nhưng nhìn bộ dạng của Bạch Chân vừa rồi tựa hồ……
Được rồi, chuyện của tiểu bối hắn vẫn không nên tham gia thì hơn.
Nhưng chính bản thân hắn cũng không biết không lâu sau hắn sẽ bị vả mặt ‘bốp bốp’.
Huyền Nữ dùng thuật đổi nhan che đi dung mạo của mình sau đó trực tiếp về ổ hồ ly của mình, nàng viết một phong thư đưa cho thị nữ chuyển cho Mẫu thân nàng, nàng quay đầu thiết lập trận pháp tại cửa động sau đó lại vào trong tu luyện tiếp.
Nàng cũng không biết sau khi mẫu thân nàng xem xong bức thư lại phát giận thật lớn, nói tiểu nha đầu cứng cáp rồi đến mẹ ruột cũng từ bỏ mấy trăm năm rồi không thấy mặt mũi đâu.
Mặc kệ bên mẫu thân nàng có loạn như thế nào, sau khi Bạch Thiển thu được vòng tay Bạch Chân màng về thì vô cùng vui mừng.
Nghe nói là Huyền Nữ theo sau nàng mấy trăm năm trước đưa nói thẳng đúng là nàng không thương sai người, à không phải, là hồ.
Bạch Thiển chỉ lo xem lễ vật còn chưa chú ý tứ ca của nàng vẫn đang ngơ ngẩn nhìn vòng tay trong tay nàng!
Bạch Chân cảm thấy hắn mắc bệnh gì đó rồi nếu không tại sao hắn luôn nhớ tới tiểu hồ ly kia?
Thời gian thấm thoát năm tháng như thoi đưa, nháy mắt lại qua mấy ngàn năm. Lúc này là thời điểm mấu chốt để đột phá tâm pháp tầng thứ ba của Huyền Nữ, chỉ cẩn qua được cửa này nàng có thể tu luyện thuật pháp sư phụ để lại.
Huyền Nữ bị linh khí trong cơ thể lăn lộn làm cho mồ hôi rơi đầy đầu nàng, đôi môi kiều diễm ướt át bị nàng cắn đến mức chảy máu đầm đìa, hồ ly động đang yên lành thì bị linh khí trong cơ thể nàng tàn phá tan nát.
Nhanh, nhanh, Huyền Nữ cắn chặt răng chuyển linh khí trong cơ thể kết thành một hạt châu màu đỏ tạm thời đặt nó trong đan điền.
Sau đó nàng từ từ trấn an linh khí trong cơ thể, linh khí trong cơ thể nàng lấy tốc độ mắt thường không thể thấy được di chuyển với tốc độ cao……
“Oanh” một tiếng, cuối cùng nàng cũng đột phá mà động hồ ly của nàng cũng báo hỏng.
Huyền Nữ mặt xám mày tro đi ra từ trong đống phế tích, nàng mới dùng một cái pháp thuật để thanh tẩy thì phát hiện một đảm mây lớn đang tụ lại trên đỉnh đầu nàng.
Nàng ngẩng đầu vừa thấy chỉ có thể cười khổ một tiếng, lôi kiếp của nàng tới rồi. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ rằng nằng vừa đột phá tầng thứ ba thì lôi kiếp phi thăng lên thượng tiên cũng đến làm cho nàng không kíp trở tay.
Bên chỗ nàng phát ra động tĩnh lớn như vậy ngay cả lôi kiếp đều tới, làm kinh động đến cha mẫu thân và đại nương nàng.
Làm nàng giật mình là đại tỷ và Bạch Chân thượng thần đi theo sau cha và mẫu thân nàng, mới tu luyện mấy ngàn năm mà thế đạo đã thay đổi sao? Đại tỷ cũng liền thôi, nhưng đường đường là một thượng thần như hắn sao lại rảnh rỗi đến vậy?
Bây giờ nàng không thể thất thần, Huyền Nữ tận lực bỏ qua sự hiện diện của đám người, không, là hồ. Chuyên chú nhìn chằm chằm đám mây đã sấm chớp ầm ầm.
Bạch Chân vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bóng dáng tiểu nhân nhi làm hắn nhớ mãi không quên, nàng mặc một thân bạch y, dáng người thướt tha, tóc đen tùy ý buông xõa sau lưng, ngũ quan tinh xảo, biểu tình quật cường nhìn chằm chằm mây đen phía trên lộ ra vẻ không gì có thể xâm phạm.
“Huyền Nữ…”
“Huyền Nữ?”
“Huyền Nữ?”
“Huyền Nữ?”
“Huyền Nữ?”
Cha, mẫu thân, đại nương và đại tỷ bốn đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Chân.
Hóa ra hắn bất giác gọi tên Huyền Nữ.
“Khụ.”
Cha Huyền Nữ không tự nhiên ho một tiếng.
“Xin lỗi, thượng thần thỉnh thứ lỗi là lão phu luống cuống. Vừa mới nghe ngài gọi vị cô nương này là Huyền Nữ? Tiểu nữ nhi của lão phu cũng tên Huyền Nữ…”
Thấy hắn nói như vậy, Bạch Chân cũng có chút không được tự nhiên sờ sờ cái mũi, đây là cha ruột không nhận ra khuê nữ của mình mà hắn lại nhận ra được.
“Mấy ngàn năm trước, ta và Chiết Nhan từng gặp Huyền Nữ một lần, nàng giống như luyện phải công pháp kỳ quái làm cho vẻ ngoài đại biến nên tìm Chiết Nhan xem qua một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.