Trùng Sinh Chi Hầu Môn Đích Phi

Chương 13: Lại ra quỷ kế




Cùng lúc đó.
Trong Xuân Hoa viện của Vân thị là một cảnh tượng khác. Trong Xuân Hoa viện ánh đèn sáng tỏ, giống như ban ngày.
Đi vào, Vân thị gắt gao nhịn xuống không đập phá đồ đạc, dùng sức nắm khăn lụa trong tay, khăn lụa bị bà nắm thành một đoàn, bà dùng sức nắm, ngón tay đều trắng bệch.
Sắc mặt dữ tợn đáng sợ.
“Nương, bình tĩnh!” Tần San đỡ cánh tay bà, lẳng lặng nhìn bà,“Giờ này nếu không bình tĩnh, chỉ có lợi cho bọn họ.”
“Nương biết!”
Biết thì biết, nhưng hôm nay bị thiệt thòi lớn như, bà sao có thể cam tâm!
“Hôm nay hai mẹ con họ làm nhục ta như thế, nếu ta không phản kích, sau này trong phủ còn ai xem ta ra gì!”
Tần San nhíu mi, kéo bà vào trong, trầm giọng nói,“Nương, hiện nay tổ mẫu đang nổi giận, người trăm ngàn lần không nên chọc tổ mẫu khó chịu. Yên tĩnh ở đây một tháng, quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ một tháng sau sẽ thanh toán món nợ này với bọn họ!”
Vân thị hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng. Kéo Tần San ngồi xuống mép giường, vỗ tay nàng nhẹ giọng nói,“Con yên tâm, nương sẽ không xằng bậy.”
Lão thái thái vốn không thích xuất thân của bà, bây giờ phút bà còn tranh cãi nữa, chỉ làm lão thái thái càng phản cảm thêm, chỉ sợ đến lúc đó San nhi cùng Tuệ nhi của bà đều bị bà liên lụy.
Vân thị mím môi, nhớ tới biểu hiện hôm nay của Tần Tích, trầm mặt mày sẵng giọng,“Con yên tâm, chuyện này nương sẽ xử lý tốt.”
“Nương đã có chủ ý?”
“Ừ!” Vân thị gật gật đầu, cười lạnh nói,“Nhập phủ mười lăm năm, mười năm ta chưởng quản việc bếp núc, sao có thể không có thế lực riêng! Tôn thị cho rằng hôm nay cướp được việc bếp núc trong tay ta là thắng? A – bà ta cho rằng việc bếp núc dể nắm lấy trong tay?! Ta có thể để bà ta cướp việc chưởng quản bếp núc, ta sẽ cướp lại bằng bất cứ giá nào!”
Tần San thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nương có tính toán, nàng an tâm.
Vân thị nhìn Tần San, lại nói,“ Nhắn với muội muội con, bảo nó hai ngày sau trở lại. Lão thái thái rất yêu thích muội muội con, có nàng ở bên cạnh lão thái thái nói chuyện, lão thái thái cũng sẽ không trở mặt vô tình.”
“Lát nữa con bảo Như Yên nhắn lại với muội muội.”
Muốn nói trong Tần gia tiểu thư được lão thái thái sủng ái là ai, không phải là muội muội của nàng thì còn ai. Muội muội bằng tuổi Tần Tích, mười ba tuổi. Nhỏ hơn Tần Tích hai tháng, ở trong phủ đứng thứ ba. Miệng nàng rất ngọt, lại biết xem sắc mặt, luôn làm cho lão thái thái vui vẻ.
Chỉ là thân thể không tốt, luôn điều dưỡng tại biệt viện, trước đó vài ngày nàng nói ở biệt viện buồn, thân thể cũng đã dưỡng tốt, muốn trở về.
Bây giờ trở về vừa vặn giúp đỡ rất nhiều.
Hai mẹ con trầm mặc.
Tần San do dự, nói,“Nương, người có cảm thấy chuyện hôm nay có chổ không đúng!”
Mọi chuyện giống như đều được tính toán, Tần Tích giải thích mọi chuyện quá mức hợp lý, nhưng bởi vì quá mức hợp lý, làm nàng thấy có chút quỷ dị.
Nghe thế, mặt Vân thị liền lạnh, bà vỗ mạnh lên giường,“Từ bà tử cũng dám gạt ta!”
Vân thị cũng bị Tần Tích lừa, theo bản năng cảm thấy là Từ bà tử lừa bà.
“Nương, người cảm thấy Từ bà tử dám lừa người sao?” Tần San nghĩ đến Từ bà tử, làm sao cũng cảm thấy không có khả năng, nàng nghiêm túc nhìn Vân thị, thấp giọng nói,“Nữ nhi cảm thấy Từ bà tử không có lá gan, hơn nữa cũng không có khả năng bị người thu mua, mấy năm nay Từ bà tử làm bao nhiêu chuyện cho chúng ta? Nếu bà ta không phải người của chúng ta, đã sớm nói ra tất cả mọi chuyện rồi.”
“Ý của con là......”
“Nữ nhi hoài nghi người nói dối là Tần Tích!” Mày Tần San nhướng lên,“Tuy rằng không biết nàng ta có quan hệ gì với phủ thừa tướng, nhưng nữ nhi có trực giác là hôm nay nàng nhất định có đi phủ thừa tướng.”
Trực giác của nàng rất chuẩn.
Mắt Vân thị sáng lên,“Vậy chúng ta tiếp tục tra!”
Chỉ cần tra ra dấu vết, mẹ con Tần Tích không phải chết chắc rồi!
“Không, không thể tra!” Tần San nắm tay Vân thị, trịnh trọng nói,“Hôm nay thái độ của tổ mẫu cùng phụ thân thực rõ ràng, muốn áp chế chuyện này đi. Mặc kệ ai đúng ai sai, giờ phút này cũng không thể có liên quan với phủ thừa tướng. Hơn nữa Tần Tích có nhiều nhân chứng, nàng đã dám nói sẽ không sợ chúng ta tra, cho nên dù có tra cũng sẽ không tra được cái gì.”
Thấy mặt Vân thị trầm xuống, Tần San tiếp tục nói,“Cho dù tra ra dấu vết, tìm được chứng cớ, mà tổ mẫu cũng phụ thân lại không nguyện ý tra xét việc này, cho dù thành công hạ bệ mẹ con Tần Tích, chỉ sợ về sau sẽ không bao giờ được sự yêu thích của tổ mẫu cùng phụ thân. Chúng ta không thể mạo hiểm như vậy!”
Vân thị mím môi không nói.
Không sai, lão thái thái cùng lão gia chú ý nhất chính là an nguy của Tần gia, đây là điểm mấu chốt của bọn họ, nếu bà chạm đến, sẽ không có kết cục tốt.
Vì mẹ conTần Tích, ảnh hưởng đến ba mẹ con bà...... Không có lời!
Vân thị trầm tư, phân phó Tiền ma ma,“Gọi Từ bà tử tới, nhớ không để người khác phát hiện.”
Cho dù không thể tra, bà cũng muốn hiểu rõ ràng, cụ thể là như thế nào.
Rất nhanh Tiền ma ma đưa Từ bà tử vào phòng, sắc mặt Từ bà tử trắng bệch, lão thái thái hạ lệnh ngày mai đánh bà năm mươi bản tử, xương cốt của bà, năm mươi bản tử, khẳng định khó giữ được tánh mạng.
Nhìn thấy Vân thị, bà liền quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn Vân thị,“Di nương, ngài cứu cứu lão nô......”
Vân thị lắc đầu,“Mệnh lệnh lão thái thái, ta không cứu ngươi được, nhưng hiện tại ta muốn hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi trả lời tốt, ta có thể đáp ứng với ngươi, sau này chiếu cố người nhà của ngươi.”
Từ bà tử cũng biết tánh mạng khó bảo toàn, có thể được Vân thị hứa hẹn bà đã thực thỏa mãn.
Lau nước mắt,“Di nương cứ hỏi.”
“Hôm nay Tần Tích có đi phủ thừa tướng không?!”
“Lão nô lấy tánh mạng cả nhà thề.” Từ bà tử giơ tay lên, mặt nghiêm túc,“Chính mắt lão nô nhìn thấy nhị tiểu thư đi vào phủ thừa tướng!”
“Được rồi, ta đã hiểu.” Vân thị phân phó Tiền ma ma,“Đưa bà ta đi gặp mặt người nhà lần cuối.”
“Đa tạ di nương......”
Hai người lui ra, sắc mặt Vân thị dữ tợn,“Tần Tích, thật là có bản lĩnh. Bất quá, nói dối chung quy là nói dối, không thể che giấu được sự thật!”
“Nương muốn…?”
“San nhi chờ, hôm nay ta sẽ cho lão thái thái thấy rõ bộ mặt thật của Tần Tích!” Cho dù thấy không rõ, nàng cũng muốn xem Tần Tích ứng phó với lão thái thái như thế nào.
“San nhi, con về nghỉ ngơi đi.” Vân thị vỗ vỗ đầu vai nàng, sắc mặt đã trấn định,“Con yên tâm, nương cũng không phải là không cân nhắc.”
“Dạ, San nhi an tâm.”
Tiền ma ma gọi tiểu nha hoàn đưa Tần San về viện của nàng, Vân thị nhìn nữ nhi rời đi, lúc này mới mở ngăn tủ, thay vào một bộ váy dài bằng lụa mỏng màu đỏ ửng, trang điểm, chờ trang điểm thỏa đáng, bà mới mở cửa sổ ngồi bên cửa sổ đưa lưng về phía cửa phòng.
Xong hết thảy bà phân phó Tiền ma ma,“Đi mời lão gia đến đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.