Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 54:




Hàn Vũ tới chỗ Ngụy Quốc Thủ, chẳng những lấy được tin tức giấy chứng nhận kinh doanh tiệm ăn đang trong quá trình giải quyết, ngay cả chuyện cậu cần hai bác sĩ trung y tới tiệm tọa trấn, Ngụy Quốc Thủ cũng thuận tiện giải quyết cho cậu, muốn chuyên gia trung y thật tốt, cậu đồng ý, chuyên gia người ta cũng không nhất định sẽ thích, nhưng phải là hai người có giấy chứng nhận, giống như làm part time, một ngày chỉ cần luân phiên ngồi chẩn bệnh một tiếng trước sau giờ ăn là không thành vấn đề.
Mà nhân tài trong mảng kinh doanh, chỉ có thể dựa vào chính Hàn Vũ.
Hàn Vũ xoa cằm nghĩ nghĩ, cửa hàng mới mở, người có thể mướn rất có hạn, dù sao giá trị của nhân tài thường thường tỷ lệ thuận với tiền lương, cuối cùng chỉ có thể đến thị trường việc làm xem thử.
Nhoáng cái đã qua hơn nửa tháng, bên Ngụy Quốc Thủ móc nối các loại quan hệ không sai biệt lắm, chỉ chờ cửa hàng của Hàn Vũ chuẩn bị xong, để người ta tới dạo một vòng, quan sát kiểm tra đủ tư cách, giấy chứng nhận có thể lấy được, vấn đề vừa lúc nằm ở chỗ Hàn Vũ, Hàn Vũ lắc lư mấy ngày, căn bản không tìm được mặt bằng vừa ý, càng không quyết định được vấn đề nhân lực.
Đầu bếp và quản lý chủ yếu nhất, Hàn Vũ phỏng vấn hơn mười người, trong lòng đã lựa được vài người, nhưng mặt bằng chưa chọn, cửa hàng lớn bao nhiêu, cần bao nhiêu người vẫn khó có thể kết luận.
Cho nên, tiếp theo, Hàn Vũ cảm thấy nên tìm một mặt bằng, sau đó dọn vào mới là quan trọng nhất.
Thật vất vả chờ tới cuối tuần, Hàn Vũ mới có thời gian rảnh, sáng sớm rời giường chỉnh chu bản thân thật tốt, đang chuẩn bị ra ngoài, lúc đi qua giường An Húc Dương, không đề phòng, bị đối phương nhào một cái đè xuống đất.
“Tiểu Ngũ! Xem cậu chạy đi đâu?” An Húc Dương kêu lên quái dị.
Hàn Vũ bị đè khó chịu, dùng sức đẩy người ra, bất đắc dĩ nhìn anh ta, “Lão đại, anh lại nổi điên cái gì?”
“Cậu còn không biết xấu hổ nói tôi à, cậu xem cậu vừa tới cuối tuần là bỏ chạy không bóng dáng, mọi người hơn một tháng không đi chơi với cậu rồi đúng không?” An Húc Dương kéo ghế dựa tới, đặt mông ngồi lên, vừa nói, vừa ra hiệu cậu quay đầu nhìn hai ánh mắt u oán khác từ trên giường bắn tới.
Hàn Vũ ngớ người, nghĩ nghĩ gần đầy mình bận tới nỗi ngay cả Tả Duy Đường cũng không phản ứng, đương nhiên, trong đó còn có một chút ý tứ gạt y đi mở tiệm gần công ty y, muốn đợi tới khi mở tiệm, kéo Ngô Khởi qua đây đặt cơm trưa, xem Tả Duy Đường có thể nhận ra ngay được hay không.
Đây là một chút thú vui ác vô lương, nhưng đồng thời, cũng không muốn đối phương cảm thấy mình hoàn toàn tốn tâm tư vì y, sau đó cứng rắn xỏ tay vào, biến sản nghiệp vốn độc lập tự chủ của mình thành dở đầu này đầu kia.
Mà đối với ba tên trong phòng ngủ, quả thật đã xem nhẹ rất lâu, nghĩ tới đây, Hàn Vũ hơi xin lỗi nhìn bọn họ, “Gần đây bề bộn nhiều việc…..”
“Bận cái gì?” Ba người trăm miệng một lời hỏi, trong mắt đã có một ít nghi ngờ Hàn Vũ trọng sắc khinh bạn, hiện tại người đàn ông kia của cậu là hứng thú kì quái, nhưng bọn họ đều là thanh niên nha, rất có mị lực, sao Tiểu Ngũ hoàn toàn không theo bọn họ chơi chớ?
Hàn Vũ thấy ánh mắt nghi ngờ của mấy người, không nói gì, học theo lão đại kéo ghế tới, ngồi xuống rồi, nhìn ba người, “Trong đầu mấy người trừ bỏ thế giới tình sắc, có thể nhét thêm thứ khác hay không. Tôi chuẩn bị mở một cửa tiệm, gần đây đang tìm địa điểm, rất bận!”
“Cậu mở tiệm?” Ba người kinh ngạc nhìn cậu.
Hàn Vũ nhìn vẻ mặt kinh ngạc không khác nhau của ba người, đứng dậy cầm quần áo bọn họ ném lên người ba tên, “Được rồi, hôm nay cũng mang mấy người tới mở mang kiến thức chuyện ‘anh đây’ đang bận rộn, sự nghiệp đàn ông, mau rời giường!”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được khó hiểu và kinh ngạc trong mắt đối phương, đợi khi bọn họ rốt cuộc phản ứng lại được, lập tức nắm quần áo Hàn Vũ ném tới, động tác mặt quần áo sắp vượt qua tốc độ luyện tập khi khẩn cấp, thành thạo mặt quần áo cùng với rửa mặt, theo Hàn Vũ ra ngoài.
Bốn người chuyển qua bãi đỗ xe gần trường học trước, lái chiếc xe Kỳ Lân đỗ bên trong, chạy tới địa chỉ Hàn Vũ nói.
Đợi khi tới nơi, quét mắt một vòng, cơ bản đều là tòa nhà văn phòng san sát, cho dù tầng trệt có vài cửa hàng mặt tiền, nhưng người ta đều kinh doanh rất tốt, không thấy có ai cần chuyển nhượng mặt bằng.
An Húc Dương lấy cánh tay đụng đụng Hàn Vũ, “Tiểu Ngũ, buổi sáng là nói giỡn với bọn tôi hả?”
Hàn Vũ bất đắc dĩ liếc bọn họ, xòe tay nói: “Anh cho rằng hôm nay các người theo tôi ra ngoài để làm gì? Chính là giúp tôi đi xem khu vực xung quanh đây.”
Ba người nhất thời sửng sốt, khi phản ứng lại, mới gãi đầu nhìn Hàn Vũ, “Cậu thật sự mở tiệm? Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ đâu, cậu có đủ vốn không? Giấy chứng nhận có thể lấy được không? Cậu chọn chỗ cách xa trường học như vậy mà mở tiệm, còn là loại hình ẩm thực, chính cậu không có thời gian trông, phải tìm người tin cậy, cậu tuyển được người chưa?……”
Nguyên Lãng hỏi một câu, Hàn Vũ lại gật đầu một lần, thẳng tới cuối cùng, ba mới thật sự tin tưởng Hàn Vũ nói thật, trong trường cái gọi là tự chủ gây dựng sự nghiệp không phải không có, nhưng tám chín phần mười đều là dựa vào người trong nhà đập tiền, hơn nữa đều là đùa giỡn mở vài cái gần trường.
Lời hay lỗ, thật ra trong lòng người nhà bọn họ đã biết trước, cơ bản vẫn là để mấy thanh niên rèn luyện thôi.
Nhưng Hàn Vũ lại là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, phải dựa vào chính mình, có lẽ chút tiền trên người cậu, phải ném hết vào, kinh doanh không tốt, sẽ mất trắng.
Chủ yếu nhất là, cậu còn chọn chỗ thế này, tùy tiện một cửa tiệm chung quanh, đều là tấc đất tấc vàng, xem ra vừa ra tay chính là chơi thật.
“Vậy sao cậu không tìm môi giới, cậu tự mình làm, chạy đứt chân tin tức cũng không nhanh nhạy bằng đại lý!”
“Tìm rồi, nhưng địa điểm bên môi giới đưa ra, nếu không phải là cách nơi này quá xa, thì là mặt bằng quá lớn, một mình tôi ăn không tiêu.” Hàn Vũ bất đắc dĩ nhún vai.
“Cậu phải tìm ở đây làm gì? Những chỗ đông người như đây cũng không phải không có, thật sự không được, tới gần trường chúng ta ấy, tốt xấu mọi người còn có thể quan tâm một chút.” An Húc Dương khó hiểu nhìn Hàn Vũ.
Hàn Vũ cười không đáp, chỉ nhìn ba người bọn họ.
Ba người vừa thấy cái vẻ mặt này của cậu, lập tức hiểu được, ây! Trong lòng người ta đã chọn chỗ này rồi.
“Vậy phải chạy thế nào? Tôi không biết, cũng không thể chạy tới từng nhà hỏi người ta có muốn chuyển nhượng mặt bằng không đúng chứ?” Kỳ Lân lắc lắc cánh tay, nhận mệnh hỏi Hàn Vũ.
Thấy ba người thế này, Hàn Vũ đắc ý cười cười, “Không cần, trong tay tôi vừa vặn có thông tin mấy cửa tiệm, chỉ là tương đối phân tán, hơn nữa mấy nhà này ra giá không thấp, tôi muốn mấy cậu giúp tôi một tay, mỗi ngày đến một nhà, tham khảo thực hư trước, một mình tôi chạy, lại chỉ có thể ra ngoài vào cuối tuần, còn không biết tới khi nào mới chọn được!”
Ba người thấy Hàn Vũ đã tính hết trước, biết hôm nay mình bị bắt làm tráng đinh chắc rồi, trong lòng cũng chấp nhận, mỗi tên ghé sát vào người Hàn Vũ, nghe cậu nói về yêu cầu và mức giá chấp nhận đối với cửa tiệm.
Ba người vừa nghe, vừa thầm kinh sợ, Tiểu Ngũ nói rất mạch lạc rõ ràng, cái gì cũng đều nghĩ tới, xem ra cậu thật sự tốn rất nhiều tâm tư vào đó.
Thấy Hàn Vũ thế này, ba người không hẹn mà cùng nghĩ tới bản thân hiện tại, đột nhiên nhận ra, vốn đang cảm thấy mình rất tốt, nhưng so với Hàn Vũ, lại cảm thấy sống quá hỗn loạn, trừ bỏ lên lớp huấn luyện, còn lại chơi đùa là chính, mệt cho bọn họ còn khoe khoang bản thân thật đàn ông!
Mấy người nhìn ánh mắt không ngừng tỏa sáng của Hàn Vũ khi nói về cửa hàng và quy hoạch tương lai, trong lòng có vài phần ảm đạm, lại nghe Hàn Vũ lần lượt dặn dò bọn họ đi tham khảo giá cả và các tin tức liên quan, dưới đáy lòng không khỏi dâng lên suy nghĩ không thể chịu thua kém — không thể tin Tiểu Ngũ có thể làm được, bọn họ lại không làm được, phải làm cho tốt chuyện giúp Hàn Vũ!
Ba người giống như so đấu, còn liếc mắt nhìn nhau một phen, Hàn Vũ bên cạnh lặng lẽ ghi lại vẻ mặt ba người vào trong mắt, âm thầm buồn cười, mặc kệ nói thế nào, có chút động lực phấn đấu và cảm giác cạnh tranh là chuyện tốt.
Ba người đều tự chọn địa điểm, cầm lấy tài liệu cơ bản Hàn Vũ cho, cùng rời đi, sau khi nhìn ba người đi mất dạng, Hàn Vũ cũng lấy một phần tài liệu ra khỏi túi, vừa lẩm nhẩm, vừa đi về phía trước.
Không đi được vài bước, đột nhiên bả vai bị người vỗ, Hàn Vũ kinh ngạc nhảy dựng, quay đầu thì thấy một bản mặt cười ngăm đen.
“Tiểu Ngũ, quả nhiên là cậu!” Ngô Khởi đen cao, mặc một thân đồ tây đen vừa vặn, tôn lên miệng cười sang sảng trên bản mặt ngăm đen, nhìn rất không được tự nhiên.
“Ngô Khởi.” Hàn Vũ thu lại tài liệu, cười chào hỏi.
“Sao cậu lại tới nơi này? Tìm thủ lĩnh?” Ngô Khởi xoa cằm trêu chọc cậu.
Hàn Vũ ngẩn ra, hôm nay thứ bảy, Tả Duy Đường hẳn đang ở nhà mà? Sao lại nói mình tới tìm y?
“Thủ lĩnh bị bọn tôi bóc lột hiếm khi tăng ca, nếu biết cậu tìm tới, tám chín phần lại chạy mất dạng, nhưng hôm nay thật đúng là không thể để anh ấy chuồn đi, bên Hằng Nguyên có đơn hàng lớn cần bàn, bên kia phái tới cũng không phải nhân vật nhỏ, bên này thủ lĩnh không ra trận, đoán chừng khó bàn được lắm.”
Ngô Khởi thấy Hàn Vũ kinh ngạc, nghĩ thầm quả nhiên cậu tới tìm Tả Duy Đường bị mình bắt được, không khỏi giải thích thay Tả Duy Đường.
“Ai! Thật đúng là có hơi hoài niệm đoạn thời gian đầu theo thủ lĩnh, người kia nha, tên cuồng công tác! Căn bản không có cái gì cuối tuần nghỉ ngơi, việc lớn việc nhỏ, đều muốn lộ mặt. Mà hai năm nay, công ty phát triển, anh ấy hơi có ý lui về sau, cái gì hội nghị thảo luận, cũng không thèm ra mặt, toàn để Tần Miểu đi không……”
Hàn Vũ thấy Ngô Khởi lải nhải cằn nhằn, nghe ra nửa oán giận nửa kính ngưỡng trong đó, không khỏi cười cười, nói: “Tôi không tới tìm y, tôi có việc muốn làm, đi qua đây.”
“Hả?” Đến phiên Ngô Khởi sửng sốt, xấu hổ gãi gãi đầu, “Không phải chứ, tôi còn tính nói để tôi mang cậu qua kia, để thủ lĩnh tiếp tục an phận trấn giữ bên đó, đàm phán cho xong đơn hàng rồi lại nói mà!”
Hàn Vũ tiếp tục cười lắc đầu, Ngô Khởi thấy cậu có vẻ không nhanh không chậm, cảm thấy mình quả thật nghĩ sai rồi, không khỏi hỏi cậu, “Vậy cậu tới chỗ này làm gì?”
Khi này rậm rậm rạp rạp, cơ bản đều là cao ốc văn phòng, các loại hình công ty to to nhỏ nhỏ cũng không ít, không biết Hàn Vũ tìm tới đây làm gì.
Hàn Vũ ngẩn người, vốn không muốn nói, tùy tiện hàm hồ vài câu cho qua, nhưng đột nhiên nghĩ tới ngày đó Tả Duy Đường nói với mình, cơm trưa của y cơ bản đều là Ngô Khởi đặt cho, liền cười vẫy vẫy tay với Ngô Khởi, “Sao anh lại ra đây giờ này? Có bận không?”
Ngô Khởi thấy Hàn Vũ như vậy, biết có việc muốn nói, thông minh xòe tay, “Trong công ty vốn không có việc của tôi, tôi cái gì cũng không hiểu, còn không phải thủ lĩnh coi trọng tôi cho tôi chén cơm, bọn họ bên kia vây quanh thủ lĩnh, tôi cũng không chen vào được, cậu có gì muốn tôi giúp đỡ, cứ nói!”
Hàn Vũ vỗ tay, cười mở miệng, “Cảm tình này, tôi mời anh uống nước, ngồi rồi nói.”
Ngô Khởi vui vẻ nhếch miệng cười, đi theo Hàn Vũ vào một tiệm cafe gần đó, ngồi xuống, mỗi người tự gọi cafe, vừa uống vừa trò chuyện.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Hàn Vũ phát hiện, Ngô Khởi không phải người vô dụng như hắn nói, công ty Tả Duy Đường hiện tại, làm chuyên về hai mảng, nếu nói có cái gì liên quan nhau, thì chính là — cần người — làm về mảng vệ sĩ* và hậu cần.
(*gốc là 保全 = bảo toàn, nghĩa khá rộng, tui dùng nghĩa dựa theo đoạn sau)
Mà Ngô Khởi bên chỗ Tả Duy Đường, chuyên phụ trách huấn luyện bản lĩnh và tố chất chuyên nghiệp của nhân viên bảo an, này không như hắn nói, chỉ là chức vụ râu ria. Không có thực lực và bản lĩnh, vị trí này không ngồi được lâu, huống chi, nghe ý tứ của Ngô Khởi, nhân viên bảo an nơi này, bản thân cũng đều là một vài tay lão luyện trong quân đội ra.
Hàn huyên vài câu, Hàn Vũ trực tiếp kể chuyện của mình, đối với người phóng khoáng như Ngô Khởi, cậu cảm thấy nói quá nhiều, mới thật sự là tra tấn lẫn nhau.
Ngô Khởi vừa nghe Hàn Vũ muốn mở tiệm gần công ty bọn họ, ánh mắt lập tức lóe sáng lên như thủy tinh, “Về sau cậu đều làm cơm trưa cho bọn tôi? Có phải đều là mấy món hầm nồi lớn đúng không, cái đó ngon lắm!”
Hàn Vũ vừa thấy tư thế này của Ngô Khởi, coi như hiểu, được lắm, vừa nghe xong một nửa câu chuyện, đã tự động bổ não tình tiết còn lại, thật đúng là không phải người thường.
“Không phải……” Hàn Vũ tốt tính giải thích, giải thích một chút mình mở tiệm gì, trong tiệm không có khả năng dựa vào bản thân làm cơm, nhưng cũng sẽ mời đầu bếp chuyên nghiệp, chủ yếu là đồ ăn trong tiệm, ăn lâu dài có thể cải thiện một chút tật xấu trong cơ thể.
Dông dài thật lâu, Ngô Khởi mới ngớ ra, tròng mắt quét vài vòng trên dưới Hàn Vũ, mới cười xấu xa: “Cái này chủ yếu là vì thủ lĩnh ha?”
“?” Hàn Vũ sửng sốt, không biết người đối diện làm sao nghĩ tới chuyện này?
“Quả nhiên là vậy!” Ngô Khởi vừa thấy vẻ mặt Hàn Vũ, đã biết mình đoán đúng, không khỏi tự thì thào, “Lần này thủ lĩnh quả thật tìm được báu vật rồi, không giống vài lần trước, đều là hoa cỏ không biết tốt xấu, khó trách lần này ảnh động chân tình.”
“Hả? Anh nói cái gì?” Hàn Vũ thấy miệng hắn khép khép mở mở, nhưng không nghe được âm thanh, không khỏi mở miệng hỏi lại.
“À, không.” Ngô Khởi ngẩng đầu nhìn Hàn Vũ, “Không có gì, tôi nói, trạng thái thể năng của thủ lĩnh sao lại lúc này lúc khác, có một dạo tôi đều hổ thẹn, tôi dựa vào cái này ăn cơm đó, mỗi ngày đều luyện, thủ lĩnh đã mấy năm không ra tay thật sự, vốn mỗi năm đều kém hơn tôi, sao đột nhiên giống như uống máu gà, cơ mà khoảng thời gian này lại trở về như trước……”
(Chòy má, đoạn này mất nguyên một lúc lâu tui mới hiểu được, ý là mấy anh này kinh doanh dựa trên ‘cơ bắp’, vốn Tả Duy Đường đã không ‘ra tay’ vài năm, Ngô Khởi tưởng bản lĩnh ảnh không bằng mình, ai ngờ có một dạo ảnh khỏe lên trông thấy nên Ngô Khởi mới hổ thẹn mình luyện mỗi ngày mà không bằng người ta. Raw khúc này viết không rõ ràng gì hết)
Hàn Vũ nghe Ngô Khởi khôi hài biện giải, cười tiếp lời trong lòng, dược thiện của mình, đều dùng thứ tốt chỗ sư phụ và Hồ Ly Nhỏ không nói, tác dụng cũng không chỉ một phương diện, trừ bổ phổi trị ho, cơ bản đều có công hiệu bổ khí huyết, thể năng có thể không tốt lên sao?
Chỉ là….. Có lúc chính cậu cũng nghi ngờ có phải bổ quá rồi không, bởi vì khí huyết no đủ, có vài thời điểm, cậu lại chịu vất vả!
Hàn huyên tiếp đó, Ngô Khỏi lật xem tài liệu mấy cửa tiệm Hàn Vũ muốn đi, coi một lượt, không khỏi vỗ đùi mừng rỡ, mấy cửa tiệm này, có một tiệm là của hắn — thủ lĩnh không hề bạc đãi người theo y, lúc trước khi trong ngành còn chưa phát triển, công ty lại vừa vặn phát triển không tệ lại, cuối năm chia hoa hồng, cho hắn và Tần Miểu mỗi người một phần bất động sản, Tần Miểu là nhà ở cao cấp, mà hắn thì là căn mặt tiền này.
Hắn từ nhỏ đã mồ côi, ở đâu cũng là ở, không có người nhà, ở trong biệt thự xa hoa, hắn còn cảm thấy trống trải, hắn càng muốn cùng mấy tên đàn ông mình huấn luyện dưới tay làm ổ trong ktx.
Tuy lúc đó giá trị căn nhà Tả Duy Đường cho không bằng căn hộ chung cư của Tần Miểu, nhưng là cho hắn một căn mặt tiền, bảo hắn để trống cho thuê kiếm tiền, lúc gặp chuyện, cũng bán được giá, so với thứ bất kì thứ gì khác càng khiến hắn ấm lòng hơn!
Mà hiện tại…… Hắn cười hì hì nhìn Hàn Vũ, còn có thể tặng lại cho thủ lĩnh một ít ân tình nha! Thủ lĩnh mưu tính thật sâu xa đó!
Hàn Vũ không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, tìm lâu vậy rồi, mặt bằng vẫn không có tin tức, đột nhiên vòng một cái, đã xong rồi?
Hàn Vũ lật xem tài liệu về mặt bằng cửa hàng của Ngô Khởi, thật ra, đây là cửa tiệm cậu cảm thấy không có khả năng đàm phán nhất, bởi vì ánh sáng vị trí của cửa tiệm này đều tốt nhất, diện tích cũng vừa phải, cậu còn nghĩ, chủ trước người ta mở tiệm bánh ngọt hình như bán rất tốt, nếu không phải muốn về quê mở cửa tiệm lớn hơn, căn bản sẽ không sang tay.
Nhưng là vì điều kiện quá tốt, Hàn Vũ cảm thấy tài chính của mình không đủ, cậu còn phải để lại vốn lưu động vừa đủ, còn phải đặt mua lại vật bày trí và các loại dụng cụ nhà bếp của chủ trước, còn muốn dọn cửa tiệm, nhiều nhất chỉ có thể trả trước tiền thuê hơn một tháng, còn không thể giao tiền thế chấp.
Nhưng, cứ buông tha như vậy khiến cậu không cam lòng, cuối cùng, cậu chỉ đành thử vận may, không nghĩ tới, hôm nay quả thật để cậu đụng trúng vận may lớn!
Hàn Vũ mở cờ trong bụng, đồng thời cũng hơi ngượng ngùng nhìn Ngô Khởi, chỉ đưa ra vấn đề mình gặp chút khó khăn về tài chính, ai ngờ Ngô Khởi lại vung tay hào phóng như vậy, không cần tiền thuê, cho cậu dùng.
Hàn Vũ vừa nghe vậy, đen mặt, âm trầm nhìn Ngô Khởi, khiến tóc gáy Ngô Khởi dựng đứng, mới nói: “Anh không cần tiền thuê, tôi sẽ không thuê.”
Ngô Khởi vừa thấy vậy, trong lòng buồn cười, lại bội phục, không khỏi gãi gãi cằm, nói: “Được rồi, dựa theo cậu nói đi, khi nào đó chúng ta kí hợp đồng, cái tiệm dược thiện gì gì đó của cậu, mau chuẩn bị tốt đi!”
“…… Là dược thiện Duyên Hòa…..” Hàn Vũ bất đắc dĩ nhìn hắn.
Ba người đi tham khảo giá cả hai cửa hàng, không có thu hoạch còn bị ăn mắng một trận, còn có chút lo lắng mình làm hỏng chuyện của Hàn Vũ, vốn nhiệt tình trong lòng đã biến thành áy náy, nhưng tới điểm tập hợp lại thấy bộ dạng vui sướng của Hàn Vũ, lập tức biết bên Hàn Vũ đã thành công.
Trong lòng vui vẻ cho cậu, lại không khỏi cảm thấy bản thân vô dụng, mà Hàn Vũ ngồi trong xe từ xa xa đã thấy vẻ mặt của ba người, không phúc hậu cười trong lòng, có chút thất bại mới tốt, phải để đám thanh niên này biết, cuộc sống không phải thuận buồm xuôi gió.
Vốn bị ngăn trở, ngẫu nhiên gặp được Ngô Khởi lại trở nên trôi chảy hơn, địa điểm cửa hàng đã xong, công việc sau đó càng thuận lợi, vấn đề nhân viên vẫn để Hàn Vũ xử lý, ký hợp đồng nhất là hợp đồng với đầu bếp, tốn rất nhiều tâm tư của Hàn Vũ, phải giữ được người, lại phải nghĩ xem ngộ nhỡ người này đi mất, các món đặc sản cửa tiệm nhất định phải được bảo vệ.
Bản vẽ thiết kế cửa tiệm, Hàn Vũ vội một tuần là xong, hoàn thành rồi, lập tức giao cho Quý Ly, để Quý Ly mân mê chuyện trang trí, đồng thời thấy ba tên trong phòng ngủ thường thường dùng ánh mắt khát vọng chờ mong nhìn mình, cũng ném chút chuyện cho bọn họ hỗ trợ.
Bận bận rộn rộn hơn một tháng mới coi như hoàn thành tiệm dược thiện đầu tiên của cậu — Dược Thiện Duyên Hòa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.