Lâu Vũ vừa mới thi đấu xong đã bị Kỷ An Quốc phái người gọi đi.
“Ngoại công.” Lâu Vũ thân thiết gọi.
Kỷ An Quốc nhìn Lâu Vũ, ánh mắt tràn đầy vui sướng: “Chuyện đặt cược ngươi làm tốt lắm.”
Lâu Vũ cười cười: “Tại ta thấy tỷ lệ đặt cược cao, khả năng chiến thắng lại lớn nên mới liều một phen, không ngờ Tô Vinh thực sự chiến thắng.”
Kỷ An Quốc liếc nhìn Tô Kỳ: “Tô Kỳ, lần này cũng nhờ có Tô Vinh, đứa cháu trai này của ngươi rất có khả năng a!”
Tô Kỳ cười cười: “Nào có nào có, nguyên soái quá khen, cháu ta cũng nhờ
may mắn thôi, hơn nữa còn được tam hoàng tử chỉ điểm, bằng không với bản lĩnh của hắn thôi thì chắc chắn không thành công như vậy.” Tuy ngoài
miệng khiêm tốn nhưng ánh mắt Tô Kỳ lại không giấu được kiêu ngạo.
Kỷ An Quốc cười lạnh: “Lần này hung hăng cắt một miếng thịt của Thiên Phong, vị phu nhân trong cung hẳn là đau lòng lắm đây.”
Lâu Vũ bình tĩnh nói: “Chắc chắn rồi.” Nạp Lan Nguyệt có cổ phần trong sòng bạc của Lâu Phong, lần này phải bồi không ít, nghe nói lúc biết tin Tô
Vinh thắng liền tức giận đập nát đồ đạc trong phòng.
…
Ngồi trong tinh xe, trái tim Tô Vinh rốt cuộc cũng thả lỏng, nhịn không được bắt đầu suy nghĩ miên man.
Tô Vinh thực hối hận nghĩ, tam hoàng tử, Mạc Phi, Mạc Nhất đều nhờ vào
trận thắng của mình kiếm được một vố lớn, trở thành đại phú ông, mà hắn
thì vẫn là một kẻ nghèo, sao trước đó hắn không tự đặt cho mình nhỉ, mặc dù ít nhưng cũng được mấy vạn a, một bồi ba mươi thì thu vào cũng rất
khả quan. Sai, quá sai a!
Tô Vinh càng nghĩ càng hối hận, càng
nghĩ càng ủy khuất, nghĩ tới tinh tệ tới trước mắt còn không chịu nắm
bắt, Tô Vinh suýt chút nữa đã òa khóc.
Mạc Phi nhìn Tô Vinh, có chút khó hiểu hỏi: “Vinh Vinh, ngươi chiến thắng rồi mà sao vẫn đăm chiêu ủ dột vậy?”
Tô Vinh cười lấy lòng: “Mạc Phi điện hạ, ta tân tân khổ khổ giành lấy
chiến thắng như vậy, ngươi có phải nên khao ta một chút không?”
Mạc Phi cười ha hả, sắc mặt lập tức âm trầm, bắt đầu mắng: “Ngươi dùng dược tề thăng cấp của ta, còn uống nhiều dược tề khôi phục như vậy, hại ta
lo lắng đề phòng suốt mấy ngày, bây giờ cư nhiên dám đòi thù lao à,
ngươi nghĩ hay quá nhỉ?”
Tô Vinh: “…”
Mạc Nhất liếc nhìn
Tô Vinh một cái: “Thiếu gia, Tô Vinh không có công lao cũng có khổ lao,
hay là ngươi xem xét rồi thưởng cho hắn một chút đi.”
Nghe thấy
lời Mạc Nhất, Tô Vinh vội vàng gật gù không ngừng: “Đúng vậy! Đúng vậy!
Mạc Phi điện hạ, ngươi thưởng cho ta một chút đi, coi như tội nghiệp ta
a!”
Nhìn bộ dáng Tô Vinh, Mạc Phi có chút bất đắc dĩ lấy ra một trận bàn tu luyện: “Cho ngươi.”
Tô Vinh nhất thời thụ sủng nhược kinh, ôm trận bàn không buông tay, sợ Mạc Phi đổi ý: “Đa tạ Mạc Phi điện hạ, đa tạ Mạc Phi điện hạ.”
Mạc
Phi vuốt cằm: “Ta nghe Nhan Thần nói hôm qua các sòng bạc đều có người
đặt cược cho ngươi, tổng cộng lên tới năm tỷ, là ngươi tự đặt cho mình
à?”
Tô Vinh lắc đầu: “Không phải ta, là tam hoàng tử.”
“Lâu Vũ? Người này đúng là biết kiếm tiện nghi mà.” Mạc Phi nhịn không được
chua chua nói, lúc hắn đặt cược tỷ lệ chỉ có một bồi mười, lúc Lâu Vũ
đặt thì tỷ lệ đã lên tới một bồi ba mươi, tính ra thì số tiền mình kiếm
được còn không bằng số lẻ của Lâu Vũ.
Mạc Phi cắn răng, thực phẫn uất nói: “Cái tên chết tiệt kia may mắn thật a.”
Nhìn sắc mặt Mạc Phi, Mạc Nhất an ủi: “Thiếu gia, ngươi còn trẻ lại thông
minh tuyệt đỉnh, tài trí vô song, sớm muộn gì cũng giàu hơn tam hoàng
tử.”
Mạc Phi gật đầu, tươi cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, Nhất Nhất thực hiểu chuyện.”
“Thiếu gia, bây giờ chúng ta quay về phủ tam hoàng tử à?” Mạc Nhất hỏi.
Mạc Phi nhíu mày: “Không về, vừa kiếm được một vố lớn, chúng ta đương nhiên phải đi mua sắm rồi.”
Mạc Nhất gật gật đầu: “Có lý.”
Tô Vinh nhíu nhíu mày: “Ta không đi đâu, ta muốn về nghỉ ngơi.” Hắn đã không được ngủ nghỉ an lành suốt mấy ngày nay rồi.
“Không được.” Mạc Phi không chịu.
“Vì sao chứ?” Tô Vinh hỏi.
Mạc Phi đương nhiên nói: “Ngươi về rồi ai xách đồ cho ta?”
Tô Vinh nhìn về phía Mạc Nhất, Mạc Nhất nhìn Tô Vinh cười cười.
Nhìn dáng vẻ xanh xao ốm yếu của Tô Vinh, Mạc Phi nói: “Vinh Vinh, sắc mặt
đừng khó coi như vậy, vầy đi, nếu ngươi chịu theo ta dạo phố, ta sẽ mua
mứt quả cho ngươi ăn, được không?”
Tô Vinh: “…” Hắn không phải con nít! Mứt quả không thể dụ được hắn đâu.
Mặc kệ Tô Vinh không tình nguyện cỡ nào, cuối cùng vẫn thức thời theo Mạc Phi dạo phố.
Ôm túi tiền rủng rỉnh, Mạc Phi trực tiếp đi tới Trân Bảo các.
Cả tòa Trân Bảo các được xây dựng như một tòa cung điện, bước vào liền có
cảm giác mình rơi vào tiên cung, cảnh sắc vô cùng tráng lệ.
Đủ loại tinh thảo, dược tề, kỳ thạch, vũ khí cùng đồ cổ trân quý được trưng bày trong tủ kính.
Nhìn thấy một viên đá được trưng bày trong tủ, Mạc Phi đột nhiên dừng lại,
viên đá kia có đường vân giống như ngọn lửa, rất dễ nhìn.
Thấy
Mạc Phi nhìn chằm chằm viên đá trong tủ, Tô Vinh lập tức tiến tới giải
thích: “Tam hoàng tử phi, đây là huyết văn thạch, là một loại đá hiếm
thấy, có tác dụng ổn định tâm thần.”
“Ổn định tâm thần?” Mạc Phi có chút nghi hoặc hỏi lại.
Tô Vinh gật đầu: “Đúng vậy, lúc thăng cấp đặt huyết văn thạch ở bên cạnh có thể dễ dàng an thần.”
Mạc Phi gật đầu: “Vậy sao?”
Mạc Phi híp mắt thầm nghĩ, huyết văn thạch cái quỷ gì chứ, rõ ràng là tinh
thần thạch, tinh thần thạch là một trong số loại đá có thể trợ giúp đề
cao tinh thần lực, ở tinh cầu cũ của hắn, tinh thần thạch vừa xuất hiện
sẽ bị nhóm thuật sư tinh thần tranh giành tới đổ máu, ở thế giới này
thoạt nhìn có vẻ không trân quý lắm.
Một người khi tu luyện được
tinh lạp sẽ trở thành tinh sư sẽ có thuộc tính tinh nguyên lực của riêng mình, thuộc tính tinh nguyên lực có rất nhiều, nhưng đại đa số đều là
thuộc tính sức mạnh và nhanh nhẹn. Thuộc tính sức mạnh sẽ làm khí lực
tinh sư mạnh lên rất nhiều, thuộc tính nhanh nhẹn sẽ gia tăng tốc độ
phản ứng.
Cũng có người thức tỉnh những thuộc tính như khứu giác, thính giác, vị giác, cảm giác, còn có người thức tỉnh thuộc tính có thể thay đổi màu da hoặc làm tóc nháy mắt mọc dài ra.
Thuộc tính trân quý là thuộc tính thuộc về ngủ hành, kim mộc thủy hỏa thổ cùng ba thuộc tính biến dị phong lôi băng.
Thuật sư tinh thần là tinh sư thức tỉnh thuộc tính tinh thần, thuật sư tinh
thần bình thường có thể khiêu chiến vượt cấp, ở tinh cầu cũ của Mạc Phi, chuyện thuật sư tinh thần cấp ba phá hủy não tinh sư cấp bốn, làm đối
phương trở thành ngu xuẩn nhiều vô số kể, thuật sư tinh thần học tập
dược tề rõ ràng có nhiều ưu thế hơn những người khác.
Đương nhiên không có gì hoàn hảo cả, thuật sư tinh thần cũng có cực hạn của mình,
tinh sư có cấp bậc cao hơn thuật sư tinh thần hai cấp thì ảnh hưởng phải chịu sẽ yếu hơn, thân thể thuật sư tinh thần đều khá gầy yếu, muốn nâng cao cấp bậc cũng khó khăn hơn những tinh sư thuộc tính khác.
“Thiếu gia, viên đá này thoạt nhìn rất xinh đẹp, ngươi mua đi.” Mạc Nhất nhìn sắc mặt Mạc Phi nói.
Mạc Phi gật gật đầu: “Nói đúng lắm.”
Một viên huyết văn thạch giá ba mươi vạn, thực sự không hề đắt chút nào, ở
thế giới cũ của Mạc Phi, thứ này căn bản không phải có tiền là mua được.
“Tô Vinh, ngươi giúp ta hỏi một chút, trong tiệm còn bao nhiêu loại đá này, ta mua hết.” Mạc Phi vung tay nói.
Tô Vinh có chút trố mắt: “Mua hết?”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy!”
Tô Vinh có chút do dự nói: “Tam hoàng tử phi, huyết văn thạch mặc dù có
tác dụng ổn định tâm thần nhưng hiệu quả kỳ thực cũng không phải rất
tốt.”
“Đừng lo, ta mua để ngắm thôi, bản hoàng tử phi có tiền,
chốc nữa đi xem mấy loại đá khác, nếu cũng dễ nhìn thì mua luôn, tiền
không phải dùng để xài a?” Mạc Phi lơ đểnh nói.
Tô Vinh nghe mà run rẩy khóe miệng.
“Em dâu, ngươi đúng là tài đại khí thô a!” Lâu Tĩnh cười lạnh đi tới.
Mạc Phi nhìn Lâu Tĩnh mỉm cười, thẹn thùng nói: “Đều nhờ phúc của Tô Vinh,
thân ái nhà ta đặt cược cho Tô Vinh kiếm được chút tiền, hắn chia cho ta một ít làm tiền tiêu vặt a.”
Nhìn Mạc Phi mặt không đỏ cũng không thở dốc đổ hết lên đầu tam hoảng tử, Tô Vinh bất đắc dĩ cúi đầu.
Lâu Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn Tô Vinh, sòng bạc Thiên Phong do Lâu Phong mở, Lâu Tĩnh cũng có cổ phần, lần này Tô Vinh đánh thắng Minh Phi Nhã, sòng bạc phải bồi hơn ba mươi tỷ, nghĩ tới năm nay sòng bạc chẳng những
không kiếm được lời mà còn lỗ vốn, Lâu Tĩnh liền phẫn nộ không thôi, ánh mắt nhìn Tô Vinh tràn đầy sát ý.
Đối mặt với ánh mắt giết người của Lâu Tĩnh, Tô Vinh kìm không được có chút lo sợ.
“Tiền tam đệ ta kiếm được không phải để ngươi lãng phí.” Lâu Tĩnh lạnh lùng nói với Mạc Phi.
Mạc Phi cười nhạt: “Nhị công chúa, ngươi nói vậy không đúng rồi, tiền phu
quân ta kiếm được, nếu ta không tiêu xài giúp hắn, chẳng lẽ giữ lại cho
hắn nuôi tình nhân à?”
Lâu Tĩnh trừng mắt: “Mạc Phi, ngươi đừng có đắc ý, tam đệ ta không thích ngươi đâu.”
Mạc Phi vô tội chớp chớp mắt: “Nhị công chúa, ngươi không thể nói hưu nói
vượn nha! Lâu Vũ nói hắn muốn vì ta mà đầu rơi máu chảy, suốt đời suốt
kiếp, tới chết cũng không đổi! Nếu ta rời khỏi hắn, hắn sẽ sống không
bằng chết, không còn gì luyến tiếc, sẽ đập đầu vô tường, sẽ uống độc
dược, làm sao mà Lâu Vũ có thể không thích ta được chứ.”
Tô Vinh: “…”
Mạc Nhất kéo kéo ống tay áo Mạc Phi, lúc nhìn về phía cửa, Mạc Nhất phát hiện không biết từ khi nào Lâm Phi Vũ cũng tới.
“Tam hoàng tử phi, huyết văn thạch trong tiệm chúng ta tổng cộng có bốn mươi ba viên, lớn nhỏ bất đồng nên giá cả cũng không giống nhau, tổng cộng
là một tỷ hai trăm sáu mươi bảy vạn, nếu tam hoàng tử phi mua hết thì
chỉ cần trả một tỷ là được rồi.” Điếm trưởng thực nhiệt tình nói với Mạc Phi.
“Một tỷ à! Rẻ, gói lại hết cho ta.” Mạc Phi hăng hái nói.
Điếm trưởng thấy Mạc Phi thoải mái như vậy, lập tức nhìn Mạc Phi với cặp mắt khác xưa.
Nhìn Mạc Phi thực sự tiêu tiền như nước, mi mắt Lâu Tĩnh giật giật không ngừng.
Lâm Phi Vũ nhíu mày nói: “Mạc Phi, tam hoàng tử kiếm tiền cũng không dễ dàng, ngươi không nên phá của như vậy!”
Mạc Phi nhìn Lâm Phi Vũ cười cười: “Ngươi không hiểu rồi, nam nhân kiếm
tiền chính vì muốn làm vợ mình vui, ta sài càng nhiều tam hoàng tử lại
càng vui, tiền chính là dùng để sài, ta thấy lam băng nham thạch cùng tử tinh lôi thạch cũng dễ nhìn lắm, có bao nhiêu, gói hết cho ta, nhớ phải giảm giá nhiều một chút đấy!”
Điếm chủ nghe Mạc Phi nói vậy liền vui sướng nói: “Yên tâm đi tam hoàng tử phi, ta nhất định sẽ đưa ra giá ưu đãi cho ngươi.”
Lâu Tĩnh nhìn Mạc Phi, ánh mắt tràn đầy giận dữ, Lâm Phi Vũ thì kinh ngạc
nhìn Mạc Phi, thực không hiểu được vì sao Mạc Phi lại có nhiều tinh tệ
như vậy.
“Tam hoàng tử phi, lam băng nham thạch cùng tử tinh lôi
thạch tổng cộng là hai tỷ hai trăm sáu mươi tám vạn, giảm giá còn một tỷ sáu trăm bảy mươi vạn.” Điếm chủ nói.
Mạc Phi gật gật đầu: “Ò, thanh toán đi.”
Nhìn Mạc Phi sài tiền còn nhiều hơn mình, Lâu Tĩnh có chút khó chiu.
Lâm Phi Vũ cúi đầu, nhịn không được có chút ghen tỵ, tuy hắn cũng có chút tinh tệ nhưng nào dám tiêu sài như vậy a.