Ánh mắt
Nhan Thần sáng lấp lánh, tràn đầy tò mò nhìn Mạc Phi: “Mạc Phi, đề thi
môn văn học tinh tế của ban Linh Lung chúng ta là phu quân của ta, ngươi viết thế nào mà chỉ được có 23 điểm vậy?”
Mạc Phi cười ha hả: “Ta viết bừa ấy mà.”
Nhan Thấn chống cằm: “Văn học tinh tế của ta được 47 điểm, vốn Thần Thần rất tức giận, thế nhưng phát hiện ngươi chỉ được có 23 điểm, bằng phân nửa
điểm số của ta thì liền vui vẻ a.”
Mạc Phi xấu hổ cười cười, thiếu niên, chọt vào miệng vết thương người ta như vậy là không đúng.
Một nữ lão sư dáng người nóng bỏng, nữ lão sư lạnh lùng quét một vòng
phòng học, thản nhiên nói: “Nội dung bài học hôm nay của chúng ta là
phân thích bài văn mà Mạc Phi đồng học đã viết.”
Âm thanh ngọt
ngào của nữ lão sư vang lên, Mạc Phi nhăn nhó đau khổ, lão sư này thật
là, không biết tôn trọng riêng tư người khác gì cả.
‘Phu quân của ta… mày rậm mắt to, lúc phùng mang trợn má hăm dọa người khác đặc biệt uy phong.
Phu quân của ta có cái miệng nhỏ nhắn xinh xinh, lời nói ra chỉ làm người ta ức chế muốn tự sát.
Lúc ta ôn nhu thân thiết gọi hắn một tiếng tam hoàng tử… hắn thực cao quý lãnh diễm ‘hừ’ một tiếng đáp lại.
Phu quân của ta họ Lâu tên Vũ, là tam hoàng tử đế quốc, rất nhiều người nói ta trèo cao, thế nhưng ta cảm thấy tam hoàng tử cũng không cao hơn ta
bao nhiêu. Đương nhiên hắn còn có thể cao hơn nữa, nhưng ta cũng vậy a!
Nếu phải dùng một loại động vật để so sánh, ta cảm thấy hắn chính là một
con hỏa kê [gà tây]. Mỗi lần gặp hắn, hắn đều kích động phun lửa về phía ta, ta cảm thấy phu quân của mình đặc biệt đặc biệt táo bạo. Nghe nói
tính tình táo bạo như vậy rất dễ đoản mệnh.
Mọi người ngàn vạn
lần đừng nghĩ là ta nguyền rủa hắn, ta sao có thể nguyền rủa hắn chứ,
hắn mà chết là ta phải thủ tiết cả đời a.
Nếu phải dùng một loài
hoa để so sánh, ta cảm thấy hắn chính là bá vương hoa, chỉ có thể đứng
xa xa mà nhìn, lại gần thì… ngươi chết chắc! […chắc là hoa ăn thịt]
Lúc chưa gặp, ta cảm thấy hắn là người kiệm lời, tích tự như kim. Sau khi
gặp, ta phát hiện hắn hệt như a bà dưới lầu nhà ta, cứ léo nhéo mãi
không thôi. Cũng may mắn hắn không khó gần như ta nghĩ, chỉ là hắn thực
sự nói quá nhiều. Điểm đáng tiếc duy nhất là a bà luôn khen ta, còn hắn
thì chỉ mắng ta thôi.
Nói về ưu điểm thì giọng hắn rất lớn, nắm
tay rất có lực, nghe nói hắn có rất nhiều rất nhiều ưu điểm nhưng chắc
tại ta quá ngu dốt, tạm thời không phát hiện được nhiều.
Nói về
khuyết điểm thì ta nghe rất nhiều người nói tam hoàng tử là người hoàn
mỹ không có khuyết điểm, ta cảm thấy bọn họ không thành thật chút nào,
làm gì có người toàn vẹn, tam hoàng tử làm sao không có khuyết điểm chứ.
Khuyết điểm của hắn thực sự rất nhiều, lòng dạ hẹp hòi, keo kiệt, tính tình
kém, không phong độ, có mắt không tròng, không biết xấu hổ, càn quấy…’
… …
“Bài văn này dùng từ ngữ linh tinh lộn xộn chẳng ra sao, viết thực kỳ quái,
trèo cao mà thể mang ra so sánh như chiều cao à? Lão sư văn học của
ngươi dạy ngươi viết văn kiểu làm toán à? Mạc Phi, đây mà là tả tam
hoàng tử à? Rõ ràng là bôi xấu tam hoàng tử, là phỉ báng.”
Mạc Phi: “…” Lão sư này đúng là không biết thưởng thức.
Nhan Thần nhìn qua Mạc Phi: “Mạc Phi, ngươi đừng quá thương tâm, kỳ thực ta cảm thấy ngươi viết không tồi.”
Ánh mắt Mạc Phi lập tức tỏa sáng: “Thiến niên, ngươi đúng là người thành
thật, hiện giờ người biết thưởng thức như ngươi không nhiều đâu.”
Nhan Thần mỉm cười ngượng ngùng: “Nào có nào có.”
…
Mạc Phi kiên trì cố học xong ngày đầu tiên, sau đó cùng Mạc Nhất ngồi tinh xe công cộng trở về trang viên tam hoàng tử.
“Thiếu gia, bài văn tả phu quân của ngươi bị công bố trên trang mạng học viện hoàng gia rồi.” Mạc Nhất nói.
Mạc Phi nhíu mày: “Thế à? Phản ứng thế nào!”
“Có ba trăm mười hai người thích.”
“Ánh mắt quần chúng sáng như tuyết a.”
“Có hai vạn một ngàn ba trăm sáu mươi hai người chọi trứng thúi.”
“Chân lý luôn nằm bên số ít.”
“Thiếu gia, chúng ta về tới nhà rồi.”
“Xuống xe thôi.”
… …
Mạc Phi đứng ở cổng trang viên nói: “Sao ta cảm thấy sống lưng có chút lạnh lạnh nhỉ?”
Mạc Nhất chớp chớp mắt: “Chắc thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi.”
Tô Vinh đi ra, thấy hai người thì lập tức tươi cười sáng lạn: “Mạc thiếu, ngươi về rồi a.”
Mạc Phi gật đầu: “Ừm! Ta đã về.”
“Mau vào đi, tam hoàng tử chờ ngài nãy giờ.” Tô Vinh vui sướng khi thấy người gặp họa nói.
Mạc Phi xấu hổ cười cười: “À à, chờ ta làm gì vậy? Để nhân vật lớn như tam hoàng tử chờ đợi, tim ta đập thình thịch rồi nè.”
Tô Vinh cười cười: “Vậy ngài mau vào đi.”