Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 242: Thông Linh Thảo




Đới Nhiêu, Tân Minh Nguyệt cùng Mặc Bắc, mỗi người nhận một lọ dược, vì nhận phối phương từ Đới Nhiêu nên Mạc Phi cho Đới Nhiêu thêm một lọ.
Phân chia xong, Mạc Phi gấp gáp uống một lọ, dược tề tiến vào thân thể, Mạc Phi lập tức kêu thảm một tiếng ngã xuống đất.
Mạc Phi chỉ cảm thấy có một con dã thú đang điên cuồng khuấy đảo trong kinh mạch, thân mình nóng lên như bị lửa đốt.
Sau cơn nóng như lửa đốt, Mạc Phi lại cảm thấy có vô số con kiến cắn loạn trên người, hắn nhịn không được đưa tay muốn gãi.
Lâu Vũ nhào qua nắm chặt tay Mạc Phi, ôm hắn vào lòng: “Phi Phi, bình tĩnh một chút.”
Nghe thấy âm thanh của Lâu Vũ, Mạc Phi chậm rãi thanh tỉnh lại.
Thiên Diệp nhìn dáng vẻ khó chịu của Mạc Phi, nhắc nhớ: “Mau vận chuyển tinh nguyên lực.”
Mạc Phi nhắm mắt làm theo lời Thiên Diệp.
Tinh nguyên lực giống như dòng suối mát lành lướt qua linh mạch, Mạc Phi có cảm giác mát lạnh, thân thể chậm rãi thả lỏng.
Lâu Vũ thấy Mạc Phi tỉnh táo lại thì thở phào một hơi.
Thấy dáng vẻ đổ đầy mồ hôi đau đớn run rẩy của Mạc Phi, Đới Nhiêu nhịn không được rùng mình, dược tính mãnh liệt như vậy, nàng có dư thêm một lọ nhưng hơn phân nửa là lãng phí.
Tiểu kim giao thấy dáng vẻ khó chịu của Mạc Phi thì khinh thường liếc mắt, cái đuôi đập bẹp bẹp xuống đất.
Nhìn bộ dáng khinh bỉ của tiểu kim giao, Mạc Phi nhịn không được có chút phẫn uất.
Tiểu kim giao hất cao đầu, dùng chén múc dược tề, ừng ực ừng ực hai ba ngụm uống sạch, chén kia chứa khoảng năm lọ.
Tiểu kim giao uống dược tề xong, thân thể bắt đầu lộ ra những hạt cộm nhỏ, tiểu kim giao y a y a không ngừng, thống khổ lăn qua lộn lại dưới đất.
Nhìn tiểu kim giao, Lâu Vũ cầm cái chén cái y hệt, ừng ực uống hết.
Mạc Phi còn chưa kịp phản ứng, Lâu Vũ đã uống sạch dược tề trong chén.
“Lâu Vũ, ngươi điên rồi sao?” Mạc Phi kinh hoảng.
Xương Lâu Vũ phát ra tiếng răng rắc răng rắc, kinh mạch trên người cũng phình to.
‘Phanh phanh phanh’ trên người Lâu Vũ nứt ra từng đạo vết thương, huyết dịch kim sắc nhàn nhạt chảy ra.
Kim quang lượn lờ quanh người Lâu Vũ, vết thương nứt ra nhanh chóng hồi phục.
Lâu Vũ nhanh chóng vận chuyển tinh nguyên lực, hấp thu dược tề.
Sắc mặt Lâu Vũ tái xanh, gân xanh trên trán nổi lên, mặc dù thân thể dị thường thống khổ nhưng Lâu Vũ vẫn không ừ hử tiếng nào.
Nửa tiếng sau, dược hiệu của hoàng kim quả được hấp thu gần như hoàn toàn.
“Ầm.” Lâu Vũ nặng nề đấm một quyền, dẫn đến một trận núi rừng rung chuyển.
Đới Nhiêu cắn môi, tim đập bình bịch, chiêu vừa nãy của Lâu Vũ là thiên lôi thủ, trước đó lúc Lâu Vũ tung chiêu này cánh tay sẽ biến thành màu tím, mà hiện giờ tay Lâu Vũ cư nhiên có kim sắc nhàn nhạt.
Thiên lôi thủ có màu tím là nhập môn, có kim sắc mà thăng tiến, mà khi trở thành màu tím bầm chính là đại thành.
Trên bầu trời tụ tập mây đen.
“Xảy xa chuyện gì vậy?” Tô Vinh lẩm bẩm.
Thiên Diệp có chút chua chua nói: “Ra mòi muốn thăng cấp.”
“Thật không hổ là tam hoàng tử.” Tô Vinh sùng bái nói.
Thiên Diệp chép miệng: “Người ngu có phúc của người ngu.”
Tinh nguyên lực ở xung quanh nhanh chóng tràn vào thân thể Lâu Vũ, tinh nguyên lực trong phạm vi năm ngàn mét xung quanh bị hấp thu sạch sẽ.
Khí thế trên người Lâu Vũ nhanh chóng tăng lên, thuận lợi đột phá, trở thành tinh sư cấp chín.
Tiểu kim giao nhìn Lâu Vũ, lùi lại hai bước, nó cảm nhận được khí tức hùng hậu từ người Lâu Vũ, điều đó làm nó nhịn không được sợ hãi.
Nhóm Thiên Diệp lần lượt uống dược tề, thực lực cũng tăng lên không nhỏ.

“Của ta.” Lâu Vũ nắm dược đỉnh nói.
Tiểu kim giao dùng móng vuốt bấu dược đỉnh, có chút nóng nảy kêu y a y a.
Mạc Phi liếc mắt, dược tề điều chế từ hoàng kim quả được cỡ trăm liều.
Mạc Phi vốn tưởng nhiều như vậy căn bản không uống hết, nào biết tiểu kim giao cùng Lâu Vũ lại là hai tên ngược cuồng, khẩu vị tốt đến bất ngờ, nhiều dược tề như vậy mà vẫn không đủ uống.
Nhìn Lâu Vũ cùng tiểu kim giao không ngừng giằng co, bất đắc dĩ chia số dược còn lại trong dược đỉnh thành hai phần cho hai người.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Mạc Phi nói.
Mạc Phi lấy bản đồ ra, đột nhiên nghĩ tới gì đó, liến quay qua hỏi đám Đới Nhiêu: “Đới sư muội, bản đồ của các ngươi đâu, đưa ra xem chút, mọi người có thể trao đổi bổ sung điểm còn thiếu trên bản đồ của nhau.”
Đới Nhiêu liếc mắt, tức giận nói: “Trên bản đồ mấy người có thứ mà bản đồ chúng ta không có à?”
Mạc Phi lơ đễnh nói: “Đới sư muội, ngươi chê bản đồ chúng ta thiếu, chúng ta có thể vẽ tiếp mà! Ngươi thích núi ta có thể vẽ núi, ngươi thích sông ta có thể vẽ sông, ngươi thích quạ đen, ta cũng có thể vẽ quạ đen cho ngươi, vẽ cái gì cũng có thể thương lượng được mà.”
Đới Nhiêu: “…”
Mặc Bắc liếc mắt, lấy bản đồ ra: “Đây là bản đồ của học viện Tinh Thần, bất quá đã không còn đúng lắm.”
“Không đúng?” Mạc Phi không hiểu.
Mặc Bắc gật đầu: “Lần này Nhạc Hằng tiên cảnh biến hóa rất lớn, chẳng những tinh thú cấp cao rời khỏi chỗ ở, địa thế cũng có biến hóa.”
Mạc Phi có chút đau đầu: “Vậy à? Đúng là phiền toái.”
Mặc Bắc nhìn Mạc Phi, có chút suy tư hỏi: “Các người muốn tìm đồ à?”
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy! Muốn tìm thông linh thảo.”
Đới Nhiêu nhíu mày: “Ngươi muốn chế luyện dược tề thông mạch?”
Mạc Phi tiếp tục gật đầu: “Ừm.”
Đới Nhiêu nghiêng đầu, có chút thấu hiểu hỏi: “Là vì tên nhóc Thiên Thái kia hả?”
Thiên Diệp liếc Đới Nhiêu, lành lạnh nói: “Nha đầu, ngươi hỏi nhiều vậy làm gì? Không biết biết càng nhiều thì chết càng nhanh à? Nữ hài tử thì phải vừa ngu vừa ngốc thì mới có người yêu.”
Đới Nhiêu trừng mắt, tức giận: “Hỏi thì có sao đâu?”
Mạc Phi ủ rũ: “Sư phụ nói Lạc Nhật Tiên có thông linh thảo, theo tình hình này muốn tìm được Lạc Nhật Tiên chỉ sợ không dễ.”
Tân Minh Nguyệt nhìn tiểu giao đang ngáp dài ngáp ngắn trên đỉnh đầu Mạc Phi: “Mạc Phi, ngươi có thể hỏi hoàng kim giao a! Nó ở bí cảnh rất lâu rồi, có lẽ sẽ biết.”
Nghe thấy lời Tân Minh Nguyệt, Mạc Phi chấn động.
“Tiểu Kim, mi biết thông linh thảo không?” Mạc Phi gấp gáp hỏi.
Tiểu giao cao ngạo ngẩng đầu, truyền âm hỏi: “Thông linh thảo là cái quỷ gì? Mỗi ngày ta đều thấy rất nhiều cỏ, mấy cái thứ cỏ cây đó ta nhìn không thuận mắt.”
Mạc Phi bất đắc dĩ vẽ hình dáng thông linh thảo xuống đất, chỉ chỉ: “Chính là loại cỏ này.”
Tiểu giao long cao ngạo nhìn một cái, đầu lắc như trống bỏi, biểu tình lộ ra vài phần khinh bỉ.
Biểu tình Mạc Phi lập tức trở nên âm trầm.
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi: “Sao vậy?”
Mạc Phi bất đắc dĩ: “Tiểu Kim nói nó từng ăn nhầm loại cỏ này, mùi vị không tốt, nó ghét lắm, không muốn nhớ lại.”
Lâu Vũ: “…”
“Mi ăn nhầm… vậy còn không?” Lâu Vũ đen mặt trợn mắt hỏi Tiểu Kim, đáng chết, cái thứ phí của trời này.
Nhìn dáng vẻ hung tợn của Lâu Vũ, Tiểu Kim lùi một chút, y a nói: “Ăn, ăn sạch rồi.”
“Khốn khiếp.” Lâu Vũ tức giận mắng.
Tiểu Kim trợn trừng mắt tàn bạo nhìn Lâu Vũ.
Mạc Phi thở dài, có chút nhụt chí hỏi: “Tiểu Kim, trừ bỏ số bị mi ăn, ngươi có thấy loại cỏ này ở đâu khác không?”
Tiểu Kim nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, sau đó nhảy nhót gật đầu.
“Nó nói gì?” Lâu Vũ hỏi.
Mạc Phi thở phào: “Nó bảo, nó thấy ở ổ của đám quạ đen có rất nhiều.”
“Ổ quạ đen?” Lâu Vũ có chút nghi hoặc hỏi, không biết vì sao trong lòng hắn có cảm giác khá quái dị.
Tiểu Kim gật đầu, biểu thị không sai, chính là ổ quạ đen.
Tiểu Kim dẫn đám người đi ba giờ, linh hồn lực của Mạc Phi rốt cuộc cũng quét tới ‘ổ quạ đen’ mà Tiểu Kim nói.
Hai chân Mạc Phi mềm nhũn.
“Sao vậy?” Thấy sắc mặt Mạc Phi tái nhợt, Lâu Vũ quan tâm hỏi.
Răng Mạc Phi va lập cập, ổ quạ đen cái gì, rõ ràng là ổ thanh thiên bằng, trong sào huyệt có không dưới ba khí tức của tinh thú cấp chín, lãnh địa của thanh thiên bằng trên bản đồ chính là khu cấm.
“Ổ quạ đen kia chính là lãnh địa thanh thiên bằng.” Mạc Phi ổn định tâm tình nói.
“Cái gì?” Lâu Vũ kinh sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.