Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 232: Tiến Vào Tiên Cảnh




Đường Thiên Thánh âm trầm nhìn nhóm Đường Thiên Diệp.
“Thiên Diệp, người dẫn đầu học viện Tinh Thần nãy giờ vẫn luôn nhìn ngươi chằm chằm kìa!” Tô Vinh nhắc nhở.
Thiên Diệp nhún vai, vuốt vuốt tóc, chảnh chọe nói: “Ta sớm đã thấy rồi, người này phát hiện ta quá suất thì cứ nhíu mày, tâm tình không tốt. Thực ra thì không suất bằng ta cũng thường thôi mà, hắn không cần phải xoắn xuýt như vậy.”
Tô Vinh: “…”
Lâu Vũ nhìn về phía học viện Tinh Thần nói: “Cẩn thận một chút, trong mắt tên đó có sát ý.”
Thiên Diệp gật đầu, lơ đễnh nói: “Thật ra thì ta cũng không dễ dàng bị giết như vậy.”
Đường Thiên Thánh nhìn Thiên Diệp, trong lòng dâng lên cảm giác căm ghét nồng đậm.
Tên Đường Thiên Diệp này cứ chối không nhận mình là người Đường gia, hiện giờ lại khôi phục dung mạo, rõ ràng là trắng trợn khiêu khích.
Đường Thiên Thánh híp mắt, thầm nghĩ, một tên phế vật đã định trước đời này phải ẩn ẩn núp núp sống kiếp sống của loài chuột như Đường Thiên Diệp cư nhiên lại dám xuất hiện?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc rung động của nhóm thiếu nữ xung quanh, Đường Thiên Thánh nhịn không được cười nhạo… Đường Thiên Diệp đúng là có lớp da tốt, mị hoặc hệt như mẫu thân của mình. Chờ đến khi vào tiên cảnh, nếu Thiên Diệp rơi vào tay hắn, hắn nhất định phải rạch nát gương mặt chiêu ong dẫn bướm kia.
Ánh mắt Đới Nhiêu tập trung trên người Mạc Phi, Lâu Vũ chắn trước mặt Mạc Phi, ngăn cản hoàn toàn ánh mắt của người khác.
Đới Nhiêu nhìn Lâu Vũ trừng trừng, ánh mắt cứ như muốn xuyên thủng một lỗ trên người hắn.
Lâu Vũ cười tươi rói nhìn Đới Nhiêu, dáng vẻ tiểu nhân đắc chí.
Nhóm trưởng lão Đường gia đứng một bên, sắc mặt đều có chút phức tạp.
“Thực lực của Thiên Diệp sao đột nhiên lại tăng tới cấp tám?”
“Nhìn dáng vẻ của hắn thì có lẽ đã thức tỉnh loại thể chất nào đó.”
“Không ngờ hắn ngu đần nhiều năm như vậy, sau khi bị đày ra ngoài thì thực lực đột nhiên gia tăng.”
“Xem dáng dấp hắn thì có lẽ nên gọi hắn về gia tộc.”
“Hừ, hiện giờ tính khí lớn lắm, căn bản không thèm để ý ới gia tộc nữa.”
“Chuyện Doãn Nhu Hân đã để hắn chịu ủy khuất, hắn có oán khí cũng khó tránh.”
“Người có thiên phú trong Đường gia vẫn còn nhiều, không lo thiếu hắn.”
… …
Đổng Nguyệt nhìn béo viện trưởng: “Béo Béo, học viện Thiên Hà của ngươi hình như đã liên tục ba kỳ rớt khỏi top mười rồi nhỉ?”
Sắc mặt béo viện trưởng thực khó coi: “Ngựa mất vó, người thất thủ, chỉ là ngoài ý muốn thôi.”
“Liên tục ba kỳ mà chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?” Viện trưởng Tinh Thần phản bác.”
Béo viện trưởng oán hận: “Nếu không phải do ngươi cản trở thì học viện chúng ta sao lại thê thảm tới mức rớt khỏi top mười.” Học viện Thiên Hà cho dù suy sút cỡ nào thì vẫn là học viện top ba đế quốc, nếu không phải do học viện Tinh Thần đè ép thì cũng không thảm đến vậy.
“Đám thiên tài mà ngươi dạy dỗ ra cư nhiên không đánh lại đám giá áo túi cơm ta dạy dỗ, trách ai bây giờ?” Viện trưởng Tinh Thần xỉa.
“Ngươi…” Béo viện trưởng phẫn nộ trừng mắt.
“Béo Béo, lần này nếu học viện của ngươi rớt top mười nữa, cho dù ngươi khóc lóc lăn lộn, nháo loạn đòi thắt cổ thì ta cũng không tiếp tục ủng hộ học viện các ngươi đứng thứ ba đế quốc nữa đâu.” Đổng Nguyệt lạnh lùng nói.
“Lần này học viện chúng ta sao có thể rớt top mười được, lần này xuất hiến chính là sáu đồ đệ thiên tài của ta.”
Đổng Nguyệt cười nhạt: “Hi vọng là vậy, nếu còn rớt khỏi top mười, cho dù da mặt Béo Béo ngươi dày cỡ nào cũng không có mặt mũi nháo loạn được nữa đâu.”
Viện trưởng Tinh Thần cười khà khà: “Đổng Nguyệt viện trưởng, ngươi quá xem thường độ mặt dày của tên béo này rồi.”
Sắc mặt béo viện trưởng thực khó coi: “Im đi, đồ gầy tong teo khốn khiếp.”
“Ngươi bảo ta im là ta phải im à, ta cứ nói đấy, sao, sao nào? Có giỏi tới đánh ta đi!”
Béo viện trưởng lập tức duỗi tay đập về phía viện trưởng Tinh Thần. Viện trưởng Tinh Thần không cam lòng yếu thế nghênh đón, cả hai giống như phát điên đấu đá thành một đoàn.
Đổng Nguyệt có chút đau đầu đỡ trán, con ngươi lộ rõ bất đắc dĩ.
Ân oán của hai vị viện trưởng mọi người đều biết, thấy hai người đánh nhau cũng không khuyên can, số viện trưởng còn lại ăn ý lùi về sau, đề phòng bị ảnh hưởng.
Từng trận sáng lóng lánh xuất hiện, không ít cánh cửa trong suốt xuất hiện trên bầu trời.
Mỗi cánh cửa cho phép sáu người tiến vào, mỗi cánh cửa bất đồng sẽ truyền tống nhóm người tới những vị trí bất đồng.
Người của các học viện chen lấn tiến vào cửa, nhóm Lâu Vũ cũng chọn một cánh cửa tiến vào.
Nhóm Mạc Phi bị truyền tống tới một sa mạc, ánh mặt trời hừng hực chói chang treo trên không trung tỏa ra hơi nóng làm người ta khó chịu.
Mạc Phi có chút đau đầu nhìn mặt trời chói chang trên không, biểu tình thực phiền muộn: “Nắng quá! Có gì che nắng không? Ta sẽ bị cháy thành cục than đen mất.”
“Có!” Thiên Diệp vung tay ngưng tụ thành một chiếc dù kim loại.
Mạc Phi vừa định vươn tay nhận lầy thì thấy Thiên Diệp ân cần hiến chiếc dù trong tay cho Tô Vinh: “Vinh Vinh, cho ngươi nà.”
Mạc Phi: “…”
Tô Vinh dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Thiên Diệp, ánh mắt Thiên Diệp lóe sáng nói: “Vinh Vinh, này là ta tặng cho ngươi, ngươi thích kiểu này không? Không thích thì ta có thể đổi.”
“Ngươi thích hình hoa hồng không?” Cùng với lời nói, trên tán dù xuất hiện từng đóa từng đóa hoa hồng thật lớn.
“Hoặc là, hình mỷ nam.” Tán dù xuất hiện hình Thiên Diệp.
“Còn đây là hình hoang dại.” Hình Thiên Diệp trên tán dù biến thành nửa thân trên trần trụi.
Tô Dinh bất đắc dĩ nói: “Ta thích loại bình thường, loại bình thường nhất.”
“Bình thường à, vậy cái này đi.” Thiên Diệp đưa cây dù có hình mình để trần thân trên cho Tô Vinh.
Tô Vinh: “…”
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, bật cười thành tiếng: “Thiên Diệp, Vinh Vinh thích kín đáo, ngươi phong tao như vậy thì không được đâu.”
Thiên Diệp nhìn Tô Vinh, suy nghĩ một chút rồi biến hình trên dù thành có mặc quần áo.
Thấy Tô vinh nhận dù, Thiên Diệp lại tiện tay làm một cây dù bình thường không hề có họa tiết ném cho Mạc Phi.
Mạc Phi bĩu môi, có chút quái dị nhìn Thiên Diệp, trước kia Thiên Diệp vẫn luôn quan tâm hắn nhất, thế nhưng hiện giờ chỉ qua loa có lệ thôi. Thiên Diệp bắt đầu bỏ lơ hắn rồi a, người ta nói nam nhân có vợ là quên mẹ, quả nhiên không sai mà!
Nhìn ra biểu tình vặn vẹo của Mạc Phi, Lâu Vũ vỗ vai Mạc Phi nói: “Phi Phi, mở lòng chút đi, ngươi cũng biết nam nhân là người trọng sắc khinh bạn mà.”
Mạc Phi bĩu môi, tức giận hỏi: “Ngươi cũng vậy à?”
Lâu Vũ gật đầu: “Đúng vậy! Ta cũng vậy, cho nên ta quan tâm ngươi nhất.”
Mạc Phi: “…”
Tô Vinh nhìn Lâu Vũ, con ngươi lộ ra chút hâm mộ: “Quan hệ của tam hoàng tử cùng tam hoàng tử phi ngày càng tốt hơn.”
Thiên Diệp khoanh tay, không đồng ý nói: “Tên Lâu Vũ này miệng càng ngày càng ngọt, cũng không biết là học ai, nhìn là biết không đáng tin rồi.”
Tô Vinh phản bác: “So với ngươi vẫn đáng tin hơn.”
Thiên Diệp trừng mắt, vô tội nói: “Vinh Vinh, ta là một nam nhân rất đáng tin a.”
“Nhìn không ra.”
“…”
“Được rồi, lên đường thôi.” Lâu Vũ nói.

Trịnh Huyên hệt như cá gặp nước đi trong sa mạc, ở đây nồng đậm tinh nguyên lực hệ hỏa nên Trịnh Huyên rất hưng phấn.
Nhìn gương mặt say mê của Trịnh Huyên, Thiên Diệp có chút phẫn uất tự quạt quạt gió cho mình, tinh sư hệ hỏa chính là tốt như vậy, không sợ nóng cũng không sợ lạnh, đông hè gì cũng không ngán.
Trong sa mạc cũng không an tĩnh, thỉnh thoảng cũng có tinh thú từ trong cát nhảy ra.
Tinh thần lực của Mạc Phi rất lợi hại, vô luận tinh thú ẩn núp kỹ thế nào cũng bị Mạc Phi dễ dàng tìm ra.
Dọc theo đường đi nhóm Mạc Phi không biết đã giết bao nhiêu tinh thú, thế nhưng đám tinh thú xuất hiện lại ngày càng nhiều hơn.
“Cấp bậc của tinh thú tựa hồ ngày càng cao hơn.” Lâu Vũ suy nghĩ nói.
Mạc Phi gật đầu: “Đúng vậy!”
Lúc đầu gặp đều là cấp ba cấp bốn, hiện giờ cấp bảy cấp tám cũng xuất hiện rồi, nếu ngay cả tinh thú cấp chín cũng xuất hiện thì tuyến đường này không yên ổn.
Thiên Diệp sờ cằm: “Theo ta suy đoán, nơi này nhất định có chí bảo.”
“Nói nhảm, nhiều tinh thú cao cấp như vậy tụ tập ở đây đương nhiên là vì chí bảo hấp dẫn rồi, này mà còn cần suy đoán à.” Lâu Vũ phản bác.
“Có chí bảo sao? Quá tốt rồi.” Mạc Phi hưng phấn nói.
Thiên Diệp nói tiếp: “Bảo bối thì phải có mạng mới hưởng được, nơi này xuất hiện nhiều tinh thú cấp cao như vậy, ta thấy nếu chúng ta tham quá thì khẳng định là dữ nhiều lành ít.”
Mạc Phi trợn mắt nhìn Thiên Diệp: “Ngươi đúng là không có chí khí mà! Không biết muốn làm giàu thì phải chấp nhận nguy hiểm à?”
“Cứu mạng… cứu mạng a!” Một tiếng kêu cứu truyền vào tai Mạc Phi.
Mạc Phi nhíu mày: “Phía trước có người của học viện khác, đám người này gặp chút phiền toái, đang kêu cứu.”
Trịnh Huyên có chút do dự: “Chúng ta có cần giúp một tay không?”
Lâu Vũ nhíu mày: “Xem tình huống thế nào đã.”
Âm thanh thình thịch thình thịch truyền tới, một con cua cát có hai chiếc càng lớn cùng tám cái chân xuất hiện trước mắt mọi người.
Nó lớn như một ngọn núi nhỏ, mỗi lần nó nhảy bật tới trước sẽ tạo thành một tiếng nổ thật to, đồng thời cũng làm cát lõm xuống.
Chiếc càng của nó vươn tới trước hơn năm sáu mét, chỉ cần lọt vào phạm vi công kích, nó sẽ kẹp đứt thành hai nửa.
Ba học viên học viện Tuyên Thành bị cua cát rượt đuổi, mặt xanh mét không còn chút máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.