Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 230: Chiêm Tinh Sư




Đường gia.
“Mẫu thân, ngài tìm ta?” Nhìn thiếu phụ xinh đẹp trước mặt, Đường Thiên Thánh hỏi.
Triệu Thụy Tuyết nhìn Đường Thiên Thánh, biểu tình có chút vui sướng, Đường Thiên Thánh từ nhỏ đã có tư chất xuất chúng, vẫn luôn là kiêu ngạo của nàng.
“Chuyện Thiên Diệp, ngươi đã biết chưa?” Triệu Thụy Tuyết nắm chặt khăn tay hỏi.
Đường Thiên Thánh gật đầu: “Đã biết, mẫu thân, bất quá chúng chỉ là một đám loi nhoi mà thôi, ngài không cần để tâm đâu.”
Triệu Thụy Tuyết lắc đầu, lo lắng nói: “Cẩn thận dùng được vạn năm, ngươi không nên quá khinh địch.”
Đường Thiên Thánh có chút kỳ quái: “Mẫu thân, ngài tựa hồ rất để ý Thiên Diệp.”
Triệu Thụy Tuyết thở dài, chậm rãi nói: “Trước khi Thiên Diệp chào đời, ta từng tìm chiêm tinh sư xem qua.”
“Kết quả thế nào?” Đường Thiên Thánh có chút hiếu kỳ.
Triệu Thụy Tuyết có chút căm ghét nói: “Chiêm tinh sư nói hắn không phải vật trong ao, tư chất nghịch thiên, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ vươn tới tận chín tầng trời.”
Biểu tình Đường Thiên Thánh có chút khinh thường: “Phải không? Xem ra thuật bói toán của tên chiêm tinh sư kia chẳng ra gì. Thiên Diệp từ nhỏ chính là một kẻ phế vật.”
Triệu Thụy Tuyết lắc đầu: “Năm đó nếu không phải ta âm thầm phá hủy tư chất Thiên Diệp thì có lẽ lời chiêm tinh sư đó đã trở thành sự thật.”
“Thế nhưng, sự thực là tư chất Thiên Diệp đã bị hủy.” Đường Thiên Thánh âm trầm nói.
Triệu Thụy Tuyết hít sâu một hơi: “Thiên Diệp từ nhỏ tư chất bình thường, tu luyện suốt mười mấy năm vẫn chỉ là tinh sư cấp hai, ta cứ nghĩ không cần phải để tâm tới hắn nữa. Thế nhưng không ngờ hắn lại đột nhiên xuất hiện, lại còn đạt tới cấp tám, trong vòng hai năm đã thăng lên cấp tám, tốc độ quả thực quá đáng sợ.”
“Mẫu thân, ngài không cần quá lo lắng, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã thăng lên cấp tám, có lẽ Thiên Diệp đã hao tổn hết tiềm lực của mình rồi, chênh lệch giữa cấp tám và cấp chín là rất lớn, với thực lực của ta hiện giờ có thể đồ sát bảy tám cao thủ cấp tám.” Đường Thiên Thánh tự tin nói.
Triệu Thụy Tuyết có chút vui mừng: “Mẫu thân biết con rất mạnh, thế nhưng, hôm qua mẫu thân lại tới tìm chiêm tinh sư xem quẻ về số mệnh Thiên Diệp…”
Đường Thiên Thánh nhàn nhạt hỏi: “Kết quả thế nào?”
Sắc mặt Triệu Thụy Tuyết rất khó coi: “Chiêm tinh sư nói, năm mười bảy tuổi Thiên Diệp sẽ có một trận kiếp nạn, nếu vượt qua được thì từ đó sẽ một bước lên mây, không ai có thể cản được.”
Đường Thiên Thánh sửng sốt: “Một bước lên mây, không ai cản được? Buồn cười.”
Triệu Thụy Tuyết rầu rĩ nói: “Ta cứ cảm thấy Thiên Diệp này chính là một biến số, đáng tiếc hiện giờ hắn lại ở học viện Thiên Hà.”
Nếu Thiên Diệp đơn độc lẻ loi ở bên ngoài, nàng nhất định sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào tiêu diệt Thiên Diệp. Thế nhưng hiện giờ Thiên Diệp lại co đầu rút cổ trong học viện Thiên Hà, mà đó lại là địa bàn của Trần Thiên Hà, không ai biết rõ lão quái vật đó rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Đường Thiên Thánh ung dung nói: “Mẫu thân, ngài không cần quá lo lắng, Nhạc Hằng bí cảnh đã sắp mở ra, sau khi tiến vào đó, ta sẽ giải quyết hắn.”
Triệu Thụy Tuyết ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Thánh, nghiêm túc hỏi: “Ngươi có nắm chắc không?”
Đường Thiên Thánh bật cười: “Mẫu thân yên tâm, lần này tiến vào Nhạc Hằng bí cảnh, ta chính là đội trưởng, năm người kia đều nghe theo lệnh ta, hơn nữa ta còn đạt tới cấp chín.”
“Thực lực của học viện Tinh Thần hoàn toàn vượt trên học viện Thiên Hà, viện trưởng lại không vừa mắt với đám Thiên Hà, trong tình huống đó, ta nhân cơ hội giết chết Thiên Diệp là chuyện dễ như trở lòng bàn tay.”
Triệu Thụy Tuyết mỉm cười: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.”

Học viện Thiên Hà.
Thiên Diệp nằm sấp trên giường, lầm bầm lầm bầm, Tô Vinh mở cửa tiến vào.
Nhìn thấy Tô Vinh, biểu tình Thiên Diệp trở nên có sức sống hơn: “Vinh Vinh, ngươi đã đến rồi.”
Tô Vinh liếc Thiên Diệp một cái, hỏi: “Ngươi có đau không?”
Thiên Diệp lộ ra biểu tình đưa đám, ủy khuất nói: “Đau, cả người đều đau, đau sắp chết rồi.”
Tô Vinh chậm rãi nói: “Đáng đời!”
“…” Thiên Diệp ủ rũ nói: “Vinh Vinh, ta thực đáng thương mà, lão quỷ kia dùng việc công báo thù riêng, hạ thủ với ta rất tàn nhẫn.”
Tô Vinh nhún vai, có chút bất đắc dĩ nói: “Ai bảo ngươi đắc tội với người ta làm gì.”
Thiên Diệp nghiến răng: “Là lão quỷ kia thiếu đánh!”
Tô Vinh gật đầu đồng ý: “Lão quỷ kia quả thực thiếu đánh, đáng tiếc, ngươi đánh không lại người ta!”
“…” Một kẻ thiếu đánh như vậy đứng ở trước mặt mà mình chỉ có thể bị động chịu đòn, quả thực là bi kịch lớn nhất nhân gian mà!
Thiên Diệp lôi gương ra soi mặt: “Lão quỷ đó rõ ràng là ganh ghét ta lớn lên soái hơn nên cứ me mặt ta mà đập, đúng là đáng ghét mà.”
Tô Vinh bỉu môi: “Có lẽ không phải vì ngươi soái mà viện trưởng mới đập mặt ngươi đâu, mà vì dáng dấp ngươi quá thiếu đánh đấy.”
Thiên Diệp có chút bất mãn: “Dáng dấp ta có chỗ nào thiếu đánh cơ chứ?”
Tô Vinh phì cười: “Mặt hoa đào như vậy mà buổi tối ngươi cũng ngủ yên được à? Không có con diễm quỷ nào tới cửa tìm sao?”
Thiên Diệp vô tội trừng mắt: “Vinh Vinh, vì ngươi, ta sẽ từ chối không tiếp đám yêu ma quỷ quái kia.”
Tô Vinh không thèm để ý tới lời Thiên Diệp, cười nói: “Mạc Phi điện hạ bảo ta tới bôi thuốc giúp ngươi, ngươi đau chỗ nào?”
Không được Tô Vinh đáp lại, Thiên Diệp có chút thất vọng, bất quá nghe thấy câu hỏi của đối phương thì nhịn không được kích động: “Đau ở đây.”
Thiên Diệp không chút do dự chỉ mông mình, Tô Vinh tức giận đập ngay một chưởng. Thiên Diệp hét thảm một tiếng, thực ủy khuất nhìn Tô Vinh: “Vinh Vinh, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”
Tô Vinh lơ đễnh cười cười: “Đáng lắm!”
“…”

Bên phòng Lâu Vũ cùng Mạc Phi.
Lâu Vũ nằm trên giường, Mạc Phi ở bên cạnh giúp Lâu Vũ xoa máu bằm.
Lâu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão quỷ táng tận lương tâm đó, chờ sau này có ngày ta thắng được lão, ta nhất định sẽ không bỏ qua.”
Mạc Phi có chút hiếu kỳ: “Ngươi định không bỏ qua thế nào?”
“Chờ tương lai có tiền đồ rồi, ta liền giam lão lại, ngày ngày đấm như đấm bao cát vậy, chờ đến khi nào lão gầy nhom như viện trưởng Tinh Thần thì mới thả ra.”
Mạc Phi tròn mắt: “Chủ ý tốt đấy, có lẽ sau khi viện trưởng gầy lại thì sẽ vừa mắt viện trưởng Tinh Thần, nói không chừng hai người sẽ vui sướng kết bầu kết bạn luôn.”
“…”
Hai người đang nói chuyện thì một trận tiếng gõ cửa vang lên.
“Mạc Phi đồng học, Đới Nhiêu tiểu thư tới tìm.” Một học viên gõ cửa nói.
Lâu Vũ tức giận nói: “Ngươi nói với nàng ta, ta cùng Mạc Phi buồn ngủ rồi, bảo nàng ta từ đâu tới thì quay về đó đi.
“Thế nhưng Lâu Vũ đồng học, hiện giờ đang là ban ngày mà.” Đồng học nào đó bất đắc dĩ nói.
Lâu Vũ lơ đễnh đáp: “Ban ngày thì sao? Ta thích nhất là tuyên dâm ban ngày.”
Đồng học nào đó: “…”
“Lâu Vũ, ngươi đúng là quá đáng, ban mày ban mặt kéo Mạc Phi đồng học lăn lên giường làm chuyện không đàng hoàng, ngươi không biết trễ nãi Mạc Phi tu luyện là ảnh hưởng tới tiền đồ của hắn à?” Đới Nhiêu lạnh lùng nói.
Lâu Vũ hít một ngụm khí lạnh, hắn bị béo viện trưởng chết tiệt kia hành hạ mười ngày, vất vả lắm mới được một cơ hội nghỉ ngơi, kết quả lại bị người ta chạy tới mắng.
“Nha đầu, ngươi cút đi cho ta.” Lâu Vũ nhịn không được quát.
“Ngươi bảo ta cút thì ta phải cút sao? Ta tới tìm Mạc Phi chứ không ngươi. Mạc Phi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Đới Nhiêu lớn tiếng nói.
Lâu Vũ nghiến răng: “Nha đầu chết tiệt.”
“Hảo nam không đấu đá với nữ nhân, ngươi nhịn chút đi.”
“Mạc Phi, ngươi mau ra a!” Đới Nhiêu tiếp tục gọi.
Lâu Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Nha đầu này đúng là đáng ghét mà.”
Mạc Phi bất đắc dĩ mỉm cười.
Tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc không ngừng truyền tới, Lâu Vũ không thèm để ý.
Thấy người bên trong không phản ứng, Đới Nhiêu kiên quyết giơ chân đạp cửa…. sau đó, nàng phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Lâu Vũ để trần thân trên đang đè Mạc Phi trên tường hung hãn hôn.
Mặt Đới Nhiêu đỏ rần: “Lâu Vũ, ngươi làm gì vậy hả?”
“Sinh hoạt bầu bạn! Chúng ta là bầu bạn, đương nhiên phải ân ái rồi, nếu ngươi sợ mắt nổi mụt lẹo thì mau đi đi.” Lâu Vũ tức giận nói.
Mạc Phi đỏ mặt, muốn giãy ra khỏi vòng tay Lâu Vũ nhưng lại phát hiện mình không phải đối thủ.
Đáng chết, Mạc Phi luôn tự nhận da mặt mình rất dày, thế nhưng không ngờ Lâu Vũ còn dày hơn, làm bậy quá a! Trước kia Thiên Diệp nói Lâu Vũ mặt dày mà hắn không tin, giờ thì tự mình thể nghiệm…
Đới Nhiêu vừa tức lại vừa gấp: “Mạc Phi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Chuyện gì?” Lâu Vũ nhàn nhạt hỏi.
“Ta chỉ nói với Mạc Phi.” Đới Nhiêu tức giận nói.
Lâu Vũ không đồng ý: “Ngươi không muốn nói thì ta lại càng muốn nghe.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.