Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 220: Buổi Diễn Tấu Cuối Cùng




“Lâu Vũ, ngươi trở lại rồi, tình huống thế nào?” Mạc Phi vội vàng bước tới hỏi.
Lâu Vũ bất đắc dĩ nhún vai: “Viện trưởng không đồng ý bỏ phí vào cổng.”
“Ngươi có nói kỳ thị học viện như vậy sẽ làm mọi người căm phẫn không?” Mạc Phi ôm cánh tay Lâu Vũ hỏi.
Lâu Vũ gật đầu: “Có, dĩ nhiên có nói, thế nhưng viện trưởng nói da mặt hắn dày lắm, không sợ.”
Mạc Phi sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi: “… quả thực da mặt rất dày.”
“Ngươi có nói hắn làm vậy ảnh hưởng rất nghiêm trọng với việc kinh doanh của chúng ta không?” Mạc Phi nghiến răng.
“Có, viện trưởng nói hắn nghèo quá, khó lắm mới kiếm được chút tiền lẻ, nói chúng ta để hắn ké chút cháo.”
Mạc Phi liếc mắt: “Hắn béo như vậy mà dám nói mình nghèo, trong cả học viện này hắn chính là người nhiều mỡ nhất, lúc nói vấy lời đó sao hắn không đi cân thử thể trọng của mình đi.”
Lâu Vũ lắc đầu: “Viện trưởng nói, đừng thấy dáng dấp hắn mập, kỳ thực số mỡ kia chỉ là mập giả thôi, chẳng được bao nhiêu ký.”
Mạc Phi khinh thường cười lạnh: “Mập giả? Da dày thịt béo như vậy mà nói mập giả, lão quỷ kia vì sao nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn độc thân chứ? Còn không phải vì hắn mập quá, người ta sợ gả cho hắn rồi sớm muộn gì cũng bị đè chết sao.”
Lâu Vũ: “…”
“Chúng ta làm sao bây giờ? Hiệu trưởng ra phí vào cổng, chúng ta tổn thất rất nhiều tinh tinh a!” Thiên Diệp có chút mất tự nhiên nói.
Lâu Vũ thở hắt một hơi: “Người ta có quyền hơn mình, tổn thất cũng phải chịu thôi.”
Mạc Phi có chút nhức nhối nói: “Cứ coi như đóng phí bảo hộ đi.”
Mạc Nhất vỗ vai Mạc Phi: “Thiếu gia, ngươi nghĩ thoáng một chút đi, nếu không có viện trưởng, ngươi kiếm nhiều tinh tinh như vậy sớm đã bị người ta nhớ thương rồi.”
Mạc Phi híp mắt, suy tư một chút: “Nói cũng phải! Trên đời này chuyện gì cũng luôn có được có mất a.”
Mạc Phi liên tiếp biểu diễn sáu buổi diễn tấu, thu vào gần sáu mươi nghìn tinh tinh.
Nhìn đống tinh tinh trước mặt, Mạc Phi híp mắt: “Làm nốt ngày mai rồi nghỉ.”
“Vì sao a, chúng ta kiếm được rất nhiều tiền!” Thiên Diệp không đồng ý.
“Quá bắt mắt.” Mạc Phi bất đắc dĩ nói.
Lâu Vũ gật đầu: “Như vậy cũng tốt, ở hoàng thành này không phải chỉ có một mình ngươi là âm nguyên sư, rất nhiều âm nguyên sư cũng học theo bắt đầu diễn tấu, hôm nay người tới nghe đã ít đi, qua thêm vài ngày nữa hẳn không còn bao nhiêu.”
Mạc Phi gật đầu: “Phải nắm bắt đúng thời cơ, dừng lại khi sự nghiệp đang ở trên đỉnh vinh quang, nếu cứ tiếp tục như vậy, ngày nào đó không còn ai thèm tới nghe thì mất mặt lắm.”
Lâu Vũ cúi đầu, hắn không sợ không có người tới nghe, ngược lại chỉ sợ nhiều người tới thì tình địch của mình cũng tăng lên.

Doãn Nhu Hân ngồi trong phòng, sắc mặt khó coi.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Thị nữ có chút bất an hỏi.
“Ta không sao, ngươi đi ra ngoài đi.” Doãn Nhu Hân phiền muộn nói.
Thị nữ có chút dè dặt nhìn Doãn Nhu Hân một cái rồi lui ra ngoài.
Thị nữ vừa rời đi, Doãn Nhu Hân lập tức hất đổ đồ đạc trên bàn rớt xuống đất.
Đường Thiên Minh khốn khiếp dám bỏ rơi nàng, ban đầu sau khi từ hôn, người theo đuổi nàng đếm không hết, nàng thấy gia sản của Đường Thiên Minh không tệ, cộng thêm cũng có lòng nên mới tiếp nhận lời theo đuổi, thế nhưng hôm nay Đường Thiên Minh lại dám vứt bỏ nàng.
Đường Thiên Minh dựa vào cái gì chứ? Tư chất không tốt, còn đắc tội trưởng lão trong tộc, thế mà lại dám đối đãi với nàng như vậy, đúng là quá đáng.
Một trận tiếng gõ cửa vang lên: “Nữ nhi.”
Doãn Nhu Hân xoay người nhìn qua: “Phụ thân, ngài tới có chuyện gì không?”
Doãn Thiên Thành nhìn Doãn Nhu Hân hỏi: “Gần nhất ta nghe được một tin đồn.”
“Tin đồn gì vậy phụ thân?” Doãn Nhu Hân nhàn nhạt hỏi.
Doãn Thiên Thành cau mày: “Viện trưởng học viện Thiên Hà thu nhận một tinh sư hệ kim cấp tám tên là Thiên Diệp làm đồ đệ, mà thiếu niên này chính là Đường Thiên Diệp bị Đường gia trục xuất trước kia.”
Doãn Nhu Hân bất đắc dĩ cười gượng: “Phụ thân, Thiên Diệp có thực lực thế nào đâu phải ngươi không biết, trước lúc bị trục xuất hắn chỉ mới cấp hai thôi, làm sao thoáng cái đã trở thành tinh sư cấp tám được chứ.”
Doãn Thiên Thành không đồng ý lắc đầu: “Kia cũng chưa chắc, có lẽ năm đó Thiên Diệp đã giấu tài.”
Doãn Nhu Hân cúi đầu, lẩm bẩm: “Có lẽ.”
“Hân Nhi, ngươi cùng Thiên Diệp rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, hai đứa còn khả năng nối lại không…” Doãn Thiên Thành hỏi.
Doãn Nhu Hân nhắm mắt, lắc đầu: “Không được đâu.”
Doãn Thiên Thành nhíu mày: “Nếu năm đó Thiên Diệp muốn cường ép ngươi… thì chưa chắc là không có cơ hội.”
Doãn Nhu Hân mím môi, nếu thực là vậy thì đúng là còn đường cứu vãn, chỉ tiếc chuyện năm đó không hề liên quan tới Thiên Diệp, là nàng lập bẫy hại hắn.
Nhìn sắc mặt lúng túng của Doãn Nhu Hân, sắc mặt Doãn Thiên Thành trở nên âm trầm: “Năm đó thật là con lập bẫy hại Thiên Diệp à?”
Doãn Nhu Hân đỏ mặt, trầm mặt cúi đầu.
Nhìn phản ứng của Doãn Nhu Hân, Doãn Thiên Thành căm hận nói: “Hân Nhi, ngươi thực quá hồ đồ!”
Doãn Nhu Hân nhắm mắt lại, nàng biết rõ, nếu Thiên Diệp không thể xoay mình, phụ thân nhất định sẽ đồng ý với cách làm của mình, chỉ tiếc Thiên Diệp đã xoay người, chuyện liền biến thành thế này.
Thiên Diệp cùng Tô Vinh đứng ở cửa xoát vé, thế nhưng chỉ có Tô Vinh xoát, Thiên Diệp lười biếng đứng bên cạnh ngáp dài.
“Ô, nha đầu này lại tới nữa.” Thiên Diệp kinh ngạc nói.
Tô Vinh ngẩng đầu, thờ ơ nói: “Đới Nhiêu a! Từ lúc Phi thiếu bắt đầu diễn đấu tới nay, nàng chưa vắng mặt ngày nào.”
“Nha đầu này tựa hồ có ý với Lâu Vũ, ta phải trông chừng hắn, không thể để hắn có cơ hội lăng nhăng ngoại tình.” Thiên Diệp mặt dày nghiêm túc nói.
Tô Vinh có chút nghi hoặc nhìn Thiên Diệp, cổ quái hỏi: “Ngươi nghĩ vậy à?”
Thiên Diệp nghiêng đầu: “Không nghĩ vậy thì ta nên nghĩ thế nào?”
Tô Vinh nhún vai: “Ta cứ tưởng ngươi hi vọng tam hoàng tử lăng nhăng, như vậy ngươi sẽ có cơ hội theo đuổi Mạc Phi điện hạ.”
Thiên Diệp ủy khuất nhìn Tô Vinh, sau đó ôm cổ Tô Vinh: “Vinh Vinh, sao ngươi có thể nghĩ như vậy, ta thực đau lòng a.”
Tô Vinh bị Thiên Diệp ôm tới suýt chút nữa thở không nổi, cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình, Tô Vinh lúng túng đỏ mặt: “Ngươi buông tay ra, rất nhiều người đang nhìn kìa.”
Thiên Diệp lơ đễnh nói: “Nhìn thì nhìn, việc gì phải sợ.”
“Vị hôn thê tiền nhậm của ngươi cũng đang nhìn kìa!” Tô Vinh nhỏ giọng nhắc nhở.
Thiên Diệp sửng sốt, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Doãn Nhu Hân ở trong đám người.
Thấy Thiên Diệp cùng Tô Vinh nhìn về phía mình, Doãn Nhu Hân có chút lúng túng quay mặt đi.
“Nàng tới làm gì?” Thiên Diệp có chút quái dị hỏi.
“Có lẽ là muốn tới tìm ngươi nối lại tình xưa.” Tô Vinh thấp giọng nói.
Thiên Diệp không đồng ý bĩu môi: “Đã nói là sớm không còn quan hệ gì nữa mà.”
Doãn Nhu Hân nhìn Tô Vinh, trong lòng có chút chua chua.

“Thiếu gia, lần này ngươi biểu diễn lâm tiên khúc sao, ta nghe nói khúc nhạc này có thể giúp người ta đột phá bình cảnh.” Mạc Nhất tò mò hỏi.
Mạc Phi gật đầu: “Không sai, trong số những khúc nhạc ta từng đàn, nó có độ khó lớn nhất, hiệu quả cũng lớn nhất.”
Mạc Nhất gật đầu, có chút suy tư nói: “Là vậy a!”
Mạc Phi sờ cằm: “Thời gian sắp đến rồi đi?”
“Đúng vậy.”
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Mạc Phi bước lên đài.
Đạo sư phụ trách điều khiển bước lên đài, đơn giản nói: “Ta cũng không quanh co dài dòng phí thời gian của mọi người, tiếp theo xin mọi người thưởng thức lâm tiên khúc do Mạc Phi biểu diễn.”
“Chờ một chút.” Một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên, Đới Nhiêu chậm rãi đứng dậy.
“Đới Nhiêu đồng học, ngươi có vấn đề gì sao?” Đạo sư điều khiển hỏi.
Đới Nhiêu nhàn nhạt nói: “Ta cũng từng học qua lâm tiên khúc, không biết Đới Nhiêu có vinh hạnh được song tấu với Mạc Phi đồng học hay không?”
Đạo sư điều khiển sửng sốt, quay đầu lại nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi gật đầu, cười nói: “Dĩ nhiên là được.”
Đới Nhiêu bước tới trước đài, nhẹ nhàng nhảy lên.
Trên đài chủ tịch, Mạc Phi tuấn dật xuất trần, Đới Nhiêu quốc sắc thiên hương, thoạt nhìn rất xứng đôi.
Thiên Diệp sờ cằm, có chút suy tư nói: “Hình như ta cảm giác sai rồi.”
“Sai cái gì?” Lâu Vũ khoanh tay, âm trầm hỏi.
Thiên Diệp trợn tròn mắt: “Ta cảm thấy người Đới Nhiêu coi trọng không phải ngươi mà là Phi Phi.”
Lâu Vũ cười lạnh: “Bây giờ ngươi mới nhìn ra à? Đúng là trì độn.”
Thiên Diệp nhìn Lâu Vũ, có chút kinh ngạc: “Ngươi sớm đã biết rồi?”
Lâu Vũ gật đầu: “Chẳng qua chỉ suy đoán thôi, thế nhưng hiện giờ thì có thể khẳng định.”
Thiên Diệp đánh giá Lâu Vũ, gật đầu: “Ta cứ nghĩ ngươi có sức quyến rũ lớn đủ để dụ dỗ tiểu cô nương kia, giờ nhìn lại thì quả nhiên ta đã đánh giá ngươi quá cao.”
Lâu Vũ trừng Thiên Diệp, tức giận nói: “Ngươi muốn ăn đòn à? Nói cho ngươi biết, hiện giờ tâm tình ta không tốt, đang chờ tên xúi quẩy nào tự đưa mình tới cửa ăn đập đấy.”
Thiên Diệp: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.