"Nhất Nhất, ngươi đi đâu đó?" Trịnh Huyên vội vàng đuổi theo Mạc Nhất hỏi.
Mạc Nhất xoay người nhìn Trịnh Huyên, thản nhiên nói: "Ta nghe nói nhóm người đại hoàng tử phái tới hỗ trợ đã tới, Phong Tín trung tướng đã phái người ra tiếp ứng, ta định ra xem thử."
Trịnh Huyên bĩu môi, phản đối nói: "Ta có xem qua tư liệu rồi, chỉ là một đám ô hợp mà thôi, chỉ cần mười phút là ta có thể xử gọn bọn họ."
Mạc Nhất liếc mắt xem thường: "Ngươi đừng có khinh thường người ta như vậy, đại hoàng tử phái những người này tới khẳng định là có nguyên nhân, nói không chừng có cao thủ ẩn núp, đi xem thử đi."
Trịnh Huyên gật đầu: "Được rồi."
Trịnh Huyên cùng Mạc Nhất đi theo nhóm người Phong Tín phái ra đi ra ngoài thành, từ xa, một đội ngũ khoảng năm trăm người chậm rãi di động về phía này.
Trịnh Huyên cau mày: "Đám người này thực lực chỉ ở mức cấp hai đến cấp bốn, còn không đủ cho tinh thú nhét kẽ răng, đại hoàng tử rốt cuộc phải bọn họ tới làm gì a?"
Ánh mắt Mạc Nhất đảo một vòng qua người nhóm binh lính, đột nhiên dừng lại trên người một thiếu niên.
Trịnh Huyên nhìn theo tầm mắt Mạc Nhất, nhìn thấy một thiếu niên diện mạo anh tuấn.
Thấy sắc mặt ngưng trọng của Mạc Nhất, Trịnh Huyên có chút mất tự nhiên nói: "Nhất Nhất, ngươi đang nhìn gì vậy? Đó chỉ là một tên tiểu bạch kiểm thôi."
Mạc Nhất phản bác: "Hắn không phải là tiểu bạch kiểm đơn giản."
"Vậy à? Hoàn toàn không nhìn ra có điểm nào đặc biệt. Lớn lên cũng không suất bằng ta." Trịnh Huyên thực bất bình, chỉ là một tinh sư cấp ba mà thôi, có gì mà không đơn giản chứ?
Mạc Nhất liếc nhìn Trịnh Huyên, sắc mặt có chút quái dị.
Một trận tiếng ưng kêu chói tai vang lên, làm người ta cảm thấy tịch liêu không rét mà run.
"Là thực nhân ưng."
Không biết là ai hô lớn, đội ngũ lập tức trở nên lộn xộn.
Thực nhân ưng thích nhất là ăn não người, chúng nó thích dùng móng vuốt bấu thủng đầu tinh sư, sau đó bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Hơn hai mươi con thực nhân ưng được con đầu đàn dẫn dắt bay về phía đám người.
Thực nhân ưng đầu đàn có hình thể khổng lồ, ánh mắt đỏ ngầu như máu vô cùng tàn bạo, thoạt nhìn dị thường hung hãn.
Nhóm binh lính của Phong Tín trung tướng ở quân doanh đã lâu, quen với cảnh thú triều, hoàn toàn không bất ngờ với sự xuất hiện của đám thực nhân ưng, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Mạc Nhất nhìn lướt qua đám người, rút thiên tâm bích thủy kiếm, hung hăng vung lên, kiếm quang như thủy, kiếm khí như hồng, chỉ thấy một tia bạch quang lóe sáng, thực nhân ưng đầu đàn bị chặt đứt một bên cánh, máu tươi ồ ạt phun ra, con ưng kia đau đớn gào thảm một tiếng, từ trên không trung rớt xuống.
Trịnh Huyên chú ý thấy máu của con ưng kia văng lên người thiếu niên Mạc Nhất chú ý vừa nãy không ít.
Trịnh Huyên giật mình nhớ tới trong trận chung kết bách cường tranh bá, Mạc Nhất ngồi trên nhánh minh lan hoa chém nát đám phi điểu để máu chúng rớt xuống người mình, bộ dáng dính đầy máu và thịt vụn của mình khi đó thật sự rất chật vật.
Trịnh Huyên nhíu nhìu mày thầm nghĩ, so với mình, Nhất Nhất đối với tiểu bạch kiểm kia thực ôn nhu a.
Trịnh Huyên có chút ấm ức, vung tay ném mấy chục hỏa cầu lên bầu trời, hơn hai mươi con thực nhân ưng phía sau lập tức nổ tung.
Mùi máu tươi nồng đậm lan tràn, khắp nơi đều là vụn thịt. Cảnh tượng máu me làm người ta nhịn không được buồn nôn.
Nhóm binh sĩ trong đội Phong Tín trung tướng dùng ánh mắt quái dị nhìn Trịnh Huyên.
Trịnh Huyên nhìn Mạc Nhất, phát hiện ánh mắt Mạc Nhất một lần nữa tập trung trên người thiếu niên kia, nhất thời có chút chua chua.
Trịhn Huyên có chút tức giận phát hiện tầm mắt người nọ cư nhiên cũng nhìn Mạc Nhất, tràn đầy khiếp sợ cùng không dám tin.
Trịnh Huyên kéo kéo ống tay áo Mạc Nhất, thấp giọng nói: "Nhất Nhất, chúng ta đi thôi."
Mạc Nhất gật đầu, thản nhiên đáp: "Hảo."
Tốc độ của Trịnh Huyên cùng Mạc Nhất rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
"Trịnh thiếu hôm nay bị sao vậy? Trước kia hắn đâu bạo lực như vậy a!" Một binh sĩ lẩm bẩm.
"Có lẽ vì thấy tình địch đi, không phải nói tình địch gặp mặt đỏ mắt à?" Một lão binh bật cười.
"Tình địch, không thể nào, ai dám làm tình địch của Trịnh thiếu chứ? Muốn có chung kết cục với thực nhân ưng sao? Chậc chậc, đám thực nhân ưng này đúng là đáng thương." Một binh sĩ dí dỏm nói.
"Không phải tình địch, kia Trịnh thiếu làm sao vậy? Vừa nãy Trịnh thiếu thực huyết tinh a!"
"Có lẽ nhìn thấy tinh thú trong rừng đều viên mãn nhưng mình thì vẫn chậm chạp không thể thành công, tâm tình không tốt đi."
"Có lý, nam nhân dục cầu bất mãn rất đáng sợ."
......
Âu Dương Kỳ lẫn trong đám người, sắc mặt tái nhợt.
Từ khi Mạc Phi gả cho tam hoàng tử, Âu Dương Kỳ không ngừng nhận được tin tức của Mạc Phi.
Mạc Phi giành được giải quán quân trong cuộc thi tài nghệ cùng cuộc thi dược tề, nghe thấy hai tin này, Âu Dương Kỳ chỉ có một suy nghĩ, tam hoàng tử thực sự quá lợi hại, cư nhiên có thể chống lưng cho Mạc Phi làm bừa tới mức đó.
Âu Dương Kỳ thực ghen tị Mạc Phi may mắn, hắn nghĩ sau khi bị mình từ hôn, Mạc Phi sẽ gả cho một tên phế phẩm nào đó, thực không ngờ Mạc Phi cư nhiên gả cho tam hoàng tử, sống thực sung sướng.
Sau đó Âu Dương Kỳ lại nghe thấy không ít tin tức, bất quá hắn không hề tin tưởng, Mạc Phi cùng hắn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Mạc Phi có bao nhiêu cân lượng, Ân Dương Kỳ hắn biết rất rõ, tam hoàng tử có thể lừa tất cả mọi người trong thiên hạ nhưng không thể lừa được hắn.
Chính là một màn khi nãy thực sự dọa Âu Dương Kỳ.
Thiếu niên đầu tiên ra tay kia, Âu Dương Kỳ rất quen thuộc, là Mạc Nhất, tên tùy tùng vẫn luôn đi theo bên cạnh Mạc Phi. Âu Dương Kỳ vẫn luôn không thích Mạc Nhất, hắn cảm thấy người này quá nịnh nọt, lại còn không biết điều.
Thế nhưng người hắn vẫn luôn xem thường vừa chặt rớt cánh thực nhân ưng đầu lĩnh chỉ với một chiêu, Âu Dương Kỳ biết rõ con thực nhân ưng kia không chỉ cao hơn mình một cấp bậc, nếu là hắn thì phải chết là không thể nghi ngờ.
Nhìn trang phục chiến đấu dính đầy máu tươi trên người, trái tim Âu Dương Kỳ đập bang bang, vừa nãy Mạc Nhất tựa hồ có ý cảnh cáo hắn.
Âu Dương Kỳ nuốt nuốt nước miếng, hắn rốt cuộc ý thức được nhiệm vụ lần này chỉ sợ không đơn giản như hắn đã nghĩ.
Âu Dương Kỳ hỏi binh sĩ bên cạnh: "Người ra tay lúc sau là ai vậy?"
"Hắn mà ngươi không biết à? Là cháu trai Trịnh Huyên của Trịnh nguyên soái, người đó chỉ mới mười tám tuổi đã là cao thủ cấp bảy, thật sự rất giỏi a!" Binh sĩ nọ thực hâm mộ nói.
Âu Dương Kỳ sửng sốt, cấp bảy, năm nay hắn hai mươi ba, là tinh sư cấp ba, ở thành thị hắn sống đã có thể xem là thiên tài số một số hai, chính là trước mặt cao thủ tuyệt đỉnh như tam hoàng tử, như Trịnh Huyên, hẳn chẳng là gì cả.
"Thế còn người trước đó? Hắn tựa hồ có quan hệ khá thân thiết với Trịnh thiếu."
"Người đó hẳn là hộ vệ Mạc Nhất bên cạnh tam hoàng tử phi, nghe nói Trịnh thiếu một mực truy đuổi người này, từ hoàng đô theo tới nơi này, Trịnh thiếu đúng là người si tình a." Binh sĩ cảm khái nói.
Trái tim Âu Dương Kỳ đập thình thịch, quả thật là Mạc Nhất, sao có thể là Mạc Nhất chứ.
...
Sau khi trở lại nơi đóng quân, Mạc Nhất lập tức đi tìm Mạc Phi, vừa vặn, Mạc Phi, Lâu Vũ, Thiên Diệp cùng Tô Vinh đều đang ở phòng họp.
"Thiếu gia, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi." Mạc Nhất nghiêm túc nói.
Mạc Phi ngẩn người, có chút mờ mịt nhìn Mạc Nhất.
Thiên Diệp chớp mắt: "Nhất Nhất, ta có thể nghe không? Ta không phải ngoại nhân, tuyệt đối sẽ không nói lung tung đâu, có phải ngươi có chuyện không muốn để tam hoàng tử biết không? Ta sẽ giúp ngươi đá tam hoàng tử ra ngoài a!"
Lâu Vũ: "..."
Mạc Nhất do dự nhìn Thiên Diệp, nhìn biểu tình Mạc Nhất, trong lòng Lâu Vũ đột nhiên có dự cảm xấu.
Mạc Phi không để tâm nói: "Nhất Nhất, không có gì không thể nói, có chuyện gì, ngươi cứ nói đi."
"Thiếu gia, trong đội ngũ đại hoàng tử phái tới lần này có một nhân vật đặc biệt." Mạc Nhất nghiêm túc nói.
"Nhân vật đặc biệt, là ai?" Mạc Phi tò mò hỏi.
"Âu Dương Kỳ!"
"Âu Dương Kỳ? Âu Dương Kỳ là ai? Thực lực hắn mạnh lắm à?" Mạc Phi nghiêng đầu, khó hiểu hỏi.
Mạc Phi vừa dứt lời, Mạc Nhất, Lâu Vũ, Tô Vinh đều không dám tin nhìn hắn.
Trịnh Huyên cùng Thiên Diệp thì có chút mờ mịt.
Nhìn ánh mắt ba người, Mạc Phi có chút kỳ quái hỏi: "Ta nói gì sai à? Sao các ngươi lại nhìn ta như vậy."
Lâu Vũ vội vàng lắc đầu: "Không, ngươi không nói sai gì cả, hoàn toàn không sai."
Tô Vinh trừng mắt, có chút gian nan nói: "Tam hoàng tử phi, Âu Dương Kỳ chính là đối tượng đính hôn đầu tiên của ngươi a! Ngươi không nhớ sao, trước kia ngươi còn vì hắn mà... tự sát."
Mạc Phi vỗ bàn: "Hóa ra là hắn a! Vinh Vinh, ngươi vừa nói vậy ta liền nhớ ra."
Trịnh Huyên thầm thở phào một hơi, hắn nghĩ tiểu bạch kiểm kia có quan hệ với Nhất Nhất, thật không ngờ hóa ra người ta có quan hệ với tam hoàng tử phi, vậy thì không liên quan tới hắn.
Nhìn sắc mặt khó coi của Lâu Vũ, Trịnh Huyên nhịn không được có chút đồng tình.
"Mạc Phi, đối tượng đính hôn mà ngươi cũng không nhớ được à?" Trịnh Huyên có chút cổ quái hỏi.
Mạc Phi hít sâu một hơi, đảo mắt nói: "Cái kia, ngươi cũng biết ta rất bận rộn, phải nhớ rất nhiều thứ, hơn nữa ta có nhiều đối tượng đính hôn như vậy, sao có thể nhớ rõ từng người a!"
Lâu Vũ gật đầu: "Ngươi nói đúng lắm, nhớ đám kia làm gì chứ?"
Trịnh Huyên có chút hoài nghi: "Thế nhưng hắn chính là người đầu tiên a! Ngươi còn vì hắn mà... sao ngươi có thể quên sạch sành sanh như vậy, có phải vì tổn thương quá sâu nên quyết định quên đi hết thảy không?"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Ta bị tên bạc tình bạc nghĩa kia tổn thương sâu sắc, nhớ tới hắn tim ta giống như bị dao cắt, thế nên ta phải quên hắn đi. Bất quá hiện giờ nghĩ lại, hắn đã mời ta ăn cơm, là một bữa tiệc lớn a, ta còn đóng gói mang về nữa, tính ra thì người này cũng tạm được, không phải dạng ăn cơm bá vương." Mạc Phi cười tươi rói.
Mạc Phi vừa nói vừa liếc về phía Lâu Vũ.
Sắc mặt Lâu Vũ cứng ngắc, trước kia không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại bỏ đi không chịu trả tiền, sớm biết, sớm biết thì hắn tuyệt đối sẽ không tiết kiệm chút tiền cơm như vậy.
Tô Vinh nhìn Mạc Phi: "Tam hoàng tử phi, Âu Dương Kỳ kia chỉ sợ vì người ngươi mà tới."
Mạc Phi gãi đầu: "Không phải đâu."
Tô Vinh nhìn Mạc Phi, nghiêm túc gật đầu: "Khẳng định là phải."
...(cont)...