Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 160: Điều chế dung lượng lớn




Mạc Nhất nhíu mi nhìn Mạc Phi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Mạc Phi đánh giá Mạc Nhất, nghiêng đầu hỏi: "Nhất Nhất, ngươi làm sao vậy? Có gì muốn nói à? Có chuyện cứ nói, nghẹn trong lòng khó chịu lắm."
Mạc Nhất nghiêm nghị nhìn Mạc Phi: "Thiếu gia, ta cảm thấy Thiên Diệp công tử thật sự rất nguy hiểm."
Mạc Phi hoài nghi nhìn Mạc Nhất: "Thiên Diệp nguy hiểm? Nguy hiểm thế nào?"
Mạc Nhất lo lắng nói: "Thiếu gia, trước kia ngươi nói mị thuật của Thiên Diệp công tử chỉ hữu hiệu với tinh sư dưới cấp bốn mà thôi. Chính là hiện giờ ngay cả tam hoàng tử cư nhiên cũng bị hắn mê hoặc, thiếu gia, ngươi nói xem có phải thuật mị hoặc của tên Thiên Diệp kia đã thăng cấp không?"
Mạc Phi: "..." Mới không phải như vậy! Là Lâu Vũ đã hiểu lầm mà thôi.
"Hẳn là không đến mức đó, mị thuật nào có dễ thăng cấp như vậy!" Mạc Phi cười gượng nói.
Mạc Nhất nghiêm túc nhìn Mạc Phi: "Thiếu gia, ta cảm thấy ngươi tốt nhất nên đề phòng Thiên Diệp công tử, hắn thật sự rất quỷ dị."
Mạc Phi hít sâu một hơi, thầm nghĩ, nhóc con Nhất Nhất này cứ thích suy nghĩ miên man, trước kia sao mình không phát hiện Nhất Nhất có sức tưởng tượng phong phú như vậy nhỉ.
"Nhất Nhất, ngươi nghĩ nhiều quá rồi." Mạc Phi bất đắc dĩ nói.
Mạc Nhất cau mày, nhìn Mạc Phi bất mãn nói: "Thiếu gia, ta nói thật a, ta cảm thấy chúng ta tốt nhất nên phòng bị, chứ không chờ sự tình phát sinh thì quá chậm rồi."
"Không cần đâu." Mạc Phi khó xử.
"Thiếu gia, chẳng lẽ ngươi không lo lắng chút nào sao? Tam hoàng tử tựa hồ có chút ý tứ với Thiên Diệp công tử." Mạc Nhất ngưng trọng nói.
Mạc Phi: "..." Này rốt cuộc nên giải quyết sao đây a.
Mạc Phi hít sâu một hơi, gật đầu: "Ừm Nhất Nhất, ngươi nói rất có lý, ta nhất định sẽ chú ý, bất quá hiện giờ chúng ta điều chế dược tề đã, được không?"
Nhìn thái độ có lệ của Mạc Phi, Mạc Nhất không khỏi nhụt chí thầm nghĩ, Mạc Phi không để tâm, tam hoàng tử bị quỷ ám, tình cảnh này hắn chỉ có thể tìm Trịnh Huyên thương lượng.
Mạc Phi từ không gian giới chỉ lấy ra một tờ danh sách thật dài, cẩn thận đọc: "Trước đó không nhìn kĩ, quả thật là không ít a!"
"Độc nhãn trung tướng kia cũng thực quá đáng, nhiều dược tề như vậy điều chế tới năm sau cũng chưa xong, kỳ thật hắn muốn thiếu gia mệt chết đi." Mạc Nhất bất mãn nói.
Mạc Phi cười nhạt, tự tin nói: "Không cần lo lắng, nếu là người khác thì có lẽ phải làm tới sang năm, thề nhưng đối với bản thiếu gia thì không cần phí nhiều thời gian như vậy."
Mạc Nhất có chút nghi ngờ nhìn Mạc Phi: "Thiếu gia, ngươi có cách à?"
"Dược tề tuy nhiều nhưng cơ bản đều là cấp ba cùng thấp hơn cấp ba, có thể điều chế với dung lượng lớn." Ánh mắt Mạc Phi lóe sáng.
"Ý là một lần điều chế vài lọ sao?" Mạc Nhất hỏi.
Mạc Phi gật đầu: "Đúng vậy!"
Mạc Nhất có chút đăm chiêu: "Ta xem sách thấy một lần điều chế nhiều lượng dược tề như vậy yêu cầu linh hồn lực rất cao, đại đa số dược sư đều không đáp ứng được điều kiện này."
"Muốn điều chế dung lượng lớn, dược sư bình thường chỉ có thể điều chế loại dược tề có cấp bậc thấp hơn cấp bậc của mình ba cấp, dược sư cao cấp sẽ không có hứng thú điều chế loại dược tề thấp như vậy."
"Độ thất bại khi điều tế dung lượng lớn rất lớn, thậm chí tốc độ cũng không nhanh hơn điều chế từng lọ nên rất ít người dùng phương pháp này."
Mạc Phi có chút tán thưởng nhìn Mạc Nhất: "Nhất Nhất, ngươi hiểu biết cũng không ít a!"
Mạc Nhất cười nói: "Thiếu gia quá khen."
"Chất lượng dược tề điều chế dung lượng lớn sẽ thấp hơn điều chế từng cái một chút." May mắn độ tinh khiết của dược tề do Mạc Phi điều chế đều rất cao, cho dù là điều chế dung lượng lớn, muốn đạt tiêu chuẩn vẫn rất dễ dàng.
"Chỗ tốt của điều chế dược tề dung lớn là có thể hỗ trợ rèn luyện linh hồn lực, đề cao khả năng khống chế." Mạc Phi vuốt cằm nói.
Mạc Nhất nghe mà như lọt vào sương mù: "Thiếu gia, chúng ta mau bắt đầu đi, độc nhãn trung tướng kia không dám thúc giục ngươi nên hôm qua chạy tới cầu ta vài lần, nói ta đốc xúc ngươi nhanh điều chế dược tề."
Mạc Phi liếc mắt xem thường, thầm nghĩ, ngươi nghĩ hắn thật sự không dám thúc giục ta mới tới tìm ngươi à? Ngươi quá ngây thơ rồi, độc nhãn trung tướng kia hôm qua chạy tới thúc giục ta hơn mười lần, sau đó mình thật sự chịu không nổi mới bảo Lâu Vũ đá ra ngoài.
Mạc Phi lắc đầu, bắt đầu điều chế.
Mạc Nhất ở bên cạnh làm trợ thủ, tìm ra những loại tinh thảo Mạc Phi cần dùng rồi phân loại ra.
Lúc Mạc Phi điều chế xong, Mạc Nhất lập tức đưa qua một bộ dụng cụ sạch sẽ mới, sau đó dọn dẹp tẩy trừ số dụng cụ vừa dùng.
Mạc Nhất còn phụ trách đóng lọ cùng ghi nhãn dược tề.
Vốn Mạc Nhất nghĩ nhiệm vụ của mình thoải mái hơn Mạc Phi, thế nhưng thoạt nhìn thì Mạc Phi vô cùng thành thạo, còn hắn thì gấp tới xoay mòng mòng.
Còn chưa tới nửa ngày đã điều chế ra một đống dược tề, Mạc Nhất không hề biết hóa ra điều chế dược tề là một chuyện đơn giản đến vậy.
Mạc Phi điều khiển linh hồn lực, không biết mệt mỏi điều chế dược tề.
Động tác của Mạc Phi lưu loát sinh động tràn đầy mị lực, nhìn Mạc Phi điều chế dược tề tuyệt đối là một loại hưởng thụ, chỉ tiếc Mạc Nhất bận rới mức chân không kịp chạm đất, căn bản không rảnh thưởng thức.
Một trận tiếng đập cửa vang lên, Mạc Nhất liếc nhìn Mạc Phi vẫn đắm chìm trong việc điều chế dược tề, đứng dậy bước ra mở cửa.
Nhìn Mạc Phi ở trong phòng, độc nhãn trung tướng có chút do dự nói: "Mạc Nhất thiếu gia, có phải ta tới không đúng lúc không?"
"Không có, trung tướng tới đúng lúc lắm, lọ thủy tinh rỗng đã sắp dùng hết rồi, làm phiền trung tướng lấy thêm tới đây." Mạc Nhất thản nhiên nói.
Độc nhãn trung tướng trợn mắt: "Mạc Nhất thiếu gia, ngươi nói cái gì?"
Nhìn con mắt trợn tròn quay của độc nhãn trung tướng, Mạc Nhất lập lại: "Ta nói lọ thủy tinh rỗng dùng hết rồi."
Độc nhãn tướng quân không dám tin nhìn Mạc Nhất, ấp úng nói: "Lọ thủy tinh bị vỡ nhiều lắm à..."
Mạc Nhất nhún vai, đơn giản nói: "Dùng hết rồi!"
Sắc mặt khiếp sợ của độc nhãn trung tướng thối lui, mỉm cười tươi rói: "Nếu lọ thuốc đã dùng hết, kia có phải dược tề đã điều phối xong rồi không?"
Mạc Nhất gật đầu, chỉ về phía góc phòng: "Đều ở đó."
Nhìn cái sọt chứa đầy lọ thuốc, sắc mặt độc nhãn trung tướng có chút cứng ngắc: "Trong sọt đó đều là dược tề?"
Mạc Nhất gật đầu, có chút mất kiên nhẫn nói: "Đúng vậy! Không phải dược tề thì là cái gì?"
Độc nhãn trung tướng có chút rối rắm: "Sao lại để dược tề ở trong sọt?"
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người dùng sọt để chứa dược tề như vậy, thật sự là... không biết tôn trọng dược tề.
"Dược tề nhiều lắm, không có chỗ để." Mạc Nhất đương nhiên nói.
Độc nhãn trung tướng có chút vô ngữ nhìn Mạc Nhất.
"Trung tướng, ngươi mau đem sọt dược tề đó đi đi, thuận tiện đưa lọ rỗng tới." Thấy độc nhãn trung tướng cứ kì kì kèo kèo mãi, Mạc Nhất nhịn không được thúc giục.
Nghe thấy lời Mạc Nhất, độc nhãn trung tướng rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần: "Được được được, ta lập tức bảo người đưa lọ thủy tinh tới."
Mạc Nhất gật đầu, thản nhiên nói: "Hi vọng trung tướng nhanh một chút!"
Độc nhãn trung tướng có chút rồi rắm ôm sọt dược tề trở về phòng.
...
"Độc nhãn, nghe nói ngươi từ chỗ tam hoàng tử phi lấy được một đống dược tề, không thể nuốt hết được đau a!" Độc nhãn trung tướng vừa lấy được dược tề không bao lâu, mặt thẹo trung tướng vừa nghe tin liền chạy tới.
Độc nhãn nhìn mặt thẹo, lạnh lùng nói: "Tin tức của ngươi cũng nhanh đấy."
Độc nhãn đẩy cái sọt tới trước mặt mặt thẹo: "Đều ở đây!"
Nhìn sọt dược tề, mặt thẹo trợn tròn mắt: "Đây đều là dược tề à?"
Độc nhãn gật đầu: "Đúng vậy!"
Mặt thẹo rối rắm nhìn độc nhãn: "Độc nhãn, ngươi nói đùa với ta à? Theo ta thấy thì chỗ này không phải dược tề mà là nước đường đi."
Độc nhãn trung tướng cũng thực bất đắc dĩ, vốn hắn chỉ hi vọng hôm nay Mạc Phi có thể đưa mình mười lọ là tốt rồi, kết quả Mạc Phi lại đưa tới hơn ngàn lọ, số lượng thật sự quá nhiều, nhiều tới mức hắn không thể tin nỗi thứ Mạc Phi đưa cho mình là dược tề.
"Ta cũng không xác định." Độc nhãn trung tướng khó xử nói.
Mặt thẹo nhìn sọt dược tề: "Nhiều dược tề như vậy, cho dù chỉ là cấp một thì cũng là một gia tài a!"
Mặt thẹo cầm lấy một lọ thuốc, hớn hở nói: "Nhãn dán trên lọ này ghi là dược tề điều trị cấp ba, cấp ba a."
Mặt thẹo lại tiện tay cầm lấy vài lọ khác, lại càng vui vẻ hơn: "Độc nhãn, mấy lọ thuốc này cư nhiên đều là cấp ba, nếu là thật thì ngươi giàu to rồi."
Độc nhãn trừng mắt nhìn mặt thẹo: "Câm miệng."
Phong Tín tiến vào, hứng thú nhìn sọt thuốc: "Độc nhãn, này là dược tề ngươi lấy từ chỗ tam hoàng tử phi à?"
Độc nhãn gật gật đầu: "Đúng vậy! Phong Tín, ngươi xem thử xem dược tề này có phải là thật không?"
Phong Tín cầm lấy hai lọ cẩn thận kiểm tra: "Có vẻ đều là thật."
Độc nhãn có chút lo lắng: "Ta cũng không nhìn ra có vấn đề gì, chỉ là thật sự không thể tin tưởng lại có nhiều dược tề như vậy."
Phong Tín khó hiểu nhìn độc nhãn: "Là sao?"
"Số dược tề này là tam hoàng tử phi mất một buổi sáng điều chế ra." Độc nhãn có chút vặn vẹo nói.
Mặt thẹo đảo mắt: "Ta nghĩ hẳn là tam hoàng tử phi gạt người, số dược tề này hẳn là được mua từ trước để trong không gian giới chỉ, hắn chỉ việc rót dược vào lọ mà thôi."
Phong Tín gật đầu: "Có khả năng."
Nhóm trung tướng đang nói chuyện thì hai tiểu binh đi tới, một người ôm một sọt, trong sọt cũng chứa đầy dược tề.
"Độc nhãn trung tướng, tam hoàng tử phi bảo ta chuyển lời, lọ thủy tinh không đủ dùng, sọt cũng không đủ, ngươi mau bảo người đem qua a!" Một tiểu binh nói.
Độc nhãn: "..."
Mặt thẹo trợn mắt há mồm nhìn độc nhãn: "Độc nhãn, trong sọt kia cũng đều là dược tề à?"
Độc nhãn gật đầu: "Ta nghĩ hẳn là vậy."
Phong Tín có chút do dự nói: "Ta vốn cảm thấy dược tề là thật, chính là hiện tại lại không quá xác định."
Độc nhãn: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.